Mộ An An làm ca chiều.
Bây giờ mới 12 giờ, bình thường tầm một giờ hơn mới xuất phát.
Tông Chính Ngự gọi điện thoại cho Mộ An An, nhưng tắt máy.
“La Sâm.
”
“Thất gia!”
La Sâm lập tức xuất hiện, cung kính đứng ở phía sau Tông Chính Ngự.
Mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng La Sâm vẫn có chút thở
Hôm nay Thất gia sẽ gặp một nhà thám hiểm để thảo luận về kế hoạch hợp tác.
Mà nhà thám hiểm đó là người Mộ An An đặc biệt thích, nhà thám hiểm đã chụp ảo ảnh trên sa mạc vùng đất không người, Mộ An An vô cùng thích nó.
Chỉ chờ người thám hiểm làm ra mô hình ảo ảnh.
Hôm nay nhà thám hiểm đặc biệt đưa tới cho Thất gia, Thất gia cũng không cần hắn đưa tới, còn
đích thân trì hoãn cuộc họp, vội vàng trở về trước khi Mộ An An đi làm.
Kết quả lại không thấy người đâu.
“Điều tra vị trí của tiểu thư.
” -Tông Chính Ngự hạ lệnh.
La Sâm nhận lệnh, lập tức đi làm.
“Thất gia.
”
La Sâm vừa mới đi, Đường Mật liền đi xuống lầu.
Cô ta mặc một chiếc váy khoét cổ
chữ V rât gợi cảm.
Cô ta chỉ cần cử động nhẹ một chút, sẽ lộ ra khe hờ.
“Thất gia, nói như thế nào thì An An cũng đã trưởng thành rồi, ra ngoài chơi là chuyện bình thường, sao lại còn tìm vị trí của con bé chứ?” – Đường Mật nở một nụ cười tao nhã.
Tông Chính Ngự không có đáp lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Đường Mật tựa như cũng không để ý: “Mặc dù biết An An và Thất gia gần gũi với nhau, nhưng vẫn
nên thích hợp buông lỏng một ít chừng mực, để cho cô gái nhỏ tiếp xúc với các bạn khác giới cùng tuổi, phòng ngừa sau này bị lừa.
”
Nói xong, Đường Mật cảm khái một câu: “Thất gia, anh quá cưng chiều An An bảo bối rồi.
”
Nhưng, khi Đường Mật vừa nói xong lời này, ánh mắt sắc bén của Tông Chính Ngự liền quét qua cô ta.
Không nhiều lời, nhưng lại tràn đầy cảnh cáo.
Đường Mật vốn dĩ chỉ khiêu khích một chút, lại không nghĩ rằng, Tông Chính Ngự sẽ không để người ta nói về Mộ An An.
Nhưng mà, Đường Mật dù sao cũng là tiểu thư quyền quý, phong thái vẫn rất đạt: “Thất gia, thật xin lỗi, là tôi không nên nhiều lời.
”
“Thất gia, đã tra ra được.
” – La Sâm bước vào báo cáo: “Tiểu thư An An đang ở bệnh viện liên kết.
”
Tông Chính Ngự nhíu mày, liếc liếc La Sâm một cái.
La Sâm cầm điện thoại cúi đầu.
Giọng nói Tông Chính Ngự lạnh lùng: “Đưa điện thoại cho ta.
”
La Sâm rất do dự, hắn không muốn để Thất gia xem nội dung điện thoại, nhưng hắn không thể chịu đựng được khí chất của Thất gia.
Cuối cùng La Sâm thỏa hiệp, giao ra điện thoại.
Trong màn hình điện thoại là tình hình của Mộ An An ở bệnh viện.
Hành lang yên tĩnh, Mộ An An và
Hoắc Hiển đang ngồi cạnh nhau, tay cô cầm lấy tay của Hoắc Hiển, đang cúi đầu bôi thuốc.
Đôi mắt của Hoắc Hiển giống như đang nhìn Mộ An An.
.