Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Nụ cười trên mặt của Tiêu Cận Ngôn đông cứng lại.
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, cởϊ áσ vest khoác lên người con trai rồi tiếp tục im lặng không nói gì.
“… Tôi mới chính là bố của chúng.”
“Nhưng người cùng chúng lớn lên là Tiên sinh.”
Hơi thở của Tiêu Cận Ngôn tăng nhanh hơn, anh có vẻ không vui: “Tiểu Dương… đúng là tôi chưa từng chăm sóc, nhưng tôi cũng đã chăm sóc cho Viên Nguyệt.”
“Đó là anh tự ý đưa Viên Nguyệt từ bệnh viện đi mà không có sự đồng ý của tôi, hơn nữa sau khi đưa con bé đi anh cũng giao cho bác quản gia Lâm ở nhà cũ chăm sóc, còn anh thì vẫn ở với Dương Tuyết Duyệt.”
“Tôi…”
“Tiêu Cận Ngôn, đừng nói những điều này nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
Tiêu Cận Ngôn nghiến răng, ánh mắt sắc bén: “Cho nên em bảo các con gọi người đàn ông khác là bố hả? Em cũng đã hỏi tôi có đồng ý hay chưa mà? Ít nhất rm cũng phải nói với tôi để tôi biết chuyện này chứ.”
“Anh biết mà.” Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Không phải anh còn chúc phúc cho tôi sao, anh đã quên rồi à?”
“Ha!” Tiêu Cận Ngôn cười khẩy: “Sao tôi có thể chúc phúc cho em và người đàn ông khác chứ? Cái tên Tiên sinh kia của em là ai, tôi còn chưa từng gặp bao giờ nữa, có khi là kẻ lừa đảo cũng nên.

Có khi lúc ấy thấy em cùng đường nên lợi dụng em thì có, nào phải chính nhân quân tử gì chứ.”
Tô Cẩm Tinh cũng hơi tức giận: “Vậy anh là gì? Anh đổ oan cho tôi, không tin tưởng tôi, chẳng lẽ anh mới là chính nhân quân tử ư?”
“Ít ra thì tôi cũng yêu em thật lòng, còn anh ta thì sao? Em và anh ta mới quen nhau được vài tháng, tôi không tin tình cảm hơn mười mấy năm của chúng ta lại không bằng mấy chục ngày của em với anh ta.”
Tô Cẩm Tinh lạnh lùng nói: “Tình cảm hơn mười năm thì sao chứ? Chẳng phải nói trở mặt liền trở mặt à? Tiêu Cận Ngôn, trước kia chính vì tôi nghĩ giữa chúng ta đã có hơn mười năm tình cảm nên dù anh có hiểu lầm tôi, nghi ngờ tôi thì ít nhất cũng cho tôi một cơ hội để giải thích, chịu lắng nghe tôi nói hết mọi chuyện rồi hãy phán quyết tôi thế nào cũng được.

Nhưng anh thì sao, anh có cho tôi cơ hội nói lời nào không?”
“Tôi…” Tiêu Cận Ngôn có vẻ ân hận: “Tôi… trong khoảng thời gian đó tôi có vấn đề về tinh thần, không phải là trạng thái bình thường.

Tiểu Tinh Tinh, bây giờ nghĩ lại tôi cũng không biết khoảng thời gian đó tại sao tôi lại bị như thế…”

“Vậy thì bây giờ anh có bình thường không?”
“…”
Tô Cẩm Tinh âm thầm chịu đựng, dù trong lòng có khó chịu thế nào đi nữa thì cô cũng chỉ gào lên khe khẽ: “Nhưng anh đối với Dương Tuyết Duyệt rất dịu dàng, chẳng lẽ thần trí của anh không bình thường cũng sẽ đối xử với người ta như thế ư? Đối với cô ta thì bình thường, nhưng với tôi thì không bình thường à?”
Bàn tay của Tiêu Cận Ngôn nắm chặt rồi lại thả ra, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào, nhưng việc tôi đã làm tổn thương em là không thể chối cãi, tôi cũng rất muốn bù đắp.

