Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“… Bố?”
Tiểu Dương hơi do dự, đi về phía trước vài bước, cẩn thận quan sát anh.
Chợt nước mắt cậu bé tuôn rơi: “Bố ơi, sao giờ bố mới về? Con nhớ bố lắm!”
Tiểu Dương nhào tới, nhảy lên người Tiêu Cận Ngôn, hai tay hai chân vòng qua người anh như con chuột túi mà ôm chặt lấy anh rồi oà lên khóc nức nở.
Tiểu Viên Nguyệt nhìn thấy cũng bắt chước theo, nhưng cô bé còn nhỏ nên đi lại chưa vững, mà đường trong nghĩa trang lại có bậc thang, có nhiều lớp bậc thang thấp hơn cầu thang gác nên khi thấy Tiểu Viên Nguyệt giẫm lên khoảng không giữa hai bậc cầu thang bị hụt chân thì Tô Cẩm Tinh định chạy đến để đỡ nhưng đã quá muộn.
May là Tiêu Cận Ngôn nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm con trai đang đu trên người mình, tay kia nhanh chóng đỡ lấy cơ thể con gái sắp ngã xuống.
Tiểu Viên Nguyệt cũng hoảng sợ, nức nở sắp khóc, nhưng… người đàn ông trước mặt cô bé lại hơi xa lạ.
Anh hai kể rằng khi cô bé còn rất nhỏ, bố thường đi đánh kẻ xấu nên cô bé đã không nhìn thấy bố trông như thế nào.
Lúc này Tiêu Cận Ngôn cũng tim đập loạn nhịp.
Mới ba năm không gặp mà Tiểu Dương đã từ một cậu nhóc lớn thành một cậu thiếu niên rồi, lông mày giống hệt anh.

Mà điều khiến anh ngạc nhiên chính là Viên Nguyệt.
Cô gái nhỏ mặc một bộ váy màu hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, trên đầu buộc hai bím tóc với hai chiếc nơ xinh xắn, cô bé nghiêng đầu nhìn anh.
Anh ôm lấy con trai rồi từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt Tiểu Dương xuống đất.
Chiều cao khi ngồi xổm của anh vẫn cao hơn Viên Nguyệt một xíu, vì vậy anh cố gắng làm cho mình thấp hơn: “Chào, Viên Nguyệt.”
Tiểu Viên Nguyệt chớp chớp đôi mắt to như trái nho màu tím, giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy: “Chào…”
“Có nhận ra bố không?”
Tiểu Viên Nguyệt gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Không biết có phải tất cả mọi người đàn ông trên thế gian này khi đối diện với con gái đều giống như anh hay không, có phải họ đều mềm lòng đến mức rối tinh rối mù lên hay không, chỉ hận không thể vứt bỏ khối áo giáp của mình mà ôm cô bé bằng tất cả sự dịu dàng mềm mại nhất.
Anh mở rộng vòng tay và dịu dàng nói: “Bố là bố đây.”
Tiểu Viên Nguyệt không chắc lắm, quay đầu nhìn anh hai, nhìn thấy anh hai cực kỳ suиɠ sướиɠ gật đầu khẳng định thì cô bé khẽ mở miệng nói: “Bố…”

“Ôi.” Chợt Tiêu Cận Ngôn cảm thấy đáy mắt hơi nóng: “Bố ôm được không?”
Cô gái nhỏ bước từng bước nhỏ đến giữa vòng tay rộng mở của anh, chìa đôi tay mũm mĩm ôm lấy cổ anh.
Hai tay Tiêu Cận Ngôn ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái bé nhỏ, trong hơi thở đều là mùi sữa ngọt ngào trên người cô bé.
Khi Tô Cẩm Tinh chạy tới thì đã chứng kiến cảnh tượng này.
Bóng dáng to lớn quen thuộc ngồi xổm trên mặt đất với vẻ khiêm tốn, hai đầu gối gần như quỳ xuống, nhưng cô gái nhỏ trong tay anh lại giống như bảo bối quý hiếm khiến anh không dám dùng sức, toàn thân căng thẳng đến mức run lên.
Cậu con trai lại càng chẳng kiêng nể gì, hơn nữa Tiểu Dương luôn là đứa trẻ không ngại bày tỏ tình cảm của mình, cậu bé nhoài người ôm lưng Tiêu Cận Ngôn, vẫn còn khẽ nức nở.
“Bố…”
“Ừm…”
“Kẻ xấu đã bị bố đánh chạy rồi phải không? Bố thắng rồi đúng không?”
Tiêu Cận Ngôn không hiểu, hơi nhíu mày: “Đánh kẻ xấu?”
Tô Cẩm Tinh ở bên cạnh khẽ nói: “Tiểu Dương, bố đã rất mệt rồi.

Để bố nghỉ ngơi một lát nhé?”
“Dạ, được.”
Tiểu Dương định đứng dậy, nhưng Tiêu Cận Ngôn đã nắm lấy cánh tay của con trai, ý bảo cậu bé cứ nằm lại trên vai mình, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, bố không mệt.”
Tiểu Dương lại bắt đầu leo lên lưng anh như leo núi đá: “Bố, bố thật tuyệt vời.”
“Thật tuyệt à?”
“Đương nhiên là tuyệt vời rồi! Mẹ nói, lần này kẻ xấu mà bố định đánh rất tàn ác, rất khó đối phó nên phải đi rất lâu.

Nhưng bố là siêu anh hùng, con biết nhất định bố sẽ thắng.”
Tiêu Cận Ngôn ngồi xổm trên mặt đất và ngước nhìn lên Tô Cẩm Tinh, vẻ mặt của cô rất buồn, mà sắc mặt cũng thật khó coi.

Nhưng anh rất ngạc nhiên rằng Tô Cẩm Tinh lại giải thích sự chia lìa với bọn trẻ theo cách này.
“Cô tới thăm chú Tô à?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Lần này về chính là đến thăm bố.

Còn anh thì sao, đến thăm bác trai và bác gái à?”
Ba người bọn họ rời khỏi thế gian cùng một ngày, vậy mà cô lại không nhớ được hôm nay cũng là ngày giỗ của bác Tiêu trai và bác Tiêu gái, sao Tiêu Cận Ngôn lại không đến tảo mộ được chứ.
Trùng hợp, mà cũng không phải trùng hợp.
Cô nở một nụ cười gượng gạo: “Tôi đi thăm bác trai và bác gái.”
“Không cần đâu.” Tiêu Cận Ngôn ngăn cô lại.
Tô Cẩm Tinh nhướng mày nghi ngờ: “Vẫn cảm thấy tôi không đáng thắp cho họ nén hương hay sao?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “… Tôi đã biết sự thật của vụ tai nạn xe hơi đó.

Tiểu Tinh Tinh, tôi vẫn nợ cô một lời xin lỗi nghiêm túc.”
“Xin lỗi cũng không cần thiết nữa, chẳng còn ý nghĩa gì.

Trước đây tôi luôn cho rằng rời khỏi anh tôi sẽ sống không nổi, nhưng anh nhìn xem, chẳng phải bây giờ tôi vẫn sống tốt đó ư? Căn bệnh ung thư phổi đã lâu không tái phát, tôi còn sinh hạ Viên Nguyệt, bây giờ tôi sống rất tốt.”
“Thật sự… rất tốt sao?”
Tô Cẩm Tinh quay mặt đi và lau những giọt nước mắt trên khóe mắt: “Cứ vậy đi, cuộc sống chính là như vậy đấy, vượt qua khó khăn thì qua cửa ải.

Những ngày tháng khó khăn ấy tôi đều đã vượt qua rồi, sau này có thế nào thì tôi cũng sẽ vượt qua.”
Một giọt mưa rơi trên trán Tiểu Viên Nguyệt.

Cô bé khẽ kêu lên: “Mẹ ơi, mưa rồi!”
Tô Cẩm Tinh ngẩng lên nhìn bầu trời đen kịt trên đầu, thở dài nói: “Đã tháng mười hai rồi, đáng lẽ đã qua mùa mưa, sao vẫn còn mưa nhiều như vậy?”
Tiểu Viên Nguyệt rất thích mưa, cô bé dùng nắm đấm nhỏ gõ vào cánh tay của bố mình: “Bố, nhìn kìa, trời mưa rồi!”
Cơ bắp trên người Tiêu Cận Ngôn căng lên, lông mày của anh nhíu lại sâu hơn, hơi rên lên.
Tô Cẩm Tinh nhận thấy sự bất thường của anh và hỏi: “Anh bị sao vậy?”
“Không sao.” Tiêu Cận Ngôn bế con gái lên bằng cánh tay phải rồi nói: “Đưa bọn trẻ lên xe trước đi.”
“Ơ, đợi đã…”
Tô Cẩm Tinh chưa kịp nói gì thì Tiêu Cận Ngôn đã bế con gái và dẫn con trai đi được một quãng đường dài nên cô phải xách váy lên đuổi theo.
Xe của Tiêu Cận Ngôn đậu bên ngoài nghĩa trang, cách đó không xa lắm.
Nhưng cơn mưa đến quá bất chợt nên mấy người họ đều bị ướt một ít.
Tiêu Cận Ngôn bật máy sưởi ấm trong xe lên, cởϊ áσ vest ra đưa cho Tô Cẩm Tinh ở hàng ghế sau: “Mặc vào trước đi.”
“Đưa cho con mặc đi, tôi không sao.”
Tiêu Cận Ngôn nhìn cô từ kính chiếu hậu, khẽ cau mày: “Phổi của cô không tốt, cô không thể bị cảm lạnh được.

