Chap 20
Ngày hôm sau...
Trường Dream- Lớp 12A1
Mai nằm bò xuống bàn, trầm tư suy nghĩ. Cô nhìn ra cửa sổ, nơi những cái cây đang rụng lá.
"Chẳng nhẽ cuộc đời mình lại trôi qua một cách vô vị như vậy sao?"
Giống như những chiếc lá kia, một ngày nào đó cũng héo mòn mà rụng xuống đất?
Thật ra cô sống rất lạc quan, ít suy nghĩ vớ vẩn. Nhưng trong một khoảnh khắc cô đơn nào đấy, như lúc này, cô lại suy nghĩ.
Từ lúc gặp Hoàng Minh, Mai nghĩ mình xui tận mạng mới gặp anh ta.
Không thể phủ nhận một điều, gặp Minh, cô "hình như" được tự do nhiều hơn. Không bị gò bó.
Hoàng Minh anh ta đã trả chiếc vòng đó. Cô và anh ít khi đối đầu, duy chỉ có buổi tiệc ngày hôm qua...
Cô bật dậy, mỉm cười lắc đầu. Sao vậy nhỉ?
Cảm giác xốn xang khó tả len lỏi trong cô.
Ánh Mai không suy nghĩ nữa, cô quay đầu về phía bàn của Nguyệt. Mai thấy dạo này Nguyệt rất hay ngẩn ngơ một mình.
Cô bắt đầu ra vỗ vai bạn:
- Hế lô, Nguyệt, xuống canteen đi - giọng hớn hở.
- Thôi đi, có chuyện gì, nói nhanh xong tha cho tao ngủ cái coi - Nguyệt ngái ngủ nói.
Mai cười cười, nhưng lại là nụ cười nham hiểm:
- Dạo này mày lạ lắm nha. Thỉnh thoảng cứ thẫn thờ. Hay là...đang yêu - Mai vuốt cằm suy nghĩ.
Nguyệt bị đánh trúng tim đen nói lắp ba lắp bắp:
- Con ...dở hơi...mày nói cái gì thế?
Đang định cầm dép tung vào nó thì nó đã "bay" đi đâu rồi.
Rồi cô(Nguyệt) lại thu dép về. Nghĩ lại, thì gặp được anh ấy có một lần, còn không biết người ta ở đâu, Mạnh Hữu Kỳ, đầu óc cô đang bị đình trị bởi hình ảnh anh rùi nè.
Ánh Mai chạy vèo ra khỏi lớp tránh đôi dép thần thánh của nó. Tự nhiên định hình ra điều gì đó, cô đi chậm lại, phát hiện ra băng gạc ở chân đã thấm đầy máu.
Cô hơi nhăn mặt, tay chống vào tường.
- Bạn làm sao thế? - Bạn cùng lớp với Mai đi qua thấy liền hỏi.
Mai nhìn người bạn trai này, mếu máo:
- Nhờ bạn giúp mình đến phòng y tế được không?
- Ừ, để mình giúp bạn.
* Phòng y tế *
Khi được cô trong phòng y tế tháo băng cũ ra, thay băng mới, Mai thấy đỡ nhức hơn hẳn.
Cô thấy tưng tức. Không phải tại tên Vũ Hoàng Nhật Minh đáng ghét kia thì đâu phải "què quặt" thế này.
Cô ngáp dài ngắp ngắn. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa thế này thì....
- Xong rồi, để mình giúp bạn về lớp nhé - Bạn trai kia vẻ mặt ôn tồn nói.
Mai đang định "ngả lưng", thì lại nghe thấy tiếng nói, cô quay đầu cười cười:
- Cảm ơn bạn. À quên, bạn tên gì ấy nhỉ? Trong lớp mình chưa biết hết tên.
Tuấn hơi né tránh ánh mắt từ Mai, rồi mới trả lời:
- Mình tên Tuấn.
Mai hơi buồn ngủ á. Tại hôm nay thời tiết dìu dịu, ánh nắng tỏa ấm áp, thỉnh thoảng một vài cơn gió thổi. Và quan trọng nhất là có ngay một chiếc giường ở đây, tội gì...
- Ừm. Giờ này là tiết của ông "Sử chảm" hả? ( ý bảo tiết sử). Bạn đi lên lớp đi, chân mình hơi đau, mình xin nghỉ tiết này.
Tuấn bật cười:
- Mình không thích học lịch sử. Hay... chúng ta cúp tiết đi.
Mai hớn hở hẳn, vì tìm thấy được đồng minh:
- Ừ, đúng ý mình.
Nhưng trước đó vài phút thôi, không biết có ai đó bảo rằng chân đau, mới xin nghỉ á. Chậc chậc...
Hai người cùng cười, chỉ là ý cười của hai người khác nhau mà thôi.
Mai cười vì được nghỉ, Tuấn cười vì sự ngây thơ, trong sáng của Mai.
Ôi, không biết Tuấn có biểu hiện gì lạ không nữa???
Một lúc sau, Tuấn tự nhiên gãi đầu, nói úp mở:
- Sắp kỉ niệm trường rồi, mình mình...
Mai đang nằm trên "giường bệnh", nghe thấy "người thăm bệnh nhân" ý kiến, liền nói:
- Bạn có gì cứ nói, mình sẵn sàng giúp, nếu có thể.
Tuấn hiện giờ hai má nóng ran, càng nói lắp bắp:
- Bạn...bạn...mình....mình...bạn có thể đi cùng mình được không?
Mai lúc đó vô tư chẳng để ý người nào đó cứ lóng nga lóng ngóng.
- Ý bạn là bạn muốn mình làm gì?
- À, muốn bạn ngồi cùng mình thôi.
- Ừ, thế thôi mà.
Tuấn ngượng ngùng, gãi đầu liên tục.
Trường Dream sẽ diễn ra buổi kỉ niệm 60 năm thành lập trường. Mỗi lớp sẽ làm một tiết mục văn nghệ. Lớp cô là diễn kịch.
Về phần Mai, dân thường không liên quan. Ngủ cho sướng. Vì đây là giờ sinh hoạt mà.
Về phía Nguyệt nhà ta thì...phải diễn kịch. Tại không được như chị Mai nhà ta, ngủ trong giờ rất giỏi, không bị ai phát hiện. Còn cô, bị lớp trưởng phát hiện nên cô xin phép được tập văn nghệ để được ân xá, không bị hạ hạnh kiểm.
***
Tiết trời hôm nay khá là đẹp. Mặt trời hiện lên tràn ngập tỏa sáng không gian. Tia nắng nghịch ngợm xuyên qua những tán cây chiếu xuống sân trường, sân trường bắt lấy những tia nắng đó, phản chiếu ngược lại lên trên, làm tỏa ra ánh sáng vàng in hằn ở dưới sân.
Hàng cây cổ thụ đang đung đưa nhè nhẹ, thỉnh thoảng một vài chiếc lá không chịu yên phận trên những cành cây đã bay theo từng đợt gió nhẹ mà rơi xuống đất.
Hình như chỉ có Mai là để ý đến những chuyển động nhẹ nhàng đó. Cô thầm nghĩ rằng phải chăng mình quá nhạy cảm nên đã tách rời sự đơn giản của thiên nhiên thành sự sống động trong mắt mình.
Nguyệt thì phải đi chuẩn bị văn nghệ, một mình cô thơ thẩn ngồi ở chiếc ghế đá đặt ở dưới gốc cây xà cừ.
Hôm nay là buổi kỉ niệm trường và sắp diễn ra. Những chiếc ghế, sân khấu trang trọng hiện lên.
Đọc tiếp Con đường em chọn là con đường mang tên anh chap 21
Tác giả * ném lời thoại *
Mọi người (đồng thanh) : "ít lời thoại thôi, chết ngợp rồi. Miêu tả đâu hết rôi???"