Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Không nằm ngoài dự liệu của cô, Tiêu Cận Ngôn quả nhiên không đến.
Ông cụ Tiêu chống gậy đứng bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ mong ngóng.
Tô Cẩm Tinh dắt Tiểu Dương tới, ông cụ Tiêu tỏ ra rất kích động, ngồi xổm xuống giang rộng vòng tay gọi: “Tiểu Dương!”
“Ông cố!” Tiểu Dương cất tiếng gọi lanh lảnh, sau đó cậu bé quay đầu nhìn Tô Cẩm Tinh, thấy cô mỉm cười gật đầu ra hiệu đồng ý, cậu bé liền lập tức buông tay mẹ ra, nhào vào lòng ông cụ Tiêu: “Ông cố ơi, cháu rất nhớ ông!”
“Cháu của ông lại cao hơn rồi, nào, để ông bế thử xem Tiểu Dương có nặng không nào.”
Ông cụ Tiêu bế Tiểu Dương lên một cách hơi khó nhọc, thấy vậy bác Lâm và Tô Cẩm Tinh đều lo lắng đến đổ mồ hôi.
Tô Cẩm Tinh vội vàng bước tới, đỡ lấy ông, nói: “Ông ơi, ông cẩn thận ạ, trẻ con lớn nhanh nên thằng bé khá nặng đấy ông ạ.”
Ông cụ Tiêu mỉm cười rạng rỡ: “Không sao, nặng đến mấy ông cũngbế được.

Chậc, sao Cận Ngôn không đến cùng với cháu? Ông còn bảo bác Lâm gọi điện cho nó, bảo nó qua đón cháu đấy.”
“Ông chủ, tôi có gọi điện thoại cho cậu chủ, nhưng không biết cậu chủ đang bận việc gì mà tôi gọi mãi không thấy nghe máy ạ…”
Bấy giờ, Tô Cẩm Tinh mới nhận ra bác Lâm vẫn luôn bế Tiểu iên Nguyệt.
“Thằng nhóc thối tha này! Càng ngày càng chẳng ra làm sao, Tiểu Dương và Viên Nguyệt đều là con ruột của nó, một tuần chỉ có một ngày được ở bên bọn trẻ, ông còn xem lịch mong ngóng từng ngày một.

Còn nó thì sao, gọi điện thoại không nghe, đúng là không ra thể thống gì cả!”
Bác Lâm cũng thấy hơi thất vọng, nói: “Cậu chủ… hình như thật sự đã hoàn toàn thay đổi, không còn giống như trước đây nữa.

Lúc trước rõ ràng cậu ấy đâu có như vậy.”
“Bác Lâm.”
“Chậc, Tiểu Tinh TInh, trông cháu có vẻ lại gầy đi rồi, nhưng khí sắc lại tốt lên rất nhiều.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là gần đây mọi chuyện đều rất suôn sẻ, thuận lợi ạ.


À đúng rồi, bác Lâm, ai đưa Viên Nguyệt đến đây thế?”
Bác Lâm ngẩn người, hơi ngạc nhiên: “Không phải cháu nhờ người đưa con bé đến đây ư? Cháu nói phải đi đón Tiểu Dương, sợ quay về thì đã muộn nên nhờ bạn đưa Viên Nguyệt đến.

Sao thế, cháu không biết chuyện này ư?”
Tô Cẩm Tinh tiếp tục hỏi: “Vậy, người đưa Tiểu Viên Nguyệt đến trông như nào ạ?”
“Aida, trông anh ta cũng trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi, còn rất chu đáo và cẩn thận, đến bình sữa và tã lót của Tiểu Viên Nguyệt cũng mang tới.

Tiểu Tinh Tinh, sau này nếu cháu sợ không kịp đón con bé thì cứ gọi điện cho cậu chủ, bảo cậu bé đi đón.

Cậu chủ là bố bọn trẻ, không thể không quan tâm, không hỏi han đến chúng được, như vậy không ổn.”
Tô Cẩm Tinh không nói gì.
Khó khăn lắm cô mới có thể nói lời tạm biệt với quá khứ, hơn nữa hoa viên Tường Vi cũng là bí mật giữa cô và tiên sinh, cô không muốn người khác biết đến, đặc biệt là Tiêu Cận Ngôn.
Về phần tổng giám đốc Quách kia…
Những lời anh ta nói khi nãy thực sự đã khiến cô thấy sợ hãi trong lòng.
Cô hiểu, lần này tổng giám đốc Quách đưa Tiểu Viên Nguyệt đến cũng là để gửi cho cô một lời cảnh cáo.

