Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội


Mà nhân vật chính Hoắc Chân Chân, sau khi nghe những lời xin lỗi này của Mộ An An, cô ta không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy mình hơn
hẳn người khác, liền hất cằm lên.

“Cô biết là tốt rồi, Mộ An An cô cho nhớ kỹ, Hoắc Chân Chân tôi là một tầm cao mà cả đời này không thể với tới được.

Tôi là thiên kim đại tiểu thư, còn cô chỉ là…” – Hoắc Chân Chân giơ ngón út xuống dưới: “Người hạ đẳng.


Giang cầm vẫn duy trì tư thế ngồi cao quý, nghe Hoắc Chân Chân nói, trong lòng nhịn không được liền cười: Quả nhiên là ngu xuẩn.

Bị người ta mỉa mai một trận, còn
tưởng rằng bản thân đã thắng trong chuyện này.

Mặc dù Mộ An An đang xin lỗi, nhưng không có câu nào là xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Nhưng đối với bản thân Hoắc Chân Chân mà nói, bất kể ngươi nói gì, ngươi hiện tại cũng đang cúi đầu với ta.


Hoắc Chân Chân đang bị mắc kẹt sâu trong địa vị cao đẳng của mình, ngang ngược gọi những người ở trước mặt cô ta là dân đen.

Vì thế liền hướng về phía chủ nhiệm Thường nói: “Chủ nhiệm, nội dung của cuộc họp sáng nay chỉ có như này thôi sao? Nếu chỉ như vậy, thì nên kết thúc rồi.


Chủ nhiệm Thường vừa tức giận với lời xin lỗi của Mộ An An, vừa lo lắng Hoắc Chân Chân sẽ tức giận vì những lời Mộ An An nói.

Cho nên vừa thấy Hoắc Chân Chân nói như vậy, chủ nhiệm Thường liền vội vàng yêu cầu Mộ An An trở lại chỗ ngồi của mình.

Chủ nhiệm Thường: “Kế tiếp, còn có một chuyện khác.

Buổi chiều
hôm nay sẽ có lãnh đạo tới đây kiểm tra bệnh viện của chúng ta, mà năm gần đây con người ngày càng chú ý đến những bệnh liên quan đến thần kinh, cho nên chiều nay sẽ có truyền thông tới phỏng vấn đơn giản, các người đều chú ý một chút, đừng bị mắc lỗi.


Nói xong, chủ nhiệm Thường lại nghiêm túc nói: “Một khi bị mắc lỗi, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, các bạn nghe rõ chưa?”
Mọi người trả lời: “Nghe rõ rồi!”
Sau đó chù nhiệm Thường liền
dặn dò một sô lưu ý công việc.

30 phút sau mới kết thúc.

Sau khi Hoắc Chân Chân, Giang Cầm cùng với chủ nhiệm Thường và bác sĩ Trần rời đi, cả phòng họp lúc này mới bàn luận về lời xin lỗi vừa rồi của Mộ An An.

Mộ An An không quan tâm, thu dọn đồ đạc xong xuôi liền cùng Trần Hoa rời đi.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Trần Hoa mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “An An, vừa rồi làm mình sợ muốn chết.


“Có gì đáng sợ sao?” – Mộ An An lại rất bình tĩnh.


“Vậy chuyện này kết thúc rồi hả?” “Có lẽ là vậy.


Trần Hoa nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mộ An An, do dự nói: “An An, mình biết sau lưng cậu có Thất gia, nhưng mà cậu cố ý trang điểm xấu xí như thế này không phải vì muốn khiêm tốn ư? Cậu cứ đối đầu với Hoắc Chân Chân như thế, sau này nhất định sẽ gặp liên tiếp rất nhiều phiền phức.


Nói xong, Trần Hoa lại thờ dài: “Cũng may, Hoắc Chân Chân không có phản ứng lại.


Mộ An An cười nhạo một tiếng: “Cô ta bây giờ đang rất đắc ý.


Trần Hoa không hiểu.

“Đối với Hoắc Chân Chân mà nói, lời xin lỗi không quan trọng, quan trọng là… cho người khác thấy thân phận của cô ta, ai cũng không thể đắc tội nổi.


Những lời này của Mộ An An, càng khiến Trần Hoa không thể hiểu được.

Mộ An An cũng không có ý định giải thích thêm.

Trờ lại văn phòng, liền nhận được tin nhắn cùa Thất gia.


Anh đã ở trước cửa bệnh viện.

Mộ An An vội vàng thu dọn đồ rạc rồi rời đi.

Vừa bước ra khỏi bệnh viện, Mộ An An liền nhìn thấy chiếc Maybach đang đậu ở bên kia đường.

Cửa sổ xe Maybach đang mở, Mộ An An khi băng qua đường,
liền nhìn thấy Tông Chính Ngự đang ngồi ở vị trí ghế lái.

Tay phải cầm điếu thuốc đặt ở ngoài cửa sổ, tay trái tùy ý đặt ờ trên vô lăng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, phần cổ áo hơi mờ ra.

Hiệu ứng hình ảnh rất nghệ thuật, rất đẹp trai.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận