Một tiếng “cách” vang lên, là tiếng vặn tay nắm cửa.
Tô Cẩm Tinh giật nảy mình, dùng thân mình che chở cho hai đứa nhỏ theo bản năng, hô lên: “Ai vậy?”
Một bóng đen xuất hiện ở cửa.
“… Tiên sinh.”
Bóng đen đó dường như ngẩn ra một lúc, giọng nói mềm mại như nước: “Ba mẹ con vẫn chưa ngủ à?”
“Bố!” Tiểu Dương nghe thấy giọng của anh liền nhảy chân trần xuống giường, hào vào lòng anh khóc òa lên: “Bố, con nhớ bố nhiều lắm!”
Tiểu Dương đã năm tuổi, nặng hơn hai mươi cân, vốn dĩ Tiêu Cận Ngôn vẫn có thể nhấc bổng cậu bé lên bằng một tay, nhưng Tiểu Dương nhào đến mạnh như vậy vẫn khiến Tiêu Cận Ngôn phải lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững được.
“Bố, sao người bố lại ướt như vậy? Bố dầm mưa ư? Bố đừng sợ, con sẽ đi lấy khăn khô lau cho bố!”
Nói rồi, cậu bé liền chạy chân trần vào nhà tắm.
Mà lúc này, Tiểu Viên Nguyệt cuối cùng cũng đã nín khóc, cô bé ngọ nguậy trong lòng mẹ, huơ huơ cẳng tay nhỏ nhắn, ọ ọe như muốn nói gì đó.
Tô Cẩm Tinh bế cô bé bước tới, vươn tay sờ lên quần áo Tiêu Cận Ngôn, cả người anh đều ướt sũng.
Cô cau mày nói: “Anh mau cởϊ qυầи áo ra đi, trên cánh tay anh vẫn còn bị thương, làm sao có thể bị ướt mưa được.
Tiểu Chu đâu, sao Tiểu Chu không đi đón anh? Trời đổ mưa lớn như thế, rốt cuộc anh đã đi đâu? Em sắp lo lắng chết mất thôi anh có biết không? Anh…”
Bờ vai Tô Cẩm Tinh chợt nặng trĩu, những lo lắng dồn nén trong lòng cô bị chặn lại.
Sau khi phản ứng lại, cô mới nhận ra Tiêu Cận Ngôn đã dựa đầu vào vai mình.
Một người đàn ông cao lớn như thế, một người đàn ông kiên cường không ai địch nổi như thế mà hôm nay, trông anh có vẻ yếu đuối và bất lực đến lạ thường.
Những lời trách móc khi nãy đến bây giờ, cô chẳng thốt ra được gì nữa.
Sự đau lòng dần dần lan tràn trong lòng Tô Cẩm Tinh, giọng điệu của cô cũng dịu lại: “Có phải là vị ân nhân đó lại làm khó anh không?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Cẩm Tinh, anh muốn ôm em.”
“Được mà, em đang ở đây rồi.”
“Không được, cả người anh đều ướt đẫm, sẽ làm quần áo em bị ướt mất, còn cả Tiểu Viên Nguyệt…”
Nhắc đến con gái, cuối cùng anh cũng đứng thẳng dậy.
Bấy giờ, nhờ vào ánh đèn le lói hắt từ bên ngoài cửa sổ cô mới có thể nhìn rõ anh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của tiên sinh.
Anh cứ như một chú sư tử vừa chiến đấu trong một trận chiến kéo dài rất lâu ở chiến trường La Mã, nhưng cuối cùng vẫn bại trận với tất cả những cảm xúc thất vọng, chán nản, bất lực, tự trách bản thân.
Nhưng anh lại mỉm cười, cúi người xuống, hôn nhẹ lên cái má phúng phính của con gái.
Tiểu Viên Nguyệt như cảm nhận được hơi thở của bố mình, cô bé bật cười khanh khách, ọ ọe như muốn nói chuyện.
“Bố! Khăn khô đây ạ!”
Tiểu Dương chạy tới, thân hình nhỏ bé vác theo một chiếc khăn tắm lớn, cầm bằng hai tay giơ lên cao đưa tới trước mặt Tiêu Cận Ngôn, cười nói: “Bố mau lau khô đi ạ, nếu không bố sẽ bị ốm mất.”
Người ta thường hay nói thế nào nhỉ? Chính là cảm giác cả trái tim đều như ngâm trong hũ giấm, vừa chua vừa xót.
Tiêu Cận Ngôn cảm thấy, bây giờ anh đang có cảm giác đó, dù ngoài kia có bao nhiêu vất vả khổ cực, nhưng về đến nhà, có vợ đẹp con ngoan, đời này thế là đủ.
Anh cúi xuống, nhận lấy chiếc khăn, cũng hôn lên má con trai một cái, nói: “Cảm ơn con, Tiểu Dương.”
Tiểu Dương hơi xấu hổ, ngại ngùng nói: “Bố, hôm nay kẻ xấu rất lợi hại có phải không ạ? Vì thế bố phải chiến đấu với kẻ đó rất lâu nên mới về muộn như vậy.”
“Có chút chút.”
“Vậy bố có thắng không?”
Nét mặt Tiêu Cận Ngôn hơi cứng lại: “Bố…”
Tiểu Dương lập tức nắm lấy bàn tay to lớn của anh, khẽ vỗ về an ủi: “Bố, bố không thắng cũng không sao ạ.
Trong lòng con bố mãi mãi là siêu anh hùng lợi hại nhất!”
Viền mắt Tiêu Cận Ngôn nóng lên: “Nhưng hôm nay bố… đã thua rất thảm hại, thật sự thất thảm hại.”
Tiểu Dương hơi ngẩn người, cậu bé ngước lên nâng mặt Tiêu Cận Ngôn, nhìn trái nhìn phải: “Vậy bố có bị thương không?”
“Tiểu Dương, con có thất vọng về bố không?”
“Không đâu ạ!” Tiểu Dương lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, nhìn Tiêu Cận Ngôn với ánh mắt kiên định: “Bố, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.
Bố, bố là người bố tuyệt vời nhất thế gian này!”
“Bố không phải.” Tiêu Cận Ngôn không kìm được, nước mắt trào ra khóe mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Tiểu Dương, bố là một ông bố rất vô trách nhiệm.
Khi con một thân một mình ở nước ngoài chữa bệnh, bố đã không ở bên cạnh con.
Khi mẹ con bị ốm, khi mẹ con sinh em gái, bố cũng không có mặt.
Trước đây bố là một kẻ khốn nạn, là một tên xấu xa rất đáng ghê tởm!”
“Không đâu!” Tiểu Dương cũng nôn nóng đến mức òa khóc, cũng không màng đến chuyện người Tiêu Cận Ngôn đang toàn là nước mưa, cậu bé nhào thẳng vào lòng anh, nói: “Bố không phải là tên khốn nạn, bố là người tốt nhất trên đời này!”
Tiêu Cận Ngôn lau nước mắt, để cho Tiểu Dương ôm lấy mình, cổ họng như bị một đám bông gòn làm cho nghẹn lại, khó chịu vô cùng: “Trước đây bố… không phải người tốt.
Nhưng bố thề, bố sẽ dùng phần đời còn lại để bảo vệ ba mẹ con con bằng tất cả sức lực của mình.
Hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, sau hôm nay, bố sẽ không bao giờ để thua nữa.”
Tiểu Dương nấc lên, nghẹn ngào nói: “Bố, bố khóc ạ?”
Tiêu Cận Ngôn sụt sịt mũi, hít một hơi thật sâu để giọng nói của mình trở lại bình thường rồi đáp: “Không, bố sẽ không bao giờ khóc.”
Đôi tay nhỏ của Tiểu Dương khẽ xoa mặt anh, một giọt nước nóng hổi rơi xuống, cậu bé đưa lên cho anh xem: “Đây là gì ạ?”
“Là nước mưa con à.”
“Thật ạ?”
“Thật chứ.”
“Bố, bố không được lừa con đâu.” Tiểu Dương vô cùng nghiêm túc nói: “Chỉ cần bố nói gì, câu nào con cũng tin hết.