Nếu cô không nghe lời thì bất cứ lúc nào họ cũng có thể ra tay với bọn trẻ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, còn hơi nóng một chút, nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo.
Ông cụ Tiêu tức giận nói: “Đi, chúng ta vào nhà trước đi.


Bác Lâm, ông gọi điện cho Cận Ngôn lần nữa đi, gọi đến khi nào nó bắt máy mới thôi.”
“Vâng thưa ông chủ!”
Căn nhà của nhà họ Tiêu vẫn như xưa, không có gì thay đổi.
Điểm khác biệt là trong phòng khách được trải một lớp thảm lông cừu, trên ghế sô pha bày rất nhiều đồ chơi Người Sắt, còn có những món đồ chơi mềm mại mà các bé gái rất thích.

Ở chính giữa phòng khách còn có một chiếc cầu trượt dành cho trẻ em, bên cạnh có cả bập bênh và ngựa gỗ.

Cả phòng khách từ trước đến nay vẫn luôn mang phong cách cổ xưa, sang trọng nay đã biến thành sân chơi của trẻ nhỏ.
Vừa bước vào cửa Tiểu Dương đã rất phấn khích, cậu bé cởi giày ra liền chạy vào trong hân hoan, vui thích.
Tiểu Viên Nguyệt thấy anh trai vui vẻ như vậy cũng bi ba bi bô ngọ nguậy trong lòng bác Lâm.
Bác Lâm cười nói: “Ông chủ đã đặc biệt bố trí mọi thứ ở đây cho hai đứa nhỏ, mỗi một món đồ chơi đều do ông ấy đích thân chọn lựa, thậm chí còn sắp lật tung cả siêu thị đồ chơi ở thành phố H lên rồi!”
Ánh mắt ông cụ Tiêu luôn dõi theo Tiểu Dương, nghe bác Lâm nói vậy liền nói: “Thế đã là gì, nhà họ Tiêu chúng ta chỉ có một đứa cháu đích tôn độc đinh là Cận Ngôn, khó khăn lắm mới có thêm hai đứa chắt là Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt, sao tôi có thể không cưng chiều hai đứa nó được?” Nói rồi, ông lại thu lại ý cười, hừ lạnh một tiếng: “Chuyện đúng đắn nhất mà đời này thằng nhóc Cận Ngôn kia làm được chính là lấy Tiểu Tinh Tinh.

Nếu không thì làm sao nhà họ Tiêu có thể có được hai đứa bé đáng yêu như này? Cũng không biết nó bị làm sao nữa, cứ như bị quỷ ám ấy…”
Bác Lâm lại gọi thêm vài cuộc nữa, sau đó nói: “Ông chủ, tôi vẫn không gọi được cho cậu chủ, cậu chủ tắt máy rồi ạ.”
“Gọi lại! Không gọi được vào điện thoại di động của nó thì gọi đến công ty!”
“Thôi ông ạ.” Tô Cẩm Tinh lên tiếng: “Chắc là anh ấy đang bận việc gì đó, hơn nữa bọn trẻ cũng đến đây chơi với ông rồi, anh ấy có đến hay không cũng không quan trọng ạ.”
Ông cụ Tiêu lại không đồng ý: “Không được, trong quá trình trưởng thành của bọn trẻ nhất định phải có sự hiện diện của người bố, đặc biệt là con trai.

Tiểu Tinh Tinh, ông biết cháu là một cô gái chu đáo, cháu có thể chăm sóc rất tốt cho hai đứa trẻ, nhưng đó cũng là trách nhiệm của Cận Ngôn, nó phải đến gánh vác!”

Tiểu Dương cưỡi ngựa gỗ chạy tới, nói: “Ông cố ơi, cháu và em gái có bố ạ, chúng cháu không thiếu tình yêu thương của bố ạ.”
Mắt ông cụ Tiêu sáng lên, hỏi: “Thật ư! Ngày nào bố cũng đến thăm hai cháu à?”
“Bố đang sống cùng bọn cháu ạ.” Tiểu Dương đáp: “Bố còn muốn ôm mẹ cháu nữa! Nhưng mẹ cháu hơi xấu hổ ạ.”
Ông cụ Tiêu lập tức bật cười vui vẻ: “Aida, thằng nhóc này… Tiểu Tinh Tinh, có phải cháu đã bàn bạc với Cận Ngôn, hai đứa muốn giữ bí mật với ông không?”
Bác Lâm cũng trở nên vui vẻ: “Ông chủ, đây là chuyện bí mật của hai vợ chồng trẻ, hai đứa không muốn nói với đám người già chúng ta ấy mà.

