The Bank bar.
Trương Hữu Vinh hơi cúi đầu nhìn ly Bloody Marry, nói với Lâm Vũ Phi đang u sầu.
“Cậu nói hôm nay Kính Chi tới tìm Cậu à?" “Cô ấy tới tuyên bố chủ quyền nói với mình Tiểu Ân là của cô ấy.
Nhưng mà cho dù cô ấy có nói thế nào thì ý định của mình với cô ấy là như nhau thôi, phải có Tiểu Ân cho bằng được.
“Mình hiểu tính cách của cậu nhưng mình phải nói thật cho cậu biết khả năng cậu thắng được vụ này là vô cùng thấp"
Lâm Vũ Phi quay qua, phán một câu.
“Nếu mình nói mình không thẳng không được thì sao?” “Vũ Phi à, cũng đã 8 năm rồi.
8 năm nay cậu chưa hề gặp mặt Tiểu Ân lần nào.
Đây là sự thật.
8 năm nay một mình Kính Chi độc thân nuôi dưỡng Tiểu Ân cũng là sự thật.
Cậu thấy Thẩm phán sẽ giao con cho một người ba chưa từng gặp mặt con như cậu sao? Trừ phi “Trừ phi thế nào?” Lâm Vũ Phi ôm một niềm hy vọng mong manh.
Trương Hữu Vinh cảm thấy bối rối.
“Trừ phi của mình cũng không xong.
Cậu làm không được, ít nhất là bây giờ cậu căn bản không thể làm được.
Cậu có thể cho Tiểu Ân một hoàn cảnh tốt hơn Kính Chi không? Ý mình nói là một gia đình hoàn chỉnh, một gia đình thích hợp cho trẻ con phát triển, có ba, có mẹ.
Đây chính là điều mà Kính Chi độc thân không thể có được.
Lâm Vũ Phi cắn môi suy nghĩ.
“Cậu xem mình nói là cậu không làm được mà.
Lâm tổng cậu ngay cả một đối tượng qua lại cố định cũng không có trừ phi từ trên trời rơi xuống một cô vợ mà chuyện này là không thể”
Yêu cầu của Trương Hữu Vinh ngược lại khiến Lâm Vũ
Phi ngẫm nghĩ mãi không thôi.
Lâm Vũ Phi về khách sạn, đứng trước cửa thang máy.
Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn PhíTổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!Thi Thử NgayQCMột phút sau Hà Cẩn Ngôn cũng mua đồ về, đến thang máy có anh đang đứng.
Cô ngượng ngùng, cúi chào.
Anh cũng gật khẽ.
Thang máy mở, cả hai cùng bước vào cùng lúc, vai họ và vào nhau.
Hà Cẩn Ngôn liếc xéo.
“Lady first, chưa nghe qua Lâm Vũ Phi lùi lại để cô vào trước rồi mình vào sau.
Trong thang máy, anh và cô mỗi người đứng một góc.
cô lại sợ tôi vậy?” Cô ôm túi đồ đứng khép nép một góc nên anh hỏi.
“Anh lại uống rượu có đúng Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Anh nhớ lại lần trước uống say, mắt ngó lơ nói.
“Yên tâm đi, tôi không có say “Tôi thấy anh nên uống ít lại đi dù sao thì dáng vẻ sau rượu của anh cũng làm người ta sợ lắm đó.
Hơn nữa hôm nay anh đi thăm con Thấy trong mắt anh hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, cô bổ sung thêm.
“Là tôi nhìn thấy anh gặp cô Đường nên tôi mới đoán vậy.
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện này.
“Được thôi.
Dù sao thì tôi cũng chẳng có hứng thú muốn biết"
Cửa thang máy mở ra, cô trên đường đến phòng mình.
Thấy anh cứ đi theo sau, cô bất an quay lại trợn mắt lên.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Sao cứ đi theo tôi hoài vậy?" Anh kinh ngạc mở tròn mắt.
“Cô lên cơn gì vậy? Tôi có phải kẻ biến thái đầu.
Phòng tôi ở đối diện.
Anh đưa thẻ lại gần ở khóa phòng.
Cửa mở, anh vào rồi đóng lại.
Hà Cẩn Ngôn thè lưỡi với cánh cửa phòng 401 rồi mở cửa phòng mình.
Cô vừa vào đã nhìn thấy Bùi Băng Tâm năm dưới sàn nhà.
Cô hoảng hốt vứt bỏ túi đồ chạy đến lay chị mình.
“Chị ba, chị sao vậy?"
Nghe tiếng ồn ở phòng đối diện, Lâm Vũ Phi chạy vào.
"Khoan hãy động vào.
Để cô ấy ở yên tư thế này, đừng động vào.
Tôi đi gọi xe cấp cứu
Bùi Băng Tâm tỉnh lại trong bệnh viện, vật đầu tiên đập vào mắt cô chính là chai truyền nước biển treo lủng lẳng phía trên.
Hà Cẩn Ngôn ngồi trên ghế, gà gật.
“Cẩn Ngôn” Bùi Băng Tâm khẽ chạm vào tay em gái, gọi nhẹ.
Cô mở mắt, thở phào nhẹ nhõm.
“Chị ba, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi làm em sợ chết mất còn tưởng chị ngốc tới mức vì tên bạn online ấy mà nghĩ quần nữa.
“Nghĩ quẫn hả? Làm gì có.
Chỉ là chị uống nhiều rượu sau đó nhức đầu quá nên chị nghĩ không biết uống thuốc cảm vào có đỡ không nên đã uống mấy viên.
Hình như đã uống hết một hàng trên vỉ thuốc.
Sau đó không nhớ gì nữa.
Đây là đâu vậy?” “Bệnh viện đó.
Chị thật là bác sĩ nói với em rồi..
chị đó...!sớm biết vậy em để chị nằm luôn trên sàn khách sạn ngủ cho đã đời luôn.
Làm em lo lắng muốn chết” Hà Cẩn Ngôn cất giọng trách móc.
"Bác sĩ nói chị không sao rồi nhưng phải nằm viện ba ngày để kiểm tra cho kĩ coi dạ dày của chị không sao thì mới được xuất viện.
“Vậy kỳ nghỉ của chị không phải hết rồi sao? Ở khách sạn chị cũng chưa được hưởng thụ nữa thì đã phải nhập viện rồi." Bùi Băng Tâm buồn bực nói.
“Chị trách ai được chứ? Trách bản thân chị đó hại em cả buổi tối bị chị hành hạ mệt chết đi được.
Em khát nước, em đi mua nước đây." Hà Cẩn Ngôn hầm hầm bước ra khỏi phòng.
Bùi Băng Tâm nói với theo.
“Nhớ mua cho chị Coca nhé" Hà Cẩn Ngôn mua hai lon nước ngọt rồi đưa cho Lâm Vũ Phi một lon vì anh cũng đã giúp cô đưa Bùi Băng Tâm vào viện.
“Hôm nay thật cảm ơn anh, chị ba tôi đã tỉnh rồi.” “Chỉ góp chút sức thôi.
Hai người tới đây chơi hả?" Lâm Vũ Phi bật nắp lon nước ngọt, hỏi.
“Tôi đâu có dư tiền cũng không rảnh như vậy.
Tôi là tới cứu cô nhi viện.
Bất ngờ không? Viện trưởng Bách đã giúp chúng tôi tìm ra cách giải quyết rồi.” “Xem ra cô rất coi trọng cái cô nhi viện đó.
Cổ lên.
“Không cần anh cổ vũ, tôi nhất định sẽ cố gắng.
Lâm Vũ Phi mím chặt môi nói.
“Tôi công tư phân minh lắm, nói cũng giữ lời.
Tôi từng nói nếu cô dùng giá gấp đôi để mua lại mảnh đất đó thì tôi sẽ bán cho cô Hà Cẩn Ngôn quay qua.
“Lâm Vũ Phi, anh thật chẳng đáng yêu chút nào hết.
“Sao tôi phải đáng yêu?” “Tôi vốn định cảm ơn anh một cách tử tế nhưng vừa nhìn thấy bản mặt anh, lòng cảm kích ngập tràn trong tôi tiêu tan sạch sẽ rồi."
Lâm Vũ Phi so vai, cười nhếch môi.
"Có sao đâu.
Dù sao cũng chỉ là một cuộc mua bán thôi mà.
Cảm kích ngập tràn thì bớt đi, cô cố hết sức đi nhé.
Tôi chờ tin tốt của cô bất cứ lúc nào.
Cảm ơn lon nước của cô.” Anh đứng dậy, rời đi.
Hà Cẩn Ngôn nhìn theo, càu nhàu một mình: Xem thường tôi chứ gì.
Hãy đợi đấy.
Tiếng chuông di động từ trong túi reng lên, cô nghe máy, nói.
“A lộ, viện trưởng...!chắc là ngày mai con có thể gặp được chủ tịch Cao rồi.
Nhân viên khách sạn nói ngày mai ông ấy sẽ về...!Dì yên tâm, con nhất định sẽ thuyết phục chủ tịch Cao giúp chúng ta việc này.
Hôm sau, khi Hà Cẩn Ngôn gặp được chủ tịch Cao, cô thất vọng.
“Ông nói sao? Sao lại như vậy?” “Cô Hà, nếu cô đã biết tôi vẫn luôn quyên góp cho cô nhi viện vậy thì cô nên hiểu tôi không phải là người keo kiệt.
Nhưng lần này tôi thật có lòng nhưng không thể giúp được." “Nhưng viện trưởng Bách không phải đã nói ông bằng lòng xem xét tình hình nên tôi mới tới đây để bàn với ông.
Chủ tịch Cao thở một hơi dài.
“Thật tình tôi cũng muốn giúp các người, tôi cũng không hy vọng các bạn nhỏ bị chia cách.
Nhưng mà tôi nói thật với cô vậy một khách sạn khác của tôi kinh doanh gặp thiên tai nghiêm trọng, làm ăn sa sút, đã ba tháng không có chuyển biến tốt.
Các cổ đông không chịu nổi lỗ nên đã quyết định đóng cửa khách sạn đó.
Tôi...!thật là lực bất tòng tâm rồi." Niềm hy vọng cuối cùng trong Hà Cẩn Ngôn vụt tắt..