Chương 1138
Nhưng bây giờ rõ ràng tâm trạng anh ta không được tốt, nên cô rất sợ.
Sau đó, Tư Đồ Không đột nhiên bắt lấy cô, vừa lôi vừa kéo đi ra ngoài.
Tuy động tác của anh ta rất thô lỗ, nhưng Liễu Ảnh vẫn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải ở đây là tốt rồi, đây là nhà họ Đường, là nhà của Khiết Khiết, cô không muốn để Khiết Khiết nhìn thấy dáng vẻ ghê tởm của mình.
Tư Đồ Không dẫn cô đi thẳng lên xe, tài xế vẫn luôn đợi ở đó, nhìn thấy bọn họ lên xe thì lập tức lái xe đi.
Tư Đồ Không hạ màn che xuống, sau đó hung hăng hôn lên môi cô, lúc này còn điên cuồng hơn khi đứng ở ban công nữa, động tác của anh ta rất hung hãn, rất dùng sức, làm môi cô đau nhói.
Tay anh ta trực tiếp duỗi về phía trước, dùng sức xé rách áo cô.
Liễu Ảnh thở nhẹ một hơn, nhắm chặt mắt lại, cô biết lần này trốn không thoát rồi.
Năm năm trước, lúc cô mới vừa theo anh ta, anh ta từng làm cô trên xe không chỉ một lần, anh ta chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gì, cũng chưa bao giờ xem xem có người hay không.
Khi đó, cô cảm thấy anh ta cố ý muốn khiến mình khó xử, cố ý tra tấn mình.
Khi đó cô mới hai mươi tuổi, cô ngượng ngùng mà bảo thủ, cho nên không ai biết cô đau khổ đến mức nào, khi đó, cô rất hận anh ta, nhưng cô phải nhờ anh ta, cô cần anh ta cứu ba mẹ mình.
Cho nên cô nhịn, nhịn hết lần này đến lần khác, dần dà anh ta cũng không quá đáng như thế nữa.
Cho nên cô đã sắp quên cảm giác khó chịu đó rồi, mà lúc này, anh ta lại khiến cô nhớ lại lần nữa.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm đếm, đếm thời gian, đếm ngày, thời gian năm năm đã sắp hết rồi.
Không còn bao lâu nữa, nhanh thôi, sắp kết thúc rồi.
Năm năm trước cô đã nhịn, thì bây giờ cô cũng có thể nhịn.
Tư Đồ Không thấy cô nhắm chặt mắt, vẻ mặt đau đớn, ánh mắt anh ta dần lạnh đi, mỗi lần khi anh muốn cô, cô đều mang vẻ mặt như vậy.
Vẻ mặt đau khổ, sống không bằng chết.
Phải, cô chỉ bán thân thể cho anh, không bao gồm trái tim cô, trái tim cô là để lại cho người đàn ông cô yêu.
Cho nên cô không tình nguyện.
Anh nhớ tới sự nhẹ nhàng, quan tâm, còn có vui vẻ khi nãy lúc cô nói chuyện điện thoại, có một khoảnh khắc, anh ghen ghét đến muốn giết người.
Vậy mỗi lần khi anh muốn cô, có phải trong lòng cô cũng nhớ tới người đàn ông kia không.
Tư Đồ Không nheo mắt lại, đột nhiên cắn một cái lên người cô: “Mở mắt ra nhìn tôi”.
Anh ta đè lên người cô, dùng hết sức đè cô, khiến cô suýt không thở nổi, anh ta muốn cô mở mắt ra, muốn cô biết rõ bây giờ người đang muốn cô là ai.
Mí mắt Liễu Ảnh hơi động đậy, nhưng vẫn nhắm chặt mắt không mở ra, cô không muốn mở mắt, cô nhắm mắt lại còn có thể tự mình lừa mình, sẽ không cảm thấy quá khó chịu nữa.
“Mở mắt ra nhìn tôi, đừng để tôi phải nói lần thứ ba”, Tư Đồ Không nhìn thấy thái độ của cô thì càng nheo mắt lại hơn, cô nhắm mặt như vậy là không muốn nhìn thấy anh đúng không.
“Tư Đồ Không, anh muốn thì muốn, làm thì làm đi, tôi nhìn anh hay không có khác gì nhau?” cuối cùng Liễu Ảnh vẫn mở mắt ra, tức giận nhìn anh ta.
Tư Đồ Không ngây người, ánh mắt hơi loé lên, dường như sự lạnh lùng trên mặt cũng mất đi một chút.
“Có, tôi muốn em thấy rõ người đang muốn em là ai”, Tư Đồ Không chậm rãi nói vào tai cô, lời này nghe hơi mờ ám, nhưng lại mang theo một cảm xúc khác lạ.