Tôi đã nói rồi, sao cậu chủ lại có thể không thích Tiểu Tinh Tinh được? Cậu ấy còn cưng chiều con bé biết bao!”
Ông cụ Tiêu vuốt râu, niềm vui như tràn ra nơi khóe mắt, không sao giấu đi được: “Coi như thằng nhóc thối này biết tỉnh ngộ sớm! Như vậy thì tốt! Một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ, rất tốt!”
“Không phải ạ.” Tiểu Dương vội vàng xua tay nói: “Ông cố ơi, bố ở cùng với chúng cháu là bố mới, không phải bố cũ ạ.”
“Bố mới với bố cũ là thế nào hả Tiểu Dương?”
Tiểu Dương cong môi đáp: “Chính là… không phải là bố mà cháu gặp ở nhà ông cố đâu , là bố mới của cháu ạ.”
Bấy giờ, ông cụ Tiêu và bác Lâm đã hiểu ra.
Tô Cẩm Tinh vốn định ngăn Tiểu Dương lại, nhưng sau đó cô lại nghĩ chuyện đó cũng không cần thiết.

Tiêu Cận Ngôn sắp kết hôn với người khác rồi, nhưng rõ ràng ông cụ Tiêu vẫn ôm ảo tưởng về bọn họ, vẫn nên nói rõ ràng cho ông cụ biết thì hơn.
“Tiểu Tinh Tinh, chuyện này là thế nào?”
Tô Cẩm Tinh khẽ thời dài, nghiêm túc nói: “Ông nội, là thế này, cháu và Tiêu Cận Ngôn… giữa bọn cháu thật sự đã kết thúc rồi ạ.

Hơn nữa mỗi người bọn cháu cũng tìm được hạnh phúc khác cho riêng mình rồi.

Anh ấy đã tìm được người con gái mà anh ấy thích, hẳn là bọn họ sẽ sớm kết hôn thôi.

Cháu… cháu cũng vậy.”
“Chuyện này, làm sao có thể?” Ông cụ Tiêu tỏ ra kinh ngạc, không chấp nhận được chuyện này: “Cháu và Cận Ngôn mới là một đôi, làm sao hai đứa có thể chia tay được?”
“Ông cố ơi.” Tiểu Dương trèo xuống ngựa gỗ, ngoan ngoãn bước đến bên cạnh ông cụ Tiêu, nói: “Bố mới đối xử với mẹ cháu rất tốt, cũng đối tốt với bọn cháu.


Bố mới là một người rất rất tốt, còn là một siêu anh hùng ạ.”
Đối mặt với những lời nói dịu dàng của chắt nội, ông cụ Tiêu cũng không tức giận nữa.

Nhưng tin tức này vẫn khiến ông không thể chấp nhận được: “Tiểu Dương, gần đây cháu có gặp bố ruột không?”
Tiểu Dương lắc đầu đáp: “Đều là bố mới đưa đón cháu đi học, còn mua cho cháu rất nhiều đồ văn phòng phẩm và cặp sách đẹp ạ, còn có rất nhiều mô hình Iron Man ạ.”
Ông cụ Tiêu lập tức cảm thấy trong lòng có muôn ngàn cảm xúc ngổn ngang, hỗn độn.

Nghe Tiểu Dương nói thì có vẻ người này ông này đối xử khá tốt với bọn trẻ.
Nhưng…
Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt là chắt nội của nhà họ Tiêu!
Làm sao có thể để bọn trẻ gọi người khác là bố được?
“Ông nội.” Tô Cẩm Tinh nói: “Ông yên tâm, anh ấy luôn đối xử rất tốt với bọn trẻ, luôn coi chúng như con đẻ của mình.

Bọn trẻ vẫn là con cháu của nhà họ Tiêu, cả đời này vẫn là chắt nội của ông, đây là sự thật không thể thay đổi.”
“Ông biết.” Ông cụ Tiêu nói: “Vậy giữa cháu và Cận Ngôn… thật sự không còn một chút tình cảm gì nữa ư?”
Tô Cẩm Tinh đáp: “Suy cho cùng bọn cháu cũng từng là vợ chồng, cũng đã quen biết nhau nhiều năm.

Anh ấy có thể tìm thấy một cô gái có thể cùng anh ấy đi đến cuối đời cháu cũng mừng cho anh ấy.

Nhưng, giữa bọn cháu thật sự không bao giờ có thể quay lại như trước nữa ạ.”
Cô vừa dứt lời, một bóng người ở ngoài cửa chợt khựng lại.
Sau vài giây, anh mới đẩy cửa ra, nói: “Ông nội, cháu đến trễ ạ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận