Ngay cả khi được Ưng Trường không ôm vào lồng ngực to lớn ấy, Nhược Thủy vẫn không thể nào chợp mắt được. Mãi cho đến khi phía chân trời xa xa tờ mờ hiện lên ánh sáng, cô mới mơ mơ hồ hồ thiếp đi… Lại nói người kia, anh cả đêm cũng thức trắng. Đầu óc không ngừng chuyển chuyển tìm cách giải quyết. Trăm nghìn ý định thoáng xẹt tới xẹt lui trong đầu anh, nhưng chung quy anh vẫn kiên định không buông tay Nhược Thủy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ưng Trường không liền chạy về sở cảnh sát. Lúc vừa vào cửa, đã có người thông báo đội trưởng tìm anh. Ưng Trường không vội vội vàng vàng chạy tới phòng làm việc của đội trưởng, dọc theo đường đi chân mày càng ngày càng nhăn lại gần nhau. anh cơ hồ có thể đoán được chuyện gì tới rồi đây.
Quả nhiên, vừa bước vào phòng, đội trưởng đại nhân đang gác tay đứng trước tấm bảng dán hình các tên tội phạm. Cả một bề mặt tường rộng lớn đều chằng chịt ảnh với ảnh. Đại đội trưởng xoay người, nhắm thẳng vào mặt Trường không, bắt đầu…mắng.
“Cậu gần đây có việc gì? Đem cả sở cảnh sát này biến thành nhà của mình rồi hả? Thích ở liền ở, không thích liền đi, đúng không? Nhóc con, có tin tôi đạp chết cậu không? Xem lại hành vi của mình một chút đi…”
Chờ cho đại đội trưởng mắng cho thoái mái, thư thái, Trường không mới có thể bước ra ngoài. không ngờ lại được nhân viên trực điện thoại báo có người gọi anh. Thì ra, muốn anh lập tức trở về Thành phố B.
Cúp điện thoại, Ưng Trường không ngẩng đầu nhìn mặt trời mùa đông. Thật rực rỡ, nhưng lại không thể làm tan đi băng tuyết lạnh lẽo. nhưng, cố gắng chờ xuân đến, chắc chắn, tuyết dù dày cỡ nào cũng nhất định tan rã!
………
Ưng Trường không rời đi, Nhược Thủy lại ngẩn người ngồi yên trên ghế salon. Ngay cả việc giúp con rời giường, mặc quần áo cũng phải để Bội Thi ra tay.
Chờ cho bé con ngồi vào bàn ăn sáng, Đàm Bội Thi mới ngồi xuống cạnh cô, vỗ vỗ vai cô, “Nếu đội trưởng đã nhất quyết như vậy, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều!”.
Nhược Thủy kéo tay Bội Thi, nghịch nghịch vuốt vuốt, “Bội Thi, cậu nói có phải mình vô dụng quá phải không? Toàn mang lại phiền phức cho mọi người, ba mẹ, cậu, rồi cả Trường không, mỗi người đều bị mình liên lụy. Mình thật …”. Đàm Bội Thi vội che miệng cô lại, “Thôi mà, cậu đừng có đem tất cả đổ lên đầu mình. Những chuyện đã xảy ra, chúng ta đừng nhớ lại nữa. Quan trọng là phải lo giải quyết vấn đề trước mắt kìa, để còn chào đón một tương lai thật tốt đẹp, cậu nói có đúng không?”
“ nhưng …”, Nhược Thủy mở to mắt nhìn cảnh hiện lên ngoài cửa sổ. Thật kì diệu, ánh mặt trời mùa đông lại rực rỡ như vậy. nhưng, trong lòng cô lại luôn tồn tại một loại cảm giác bất an, xuất hiện một cách thầm lặng, càng ngày nó càng khiến cô sợ. Lạnh, không hiểu tại sao lại lạnh như vậy!
Đàm Bội Thi xoay mặt cô lại, mặt trừng mặt, gầm gừ, “Cậu nói nhưng cái gì?!”