Vì thế bố đừng bao giờ gạt con nhé, đây là thỏa thuận giữa chúng ta, có được không ạ?”
Tiêu Cận Ngôn bật cười: “Được.”
“Bố, bố thật sự không khóc ư?”
“Bố có khóc một chút, chỉ một chút thôi.”
Tiểu Dương gắt gao ôm lấy anh: “Bố đừng khóc, con sẽ hát cho bố nghe.”
Tình phụ tử ấm áp khiến Tô Cẩm Tinh nhìn mà sống mũi cũng cay cay.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu con trai, an ủi: “Tiểu Dương ngoan, để bố đi tắm rửa thay quần áo nhé.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Dương ngoan ngoãn buông tay ra, cười nói: “Mẹ, để con dỗ em gái ngủ, mẹ giúp bố tắm rửa đi ạ.”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt: “Hả?”
“Hì hì hì, dì Hiểu Hiểu nói, nếu muốn có em trai thì phải để bố với mẹ tắm chung ạ.
Mẹ, con muốn có em trai, như vậy con sẽ là anh lớn ở trong nhà!”
Mặt Tô Cẩm Tinh đỏ lựng lên, thầm mắng, con nhóc Hiểu Hiểu chết tiệt, xem cậu dạy thằng bé cái gì này.
“Cẩm Tinh?”
Không biết tiên sinh đã đứng dậy tự bao giờ, anh cầm khăn tắm trong tay, ánh mắt nhìn cô nóng rực như thiêu như đốt, trong mắt còn có chút ẩn ý.
Mặt Tô Cẩm Tinh càng nóng hơn: “Chuyện đó…”
“Đi thôi, anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Tô Cẩm Tinh đặt Tiểu Viên Nguyệt nằm xuống chiếc nôi trong phòng dành cho em bé rồi lại bị tiên sinh kéo vào phòng tắm dưới ánh mắt trêu chọc của con trai mình.
Hoa viên Tường Vi đã có vài năm tuổi đời, kiến trúc trong nhà khá cũ kỹ, phòng tắm cũng không lớn lắm, chỉ có vòi hoa sen, hai người cùng đứng bên trong hơi có chút chật chội.
Đặc biệt là Tiêu Cận Ngôn, không biết do đau hay do nóng mà hơi thở của anh vừa trầm vừa gấp.
Hơi thở nóng hổi phả lên tóc, lên mặt Tô Cẩm Tinh khiến cô càng ngượng ngùng, xấu hổ hơn.
Tính ra thì, bây giờ cô đã trở thành một người độc thân thực thụ.
Trước đây vì chưa hoàn thiện được thủ tục ly hôn nên cô đã mấy lần từ chối tiên sinh, nhưng bây giờ, hình như cô hoàn toàn không tìm được lý do gì để từ chối nữa.
“Cẩm Tinh?” Đỉnh đầu vang lên giọng nói của anh.
Cổ họng Tô Cẩm Tinh hơi nghẹn lại: “Anh… cánh tay anh vẫn bị thương mà.”
Tiên sinh bật cười: “Bị thương cũng phải tắm rửa mà, em đỏ mặt làm gì?”
Tô Cẩm Tinh thẹn quá hóa giận, trừng mắt lườm anh: “Em không có nghĩ gì hết.”
“Không nghĩ gì, vậy tại sao em lại đỏ mặt.”
“Ai bảo.”
“Thật ư?”
Tô Cẩm Tinh vốn đã xấu hổ, bị anh hỏi vậy cô càng quẫn bách hơn, khẽ đẩy anh một cái: “Này, anh tránh xa em ra một chút…”
“Á!” Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Tô Cẩm Tinh sự đến mức đầu óc trống rỗng, vội vàng bước tới kiểm tra: “Có phải em đẩy vào cánh tay bị thương của anh rồi không? Anh có đau không? Anh cởϊ áσ khoác ra cho em xem nào.”
Nhưng cô lại bất thình lình rơi vào một vòng tay ướŧ áŧ của anh.
Tiên sinh dùng cánh tay phải kéo cô vào lòng mình, ôm chặt cô, cười trêu chọc: “Em ấy à, vẫn dễ lừa như hồi còn đi học.”.