Tôi sẽ nghĩ cách sưởi ấm cho con sau, cô mau mặc vào đi.”
Tiểu Dương đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng khoác lên vai Tô Cẩm Tinh: “Mẹ, mẹ mau mặc vào đi.

Mẹ nhớ bố nhiều như vậy, có phải vui quá nên quên cả lạnh rồi không?”
Tô Cẩm Tinh hơi ngượng ngùng vỗ nhẹ vào tay con trai: “Không có chuyện đó đâu.”
“Ôi, mẹ à, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu.

Tối nào con cũng nghe mẹ khóc thầm hết.”
Bị con trai nói toẹt ra chuyện riêng tư, đặc biệt là còn ở ngay trước mặt Tiêu Cận Ngôn thì Tô Cẩm Tinh thấy chẳng ra sao cả: “Mẹ đâu có khóc.”
“Mẹ, hôm nay chúng ta vẫn ở khách sạn à?”
“Đúng vậy.”

“Chúng ta không thể về nhà ở được à?”
“Chúng ta…”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Về chứ, một lát nữa chúng ta sẽ về.”
“Ô ye!”
Tiểu Dương cực kỳ suиɠ sướиɠ,ở trên xe líu lo như chim non, lúc thì nói rằng sẽ đi thăm người bạn thân nhất của mình trước đây, lúc lại nói sẽ đến bệnh viện để thăm lại chị y tá đã chăm sóc mình.
Nhờ sự có mặt của cậu bé mà bầu không khí trong xe không quá gượng gạo.
Tuy nhiên, sức lực của bọn trẻ cũng có hạn, cùng với gió ấm trên xe nên chẳng mấy chốc chúng đã mệt mỏi rã rời, mơ mơ màng màng rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Tô Cẩm Tinh.
Tiểu Viên Nguyệt đã ngủ ngon trong vòng tay của bố, cô bé ngủ ngon tới mức há cái miệng nhỏ nhắn của mình mà chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa.
Trong xe yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ và tiếng hít thở hơi nặng nhọc của anh.
“Anh thấy khó chịu à?” Cô hạ giọng, cố gắng không đánh thức hai đứa trẻ.
“… Hơi đau.” Tiêu Cận Ngôn gượng cười, con gái của anh trông nhỏ bé như vậy, nhưng thật ra cô bé đã được mẹ nuôi nấng rất mũm mĩm, tựa vào cánh tay trái của anh nặng trĩu.
Hễ trái gió trở trời là cánh tay trái của anh lại đau nhức, nay lại phải gồng gánh thêm nên chẳng mấy chốc trên trán anh đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Anh ngước mắt lên và quan sát cô trong gương chiếu hậu.
So với ba năm trước, cô không thay đổi là bao, nếu có thay đổi thì có lẽ sau khi làm mẹ cô đã trầm tính hơn.

Trước đây nhìn cô vẫn là một cô gái trẻ nhưng giờ đây, khí chất của cô gái trẻ ấy vẫn còn, hơn nữa lại càng thêm đằm thắm, dịu dàng và ấm áp.
“… Cô nói với các con là tôi đi đánh người xấu à?”
Tô Cẩm Tinh hơi sững sờ rồi lắc đầu: “Không có.”
“Cô đừng gạt tôi, vừa rồi con trai mới nói rằng cô đã nói với thằng bé như thế.

Cô còn nói với nó là bố rất tuyệt vời, còn nữa, con còn nói cô… cô rất nhớ tôi, nhớ đến mức ban đêm còn khóc thầm nữa…”
Càng nói, khoé môi của anh càng cong lên: “Tiểu Tinh Tinh, thật ra tôi cũng…”
Tô Cẩm Tinh ngắt lời anh: “Người mà tôi nói với các con là Tiên sinh chứ không phải anh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận