Không ai có thể đoán được bé con lông xù trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, cả Arnold cũng vậy.
Hốc mắt Tống Trường An còn đang ướt nhẹp một vòng quanh mắt, người cũng đã cười lăn cười bò trên lòng bàn tay Arnold, cười hết sức vui sướng, trong miệng rầm rì cũng không biết đang nói cái gì.
Arnold bất đắc dĩ sờ sờ đầu cậu, cẩn thận xoa xoa mắt cậu, lúc này mới thả cậu xuống mặt đất.
Còn về phần cái nút không gian dọa ấu tể sợ hãi kia bị Arnold lần nữa treo lên lại trên thắt lưng, ấu tể vừa bị hoảng sợ cảm xúc tuy rằng khôi phục rất nhanh nhưng cũng không muốn nhìn thấy nó nữa, lúc bò qua chỗ nó cũng chỉ coi như không thấy.
Tống Trường An: Người vừa bị doạ đến phát run hong phải tui, cục đá này là cái gì tui cũng hong biết! Mi hong quen bết ta, ta cũng hong quen biết mi, coi như giữa hai chúng ta chưa hề phát sinh chuyện gì hết!
Nghĩ vậy, cậu tung tăng chạy bộ trên vòng lăn vài vòng, giống như thường lệ tới giờ ăn thì ăn, tới giờ ngủ thì ngủ sau đó một ngày bình thường của cậu liền trôi qua.
Ngoại trừ lúc Keikatsu đưa cậu xem cái ảnh động kia ở bên ngoài thì sinh hoạt của cậu không hề bị ảnh hưởng gì, cậu không biết phát sóng trực tiếp khi nào phát sóng, cũng không biết phát sóng trực tiếp khi nào đóng, nhưng nghĩ tới lúc cậu đi ngủ hẳn là cũng đã kết thúc, cũng không có khả năng sẽ xuất hiện bên trong phòng cậu đi!
Nhưng cậu lại không biết, cái gọi lại livesteam sinh hoạt của ấu tể sẽ phát sóng 24/24 giờ không hề bị gián đoạn, ngoại trừ lúc cậu giải quyết nhu cầu sinh lý gì đó sẽ tạm thời bị cắt đi, khi cậu ngủ thì livestream vẫn sẽ phát sóng, dù sao thì bộ dáng của ấu tể khi ngủ cũng đáng yêu như vậy mà, sao có thể bỏ lỡ một đoạn đặc sắc như vậy chứ?
Vậy là, sau khi Tống Trường An vẫy tay chào tạm biệt với Arnold liền to gan bước từng bước nhỏ trở về phòng nhỏ của mình, còn nhập cư trái phép một viên hạt ngũ cốc, làm trò trước mặt mọi người trên Tinh Võng nhấc chiếc khăn trải giường nhỏ của mình lên làm lộ ra những hạt ngũ cốc chồng chất như núi phía dưới.
Tống Trường An nhìn đống hạt ngũ cốc đã bị mình xếp lên tới hàng thứ ba rồi, hạnh phúc thở dài, sau đó nằm xấp xuống chổng mông đặt hạt ngũ cốc mình vừa mang về kia lên nơi cao nhất phía trên.
Nếu như không phải do cà rốt và bắp không dự trữ được thì chúng căn bản sẽ không có cái điều kiện được ở ngoài kia, mang về tới phòng cũng chỉ có thể để dưới gầm giường đến khi chúng hỏng hết, nếu không kho lương thực của cậu có thể còn nhiều hơn này nữa.
Nhưng mà dù có như vậy cậu vẫn rất thoả mãn luôn.
Tống Trường An: "Đây đều là tài sản của tui đó nha!"
Cậu sung sướng ghé vào đó ngắm nghía thật lâu, cái mũi nhỏ hít hít ngửi được mùi thơm ngào ngạt của ngũ cốc, có chút say sưa híp mắt, tới khi chán cậu mới bò lên giường tìm cái tư thế thoải mái mà ngủ.
[ Ha ha ha ha ha ha ha hoá ra bé con giấu nhiều hạt ngũ cốc như vậy, vậy mà đều giấu ở dưới gầm giường!'
[ Mỗi lần mang về một viên, không biết Trường An đã mang về bao nhiêu lần rồi ha ha ha ha ha ha! Xắp xếp cũng ngăn nắp quá đi! ]
[ Tui có một ý đồ xấu, đem đống hạt ngũ cốc của Trường An tịch thu hết! ]
[ Cái đó không được, Trường An sẽ khóc! ]
Sự tình ấu tể lén lút tàng trữ hạt ngũ cốc trên Tinh Võng liền mở ra một cuộc đàm luận kịch liệt, 99% mọi người đều chỉ ở đó để ha ha ha ha, mỗi một hành động của ấu tể họ đều thích, mà tư thế ngủ đáng yêu của cậu càng làm cho vô số người rung động, móng vuốt cùng cái đuôi hơi nhúch nhích liền trở thành giấc mộng biết bao nhiêu người, càng thêm nhiều người chọn nhìn tư thế ngủ của ấu tể để ngồi thiền.
Ngủ hay không, bé con lông xù có quan tâm không?
KHÔNG.
Vậy là đêm nay là đêm rất nhiều người mất ngủ.
***
Keikatsu nhiều lần chọc ấu tể giận dỗi, lần nào lần nấy đều bị ấu tể ghét bỏ, vậy nên hai ngày nay đối xử với lão ngày càng kém, ấu tể thấy lão liền bĩu môi quay mặt đi chỗ khác, một chút cũng không muốn giao lưu với lão.
Keikatsu vì muốn cải thiện mối quan hệ giữa lão và ấu tể mà lao lực vì ấu tể chuẩn bị lễ vật, chuẩn bị đưa cho bé con.
Tống Trường An nhìn Keikatsu tiến đến trước mặt cậu cười lấy lòng, khoé miệng giật giật, vừa quay người cố tình lướt qua lão lại bị Keikatsu vừa vặn chặn lại.
Tống Trường An: "!.
.
Ông muốn gì!"
Cậu kêu hai tiếng, đang rất rất bực mình, đã đến lúc cậu ăn cơm, Arnold còn đang chờ cậu đó!
Ngày hôm qua bắp cậu còn chưa kịp ăn xong đã bị dọn đi rồi, hôm nay cậu phải tới ăn nhiều thêm mấy hạt bắp mới được.
Keikatsu nhìn ấu tể đang bắt đầu tức giận, vội nói: "Trường An à, ông Keikatsu biết sai rồi, ông không nên cười con.
Nhưng ông Keikatsu đối xử với con thật sự rất tốt, con tha thứ cho ông nha!"
Tống Trường An híp mắt nhìn lão, còn đang cố nhớ lại lão đối xử với mình rất tốt ở chỗ nào.
Bình tĩnh nghĩ lại, Keikatsu đối xử với mình đúng thật là không tồi, nhưng trước kia có ép cậu giảm béo, phê bình Arnold làm khó hắn, sau lại dùng ảnh động để cười cậu, đầu nhỏ của Tống Trường An không nhớ rõ mấy thứ tốt mà lão làm với cậu lắm, nhưng những thứ đó cậu lại nhớ rõ mồn một, Tống Trường An giật giật móng vuốt nhỏ, đột nhiên có hơi giận giận, lại muốn đánh người thì phải làm sao bây giờ?
Vừa thấy ấu tể có vẻ móng vuốt lại bắt đầu ngứa muốn nhảy lên đánh đấm loạn xạ, Keikatsu nhanh chóng muốn chạy trốn, lập tức mở miệng: "Trường An, bắp chính là ông Keikatsu tìm về! Nếu không con sẽ phải đợi hơn nửa tháng, không phải, một tháng nữa mới có bắp ngon để ăn!"
Keikatsu mặt không đổi sắc kéo dài thời gian một lúc, ý đồ muốn dùng lần này để lấy lòng ấy tể.
Quả nhiên nói đến bắp sắc mặt ấu tể nháy mắt liền rất vừa lòng mà nhu hoà một chút, trong mắt cậu cũng không có vẻ hoài nghi chút nào.
Keikatsu ôm ngực ở trong lòng âm thầm rơi lệ: Hoá ra trong lòng Tống Trường An yêu bắp hơn cả lão, tuy là bắp ăn đúng là ngon thật!.
.
Tống Truờbg An không nghi ngờ lời nói của Keikatsu là thật hay giả, trong nhận thức của cậu, Keikatsu cũng không cần phải nói dối cậu làm gì, nghĩ lại hương vị ngọt ngọt béo béo của bắp ngày hôm qua, cậu vẫn nên đối xử với người mở rộng thực đơn của cậu ra là Keikatsu tốt một chút.
Dễ dàng bị mỹ thực thao túng, Tống Trường An vươn hai cái móng nhỏ vỗ vỗ ngón tay Keikatsu, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn lão: "Nếu vậy thì con đây liền tha thứ cho ông, ông Keikatsu sau này phải nỗ lực kiếm đồ ăn ngon cho con nha!"
Hoàn toàn không tiếp thu được thông tin đến từ Tống Trường An, Keikatsu nhìn tay nhỏ phấn nộn đáp trên ngón tay mình của ấu tể kích động đến nỗi nước mắt lưng tròng, mặc kệ nguyên nhân vì sao thái độ của cậu lại chuyển biến nhưng ấu tể ngoan ngoãn nhìn lão như vậy đều khiến người khác đặc biệt muốn thơm thơm.
Nghĩ nghĩ, Keikatsu liền thực hành luôn.
Tống Trường An phane xạ có điều kiện nhảy dựng về phía sau, có chút hoảng sợ mà vỗ vỗ ngực, xíu nữa là bị Keikatsu hôn một cái rồi!.
.
Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng đi, sao cưa phải đánh lén làm cái gì!
Tống — ghét bỏ rõ ràng — Trường An không định lại cùng với Kei — bị ghét bỏ rõ ràng — katsu nói chuyện thêm nữa, quay đầu liền đi tìm Arnold hưởng thụ mỹ thực, lúc này Keikatsu đột nhiên lại mở miệng.
"Trường An, xem đây là cái gì nè?"
Tống Trường An dừng bước nhìn về phía mảnh vải lộn xộn méo mó trong tay lão, đó là thứ Keikatsu vừa mới móc từ trong túi ra, chỉ duy nhất có thể nhìn thấy rõ chính là một đoá hoa nhỏ trên đỉnh, còn lại là cái gì không biết.
Tống Trường An lại ngẩng đầu nhìn Keikatsu, nhịn không được nảy ra nghi vấn: "?"
Cho nên rốt cuộc thứ này là cái gì?
Keikatsu nhấc mảnh vải nhàu nhĩ nho nhỏ đưa tới trước mặt ấu tể: "Trường An, đây là mũ ông Keikatsu làm cho con đó!"
Tống Trường An: "???"
Cậu không dám tin vào mắt mình mà nhìn nhìn chiếc "Mũ" đã tiến đến trước mặt mình kia, nhìn mãi, nhìn thế nào cũng không giống mũ!.
Keikatsu duỗi tay đưa vào trong mũ chỉnh chỉnh, phần đỉnh vòng cùng dần phồng ra, lão lại kéo kéo phía ngoài sang hai bên, chiếc mũ nhăn nhúm cuối cũng cũng nhìn ra được hình dạng của nó.
Đây là chiếc mũ rất nhỏ, phỏng chừng cũng chỉ có kích thước của Tống Trường An mới có thể đội lên.
Tấm vải vàng thoạt nhìn có vẻ rất cứng cáp nhưng khi sờ lên ngoài ý muốn lại rất mềm mại, bên trên có điểm thêm mấy chấm trắng nhỏ, trên đỉnh có dán một bông hoa màu hồng phấn, vành nón là một dải màu cam lượn sóng, còn viền thêm một vòng tròn hình hoạ tiết hoa nhỏ.
Không biết vì sao nhưng sau khi mở ra nhìn qua lại có vẻ rất đáng yêu.
Tống Trường An nhìn nhìn cái mũ vài lần, lại nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Keikatsu, ánh mắt lần nữa lại dâng lên vài phần nghi hoặc.
Tống Trường An: Tuy cái mũ này rất nhỏ nhưng cũng rất tinh xảo, có thật là Keikatsu làm được không? Cậu tỏ vẻ có điểm không tin.
Với lại, rốt cuộc Keikatsu có nghĩ tới hay không, chiếc mũ đầy nữ tính kia thật sự hợp với cậu sao? Bông hoa màu hồng phấn kia thật sự rất chướng mắt!
Cậu cũng không thích cái loại đồ dành cho bé gái như vậy đâu!
Tống Trường An nghĩ vậy, nhịn không được mà lùi một bước.
Bị ánh mắt hoài nghi cùa ấu tể nhìn đến chột dạ, Keikatsu trộm sờ cãi mũi, chiếc mũ này ngoại trừ bông hoa nhỏ kia lão đích thân tự dán nó lên, còn lại thì chẳng liên quan gì đến lão cả!.
.
Nhưng chuyện đã tới nước này, Keikatsu dal có thể để ấu tể khinh thường, lão vỗ vỗ ngực nói: "Con nhìn bông hoa này xem, là do đích thân ông Keikatsu cố tình vì con mà chọn lựa rồi dán lên, có phải rất đẹp không?"
Dù sao hoa đúng thật là do lão làm, nói như vậy cũng không tính là nói dối, Keikatsu cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
"Lại đây, Trường An, lại đây đội lên cho ông xem thử nào, Trường An chúng ta đáng yêu như vậy, nhất định sẽ rất đẹp!" Keikatsu duỗi tay giúp Tống Trường An đội lên.
Nhìn bông hoa nhỏ hồng nhạt kia Tống Trường An cuống quýt tránh né, nhảy tưng tưng, duỗi tay đẩy Keikatsu đưa mũ qua.
Cậu, Tống Trường An, sẽ tuyệt đối không bao giờ đội cái mũ như thế này đâu! Thật sự rất kỳ cục!
Arnold bên kia cũng đi tới, hắn kỳ thật cũng rất muốn xem xem ấu tể đội cái mũ lên sẽ trông như thế nào.
Tống Trường An mắt thấy vị cứu tinh Arnold tới, đang chuẩn bị chạy tới trốn phía sau hắn lại thấy được Arnold trên tay cầm một bắp ngô nhỏ.
Tống Trường An rơi vào trầm mặc, Keikatsu tuy rằng không thể nào tin cậy nhưng lại tìm bắp tới cho cậu ăn, nói đến cùng cũng là vì muốn tốt cho cậu, còn làm mũ cho cậu, tuy rằng mũ không đẹp lắm, nhưng mà!.
.
Nếu lần này cậu lại cự tuyệt, Keikatsu chẳng phải sẽ rất buồn sao?
Đã sớm quên hôm nay là tới để xin lỗi, một lòng chỉ muốn đem mũ đội lên đầu ấu tể, Keikatsu thấy ấu tể bất động, tóm được thời cơ tuyệt vời này liền đem mũ tròng lên đầu ấu tể, mặt già lập tức cười đến nở hoa.
Trước mắt Tống Trường An đột nhiên tối sầm: "!.
.
"
Lông trên đầu bị mũ ép xuống, thịt trên má nhăn thành một cục, đôi mắt ấu tể bị bịt mất không nhìn thấy gì.
Arnold: "!.
.
"
Mắt thấy Keikatsu vụng về động thủ, lông ấu tể càng thêm hỗn độn, Arnold rốt cuộc nhìn không được nữa.
"Để cháu.
"
Keikatsu ngượng ngùng lùi lại, xấu hổ đứng qua một bên.
Arnold bắt lấy cái mũ, trước tên là giúp ấu tể chải lại lông, lúc này mới đẩy đẩy cái tai cẩn thận đội cái mũ nhỏ lên cho cậu, sau đó buộc hai sợi dây hai bên xuống dưới cằm thành một cái nơ con bướm, thành quả cuối cùng so với của Keikatsu khác nhau một trời một vực.
Một người sạch sẽ xinh đẹp,lấy một cái rổ nhỏ liền có thể đưa bé con ra ngoài du ngoạn, một người là cái mũ tinh vừa bị đào ra từ cái ổ chó, đến mặt mũi của bé con cũng không thể nhìn thấy.
Keikatsu trong miệng lẩm bẩm: "Không ngờ Arnold lại còn có chiêu thức ấy.
"
Lại thấy được ánh mặt trời Tống trường An xoa xoa gương mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Arnold, có chút thẹn thùng duỗi móng vuốt sờ sờ mũ, trên mũ cậu còn có một bông hoa nhỏ màu hồng nhạt, trông có thể sẽ rất kỳ quái.
Trong cơn thấp thỏm của cậu, Arnold đem cậu bế lên, để cậu ngồi xổm trên lòng bàn tay mình, sau đó dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ mặt cậu: "Trường An đúng là ấu tể đáng yêu nhất thế giới mà.
"
Tống Trường An: "!!! Thật sao?"
Nhận được lời khen mặt Tống Trường An nóng lên, mặc dù đã từng nghe Arnold nói rồi nhưng cậu vẫn rất cao hứng nhịn không được mà cười rộ lên.
Ấu tể lông xù đỉnh đầu đội mũ vàng ngồi xổm trong lòng bàn tay Arnold, hai tay nhỏ che má, bông boa nhỏ trên đầu lâu lâu đong đưa mấy cái, vành nón che mất nửa khuôn mặt chỉ có thể nhìn thấy hai má phồng phồng của nó, phía dưới bộ lông lộ ra một mảng hồng phấn.
[ A a a a a a a a Trường An của tui sao lại có thể dễ thương như vậy chứ!! ]
[ Không được rồi! Tim tui tan chảy rồi! ]
[ Trường An đúng là ấu tể đáng yêu nhất thể giới!! ]
Keikatsu một bên ngắm nhìn ấu tể đáng yêu một hồi, nhìn bé con đội mũ trên đầu vui vẻ, lúc lâu sau lão đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nhìn ấu tể đang thẹn thùng mà nói không nên lời.
Đây không phải là mũ mình mang đến sao?
Tại sao lại có cảm giác như công lao đều bị thằng nhóc Arnold cướp mất nhỉ?
Keikatsu: "!.
.
?"
________
Tác giả có lời muốn nói:
Trường An: Không cần phải vậy đâu, ông đây sẽ thẹn thùng! Arnold thật tốt!
Keikatsu: Đó là bắp ta tìm tới! Đó là mũ ta tìm tới!
________
Nhangw: Đăng muộn một hôm xin lỗi mọi người, đêm qua đang edit thì ngủ quên mất(◕ᴗ◕)