Nhược Thủy nhìn bạn tốt đang có dấu hiệu tức giận đầy mặt, lắc lắc đầu, “ không có gì”. Dứt lời, cô ôm Bội Thi, tựa đầu lên vai cô ấy, “Bội Thi, cậu thật tốt bụng!”. Mặc dù cô ấy luôn tùy tiện, nhìn giống một người không tim không phổi. nhưng bất cứ lúc nào cần, cô ấy luôn dùng hết sức để giúp đỡ mình như vậy, không quản khó khăn cỡ nào. Một đời này cô có được một người bạn tốt như vậy, đúng là không còn gì hối tiếc nữa mà!
Đàm Bội Thi ha ha cười mấy tiếng, còn khoa trương vỗ vỗ ngực vài cái, “Ai nha, mình nói nha, cuối cùng mình cũng nghe được cái người này nói được một câu chí lý nha. Cậu phải biết, từ trước tới giờ mình vẫn luôn chờ cậu nói câu này đó, còn sợ tới ngày đi theo ông bà vẫn không nghe được đấy! Mình nha, người gặp người liền yêu, hoa gặp hoa liền nở, rất hiếm rất rất hiếm nha! Nhược Thủy à, cậu phải nhớ rõ, cậu là người may mắn nhất trong 16 tỷ dân này mới có thể gặp được Bội Thi này đó! Hay cậu mua vé số đi, nhất định trúng giải nhất đó!!! Ha Ha Ha!!!”
“Haizz, đồ không biết xấu hổ!”. Nhược Thủy bị cô nàng quái chiêu làm cô không biết phải phản bác ra sao, cuối cùng phải bật cười. Phiền muộn lo lắng ban nãy cũng chậm rãi tiêu tán rất nhiều. Cô sâu sắc cảm thán, cô cần phải lo mà học tập thái độ luôn luôn lạc quan đối mặt với khó khăn này của Bội Thi mới được!
Cuộc sống này không phải luôn tốt đẹp, ở ngoài xã hội kia luôn tồn tại những khó khăn thử thách con người. nhưng mặc kệ như thế nào, điều chúng ta cần làm là phải để cho mặt trời trong mỗi chúng ta không bao giờ lặn, mãi mãi chiếu sáng tâm hồn bản thân mình!
“Hừ, mình đây nói toàn bộ là sự thật đó chứ, không hề mang theo một chút giả dối nào cả. Mình đảm bảo với cậu!”
"......"
Hôm nay đến lớp sớm, Nhược Thủy liền phát hiện đứa nhỏ Trang Ngụ Quân có gì đó bất thường. Ngày thường đúng là một tiểu quỷồn ào nha, sao hôm nay lại không có tinh thần như vậy, hình như còn có chút khó chịu thì phải!
“Trang Ngụ Quân, con làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”. Nhược Thủy vươn tay, sờ sờ trán nhóc, a, hình như có chút nóng!
Đứa nhỏ đáng thương phờ phạc ngước lên nhìn cô, lại ủ rũ úp mặt xuống bàn, “Cô giáo, con khó chịu ~”
Nhược Thủy nghe giọng đứa nhỏ này, đoán chắc là bị cảm rồi. Cô sợ đứa nhỏ này sẽ phát sốt, liền nói, “Con bị cảm rồi. Con tiêm thuốc chưa? người nhà con có biết không?”
Trang Ngụ Quân nằm trên bàn, lắc lắc cái đầu nhỏ, “Con không có nói ~”. Nhược Thủy nhăn nhăn mày, đứa nhỏ này!, “Vậy, cô giáo đưa con xuống phòng y tế nghỉ ngơi nha!”
“Cô giáo, con khó chịu quá ~, con không muốn đi ~”. Nói xong còn hít hít mũi vài cái, bộ dạng thật đáng thương nha. Nhược Thủy biết lúc bị cảm mà lại sốt nữa thì cơ thể khó chịu còn hơn cả khóc. Vì vậy cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng, “Vậy cô giáo cõng con nha!”
Trang Ngụ Quân nhỏ nhắn đáng thương, chầm chậm nằm úp sấp lên lưng cô, hai tay nhỏ vòng lại ôm cổ cô, cằm tựa lên đầu vai cô. Trên đường hướng tới phòng y tế, đứa nhỏ đáng thương còn mơ mơ hồ hồ theo bản năng ở trong lòng thầm thì, mẹ ~…
Cô y tế sau khi khám qua, đem đứa nhỏ nhẹ nhàng đặt lên giường cho cậu kẹp hạ nhiệt.
Nhược Thủy ngồi ghé vào một bên giường nhỏ giọng nói chuyện cùng cậu. không bao lâu sau, đứa nhỏ cảm thấy mệt mỏi liền ngủ thiếp đi. Cô vội vàng đi ra ngoài, gọi điện thông báo cho người nhà họ Trang. Lần này, nghe điện thoại lại không ngờ chính là Trang tiên sinh.
“Xin chào, lão sư may mắn”.
“Trang tiên sinh, Trang Ngụ Quân đang bị cảm và sốt, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng y tế của trường. Hi…” Cô còn chưa nói xong, đối phương lập tức cắt lời, “Tôi lập tức tới ngay!!!”
Đại khái một tiếng sau đó, Trang tiên sinh đã có mặt ở phòng y tế. Hơi thở có chút gấp, chứng tỏ người này chạy một hơi từ cổng trường tới đây. Sau lưng còn có thêm một người, “Xin hỏi, con tôi như thế nào rồi?”
Nhược Thủy nhìn thấy hắn giữa mùa đông mà lại chạy tới nỗi đầy mồ hôi, trong lòng liền thầm tha thứ cho người cha sơ ý này. “Ừm, đứa nhỏ này nhiễm cảm mạo dẫn tới nóng sốt, kẹp hạ nhiệt rồi, nó liền thiếp đi. Khi về nhà tiên sinh cần phải chăm sóc cho thật cẩn thận, thân thể trẻ em không thể nào so sánh với người lớn được. Bây giờ tinh thần bé không được tốt lắm, vậy nên những thứ mà hằng ngày nó khiến nó thấy không thoải mái, lúc này càng phải đặc biệt chú ý hơn nữa. Mặc dù chỉ là cảm thông thường, nhưng nếu lơ đãng mà một mình đi trên đường, không may gặp tai nạn thì làm thế nào?”
Ai, đứa nhỏ Trang Ngụ Quân này, đều là được xe riêng đưa đón, hoàn toàn không có khả năng xảy ra loại vấn đề như trên! nhưng Trang Dịch Sính không phản bác lại cô, hắn biết rằng cô giáo này là thật lòng quan tâm đứa nhỏ con hắn, “Vâng, cám ơn cô giáo. Tôi về sau nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.”
Trong đầu hắn lại nhớ tới lời con trai đã nói: “Mặc dù con không biết hình dáng của mẹ, nhưng mà, con thật sự hi vọng mẹ cũng giống như lão sư may mắn, thật dịu dàng và nhẹ nhàng hôn con!”
hắn ầm thầm đánh giá cô gái trước mắt. Một cô gái xinh đẹp, lúc cười lên lại rất ngọt ngào cùng dịu dàng, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp. Cô đối xử với học sinh như con của mình, hết mực quan tâm chăm sóc, chứ không phải chỉ là dạy chữ cho bọn chúng. Một cô gái như vậy, nhất định sẽ là một người mẹ tốt đúng không? Hơn nữa Quân cũng rất thích cô giáo này.
“À…, xin lỗi, tôi không hề có ý trách tiên sinh, tôi chỉ là hi vọng mỗi một đứa trẻ được sinh ra đều có thể bình an cùng khỏe mạnh mà lớn lên!”. Nhược Thủy cười cười, thấy mình có lẽ hơi nói quá đi, “Vậy, tôi về phòng học trước đây, tiên sinh có thểở lại đây chăm sóc Quân, hoặc cũng có thể đưa nó về nhà”.
"Lão sư may mắn"Trang Dịch Sính sờ sờ trán đứa con nhỏ, bỗng gọi cô lại.
Nhược Thủy dừng bước, quay đầu lại, “Trang tiên sinh còn có chuyện gì sao?”
“Trang Ngụ Quân cờ từ nhỏ đã mất đi mẹ. Mà nó lại mến cô như vậy, nếu như có thể, cô có đồng ý trở thành mẹ của nó không?”
Một –
Hai --
Ba ----
Cuối cùng cô cũng hoành tráng hóa thành người gỗ.