Nhưng khi tôi bị bệnh rồi tỉnh lại thì em đã rời thành phố H rồi.

Tôi đến tìm Hà Hiểu Hiểu, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu nói, ngay cả Lục Tước cũng không chịu nói.”
“Cô Ngô thì sao?” Tô Cẩm Tinh cười: “Chủ tịch Tiêu, có cần tôi nhắc nhở anh rằng anh sắp kết hôn với cô Ngô, bây giờ anh nói những chuyện này với tôi liệu có thích hợp không?”
“Tôi với cô ta chẳng có gì cả.”
“Thật không.”
“… Em cứ khăng khăng một mực đi theo Tiên sinh của em, một đi không trở lại thì tôi có thể làm gì được chứ?”
“Vậy là anh phải kết hôn à?”
Tiêu Cận Ngôn gượng cười: “Tôi cần thân phận là một người đã kết hôn.

Gần đây tôi đang bàn bạc về một vụ xuyên quốc gia.

Bên kia không đặt câu hỏi về khả năng của tôi, nhưng thân phận đã kết hôn của tôi có ích hơn cho việc thúc đẩy hợp tác.

Tôi và cô Ngô chỉ mới gặp nhau ba lần, ngay cả tên của cô ta mà tôi cũng chẳng nhớ nổi.”
Tô Cẩm Tinh không nói gì.
Tiêu Cận Ngôn tiếp tục: “Nhưng bây giờ em đã về rồi, hơn nữa cái tên Tiên sinh kia cũng không còn nữa.


Tiểu Tinh Tinh, tôi nghĩ chúng ta có thể…”
“Không có có thể.” Tô Cẩm Tinh dứt khoát nói.
Tiêu Cận Ngôn khó hiểu: “Em muốn thủ tiết với anh ta? Rốt cuộc anh ta có gì tốt mà đáng để em phải như vậy?”
“Tiêu Cận Ngôn, anh có biết khi tôi còn làm vợ anh, tổng giám đốc Diệp cũng từng hỏi tôi câu này.

Anh ấy hỏi tôi rằng anh có gì tốt, anh ấy thua kém anh ở điểm nào.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Tên luật sư kia? Quả nhiên anh ta có ý đồ với em.”
“Trước đây có lẽ là có, nhưng bây giờ đã chẳng có gì nữa rồi.

Nhưng điều nay không quan trọng, quan trọng là lúc ấy tôi cũng chẳng biết vì sao, đã thảm đến mức đó mà còn mong anh có thể quay đầu lại.

Nhưng chính Tiên sinh đã dạy tôi một đạo lý, không phá thì không xây được.

Nếu tôi không cần anh nữa thì anh cũng chẳng là gì đối với tôi cả.”
Tiêu Cận Ngôn nghe những lời này thì trong lòng đau như cắt.
Anh hít sâu nhiều lần, mỗi lần định mở miệng nói, nhưng khi lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Chẳng là gì cả ư?
“Tiểu Tinh Tinh, tôi thà rằng em còn hận tôi còn tốt hơn là chẳng hề đoái hoài gì đến tôi.”
“Chỉ khi không còn quan tâm đến anh nữa thì tôi mới không đau lòng, mới có thể bước tới.”
“Vậy bây giờ em thế nào? Có thể cũng thử không cần Tiên sinh nữa mà bước tới không?”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tạm thời không thể.”
“Tại sao?”
“Trên thế giới này, anh ấy chẳng có gì cả, không người thân thích, không người chăm sóc, thế giới của anh ấy thật hoang vu, anh ấy chỉ có mình tôi.

Nếu ngay cả tôi cũng quên anh ấy thì dấu vết tồn tại cuối cùng của anh ấy trên đời này cũng sẽ không còn nữa.

Tôi muốn mãi mãi nhớ về anh ấy, đã từng ở đây và có khoảng thời gian tuyệt vời đó.

Tôi sẽ giúp anh ấy nhớ kỹ cho đến khi tôi chết.”
Trong xe lại khôi phục sự im lặng như ban đầu.
Nhưng hai loại im lặng hoàn toàn khác nhau, vừa rồi nhẹ nhàng trôi qua, bây giờ là gươm tuốt khỏi vỏ.
Một người là bị đâm vào tận xương tuỷ, một người đang trong cơn giận dữ, chống đối nhau trong im lặng.
May mà lũ trẻ vẫn còn ngủ, vẫn không có dấu hiệu của việc thức dậy.
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu và nói: “Mấy người vẫn ở trong khách sạn Dung Thành à?”
“Ừm.”
Anh khởi động xe, đỡ con gái bằng tay trái và điều khiển vô lăng bằng tay phải, từ từ ra khỏi nghĩa trang và hòa vào dòng xe cộ.
Suốt dọc đường chẳng nói lời nào.
Nhưng nửa tiếng sau, xe dừng trước một tòa nhà quen thuộc.
Đây là…
Tô Cẩm Tinh nhìn sự tinh xảo trước mặt, mãi không nói gì.
Đây là căn biệt thự nơi cô từng sống một mình trong suốt bốn năm, cũng là căn nhà cưới mà cô và Tiêu Cận Ngôn từng ở.
Không phải Tiêu Cận Ngôn muốn đưa họ về khách sạn à, tại sao lại đưa họ đến đây?
Tiêu Cận Ngôn lái xe vào ga ra, ôm con gái xuống xe trước, đứng ở cửa băng ghế sau giúp cô mở cửa: “Xuống xe đi.”
Tô Cẩm Tinh không nhúc nhích.
“Tôi biết em định hỏi gì.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Lúc nãy tôi đã hứa với con rằng hôm nay sẽ về nhà, vì vậy tôi mới không đưa mọi người về khách sạn.


Tối nay, gia đình bốn người của chúng ta sẽ qua đêm ở đây.”
Tô Cẩm Tinh tĩnh lặng như nước: “Đây không phải là nhà.”
“Vậy khách sạn là nhà à?”
“…”
“Ở đây thoải mái hơn ở khách sạn, coi như để các con thoải mái hơn, được không?”
Tô Cẩm Tinh vẫn từ chối: “Anh đã nói với con là sẽ về nhà, nhưng đây không phải là nhà của anh, cũng không phải nhà của tôi.

Nhà của anh là ở với Dương Tuyết Duyệt, còn nhà của tôi ở…”
“Ở đâu?”
“Dù sao thì cũng không ở đây.” Tô Cẩm Tinh nói: “Anh không đưa chúng tôi về khách sạn thì tôi và các con sẽ bắt taxi về.”
Nói xong, cô chuẩn bị ra khỏi xe.
Tiểu Dương đã từ từ tỉnh dậy, nhìn cô, cười gọi mẹ, quay đầu nhìn ra ngoài xe, không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Ngôi nhà này đẹp quá!”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Tiểu Dương có thích không? Tối nay chúng ta ở đây, được không?”
“Nhưng, chúng ta không về nhà à? Đây không phải là nhà…”
“…”
“Bố, tuy rằng nhà của chúng ta không đẹp như chỗ này, cũng không lớn bằng, nhưng con thích nơi đó.

Chúng ta trở về đó sống đi? Nơi này lớn quá, con thấy sợ.”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi: “Có bố ở đây, đừng sợ.”
Anh đưa tay ra định kéo con trai nhưng Tiểu Dương đã nhanh chóng trốn vào vòng tay của Tô Cẩm Tinh và tỏ vẻ kháng cự: “Đây không phải là nhà.”
“Vậy con nói xem, nơi nào mới là nhà?”
Nơi như thế nào mới gọi là nhà?
Tô Cẩm Tinh ôm chặt con trai và thở ra một hơi: “Nơi nào có Tiên sinh thì nơi đó là nhà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận