Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội


Chủ nhiệm Thường nhắc nhở: “Xin lỗi đi!” Chủ nhiệm Thường cố ý đè nặng giọng nói khi yêu cầu Mộ An An xin lỗi, chỉ có Mộ An An và Hoắc Chân Chân mới nghe ra được.
Hoắc Chân Chân lộ ra một tia khinh thường chế nhạo.
Cho dù ngày hôm qua Mộ An An có kiêu ngạo như thế nào đi chăng nữa, thì hôm nay vẫn phải xin lỗi.
Đây là sự khác biệt về thân phận!
Giang cầm ngồi bên cạnh Hoắc Chân Chân, cô ta đương nhiên quan sát thấy được điều này.
Giang cầm khi cúi đầu xuống, khóe miệng cô ta liền thản nhiên nhếch lên một đường vòng cung.
Đó là một loại cảm giác kiêu hãnh khi kiểm soát được mọi thứ.
Cho dù Hoắc Chân Chân là đại tiểu thư của Hoắc gia, nhưng cô ta thật sự quá ngu ngốc, dễ dàng bị Giang cầm khống chế trong lòng bàn tay.
Việc đùa giỡn cảm xúc của người
khác, rât sảng khoái.
Chủ nhiệm Thường nhẹ giọng ho khan một tiếng, ánh mắt ra hiệu cho Mộ An An bắt đầu.
Mộ An An bình tĩnh liếc nhìn đồng nghiệp đang ngồi trong phòng họp.
Hầu như tất cả bọn họ đều ở trạng thái xem kịch.

Ngoại trừ Trần Hoa và Nguyễn Ngọc thì đang lo lắng.
Mộ An An cũng không lề mề nữa, liền nói thẳng: “về những gì đã
xảy ra ngày hôm qua, tôi sẽ giải thích.”
“Bài học đầu tiên của tôi khi bước vào bệnh viện, bác sĩ Trần đã căn dặn, trong khoa điều trị nội trú của mỗi khoa, phòng bệnh ở khu đơn bên phải có nhiều bệnh nhân mắc bệnh nghiêm trọng hơn, chịu không nồi kích thích.

Bên trong vạch màu đỏ, các y tá khác không được phép vào trong, mà ngày hôm qua tôi nhìn thấy Hoắc Chân Chân muốn đi vào, cho nên tôi mới ngăn cản lại.”
Hoắc Chân Chân nghe được lời này, sắc mặt liền có chút khó coi.
Chủ nhiệm Thường thấp giọng nhắc nhở: “Cô không cần nói lời này, chỉ cần xin lỗi là được rồi.”
Mộ An An không nghe thấy: “Tôi ngăn cản, nhưng Hoắc đại tiểu thư cảm thấy thân phận của tôi không đủ, còn muốn đánh tôi.

Thật xin lỗi, tôi lớn như vậy còn chưa bị người ta đảnh, cho nên phản kích lại, kết quả không nghĩ tới các đồng nghiệp khác lại cho rằng bộ dạng của tôi xấu xí, không tư cách ở lại đây.”
Sắc mặt của chủ nhiệm Thường đã vô cùng khó coi: “Xin lỗi!”
Mộ An An: “Sau đó Hoắc đại tiểu thư có thể cảm thấy tức giận quá, cho nên cầm dao đi tới định đâm tôi, và tôi đã đánh trả để tự vệ.


Trẽn đây là những gì đã xảy ra ngày hôm qua!”
Bác sĩ Trần: “Mộ An An!”
Chủ nhiệm Thường: “Tôi muốn cô xin lỗi!”
Mộ An An: “Cho nên, dưới áp lực của bệnh viện, tôi trịnh trọng xin lỗi đại tiểu thư Hoắc Chân Chân.

Thật sự xin lỗi, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường, nhất định phải cúi đầu khuất phục đại tiểu
thư.

Cũng thật sự xin lỗi, ngày hôm qua khi tôi đâm cô, tôi chỉ là tự vệ phòng hộ mà thôi, lẽ ra tôi nên để cho cô đâm tôi, dù sao cô cũng là đại tiểu thư! Cho nên lúc này, tôi trịnh trọng xin lỗi.”
Mộ An An nói từng chữ một, phát âm rõ ràng, tròn trịa.
Không có một tiếng động.
Không ai có thể nghĩ rằng một lời xin lỗi lại có thể nặng nề đến vậy.
Sắc mặt của Chủ nhiệm Thường đã hoàn toàn đen thành Bao Công.
Bác sĩ Trần cũng khó xử, ông ta rất thích Mộ An An, nhưng thái độ ngang nhiên thách thức thế lực của Mộ An An, lại khiến cho người ta vô cùng lo lắng.
Bác sĩ Trần chỉ có thể âm thầm trấn an chủ nhiệm Thường: “Tuổi trẻ không hiểu chuyện, dù sao thì cũng cô ấy cũng đã xin lỗi rồi.”
Cục diện vô cùng căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận