Con Nhà Giàu


“Trần Lạc Thần, cậu còn biết đường đến à? Giờ ăn cơm đến rồi, buổi chiều, khi cả lớp chúng ta đều đang vì Phi Yên ghi hình tiết mục cậu đã đi đâu hả? Ha ha, thật sự là cái loại ti tiện trước nay chưa từng thay đổi!”

Một nữ sinh thân với Hàn Phi Yên không khỏi khiển trách.

Cũng không ít nữ sinh dần thay đổi cách nhìn với Trần Lạc Thần, lúc này nhìn sang Trần Lạc Thần, toàn là ý cười lạnh nhạt.

Nói thế nào đây nhỉ.

Khoảng thời gian trước, Trần Lạc Thần đột nhiên trở nên có tiền, là loại rất rất có tiền.

Quả thật đã lọt vào trong ít cắp mặt xanh của các nữ sinh.

Cảm thấy nếu như mình có thể ở bên Trần Lạc Thần, vậy thì tốt biết mấy, có thể mua túi mình thích, đặc biệt là Trần Lạc Thần không xấu, mà khá thanh tú.

Nhưng rồi thì sao, bây giờ Hàn Phi Yên từ gà trở nên phượng hoàng rồi.

Trở thành người nổi tiếng hút tiền rồi.

Điều này gần như bổ sung sức mạnh cho tất cả nữ sinh cả lớp, khiến mọi người cảm thấy, nữ sinh thì như thế nào? Nữ sinh nếu như cố gắng, tìm đúng phương hướng, cũng có thể trở nên có tiền, phải danh tiếng có danh tiếng, muốn tiền có tiền.

Cho nên, trong lớp bây giờ có không ít nữ sinh, gần như đều nảy sinh một cách nghĩ, đó chính là cũng thử livestream ở live của Đồng Thành, có thể ký hợp đồng thì càng tốt.

“Bỏ đi, dẫn theo cậu ta đi, nhiều thêm một người không nhiều hơn, ít một người cũng không ít hơn!”

Hàn Phi Yên đẩy gọng kính của mình, trước đây khi nói kiểu này giống như khinh bỉ, Hàn Phi yên sẽ còn liếc nhìn Trần Lạc Thần, bây giờ thì sao, ngay cả nhìn cũng không thèm.

May vào lúc này, Mạnh Mỹ Dung cũng đã đến rồi, 10 chiếc xe Audi cũng lái đến hết rồi.

10 chiếc Audi xếp thành một thành, thật sự cũng khá khí thế.

Không ít sinh viên đều ngưỡng mộ nhìn về phía này.

Ngay cả chủ của chiếc Audi cũng rút điện thoại ra chụp ảnh Hàn Phi Yên.

“Cô ơi, cô ngồi cùng xe với em đi, các bạn học khác, mọi người đều lên xe đi!”

Hàn Phi Yến rất chú ý hình tượng khí nói chuyện.

Lục đục, mọi người đều lên xe.

Mấy người của ký túc xá Dương Thanh cũng ngồi vào.

Trần Lạc Thần liếc nhìn, cũng thấy chiếc Audi cuối cùng không có ai, chuẩn bị mở cửa đằng sau ghế lái phụ ngồi vào.

“Dừng tay, Trần Lạc Thần cậu làm gì vậy?”

Ở xa, giọng nói lạnh lùng của Hàn Phi Yên truyền tới.

“Tôi lên xe!”

Trần Lạc Thần nói.

“Ha ha, chiếc xe đó không phải đón sinh viên, lát nữa anh ta phải đón tôi mấy người chị em tốt ở CLB livestream của tôi, cậu ngồi xe khác!” Hàn Phi Yên thật sự say rồi, tại sao lần nào cũng muốn gây phiền phức với cái tên chết tiệt này chứ?

“Không có xe khác, nhưng tôi thấy ghế lái phụ xe cô ngồi không có ai, tôi ngồi ở đó!”

Trần Lạc Thần lại hỏi, tóm lại không thể khiến bản thân đi bộ được.

“Tôi khinh, Trần Lạc Thần cậu nghĩ cái gì thế? Cậu vậy mà muốn ngồi cùng xe với tôi?”

Hàn Phi Yên thật sự muốn vả vào miệng của Trần Lạc Thần, bản thân bây giờ có thân phận gì, ngày sau còn có thể đi cùng với loại thiển cận như cậu sao?

“Phi Yên, sao thế? Còn không đi?”

Lúc này, Mạnh Mỹ Dung cũng từ trên xe bước xuống.

“Hừ, đều là do Trần Lạc Thần, haizz, lần này gọi xe, vốn dĩ không tính cậu ta, em đã gọi 10 chiếc, bây giờ thì hay rồi, em còn phải dùng một chiếc đi đón chị em của em nữa, cậu ta không có chỗ!”

Hàn Phi Yên lạnh lùng nói.

Mạnh Mỹ Dung càng căm ghét liếc nhìn Trần Lạc Thần, thật dư thừa!

Sau đó không kiên nhẫn nói: “Trần Lạc Thần, hay là như vậy, tự mình gọi xe đi, cùng lắm tiền taxi cô trả cho em, được rồi được rồi Phi Yên, chúng ta mau đi thôi!”

Mạnh Mỹ Kỳ bèn thúc giục Hàn Phi Yên mau rời khỏi.

Tại sao phải thúc giục Hàn Phi Yên mau rời khỏi chứ?

Bởi vì Mạnh Mỹ Dung vừa nghĩ đến một chuyện có liên quan tới người nào đó, nên vội vàng muốn đi nói chuyện.

Trần Lạc Thần không có để đám Dương Thanh đi cùng, nói bản thân gọi taxi là được rồi, còn cầm chiếc sạc dự phòng của Dương Thanh theo.

Đợi đoàn xe vừa đi.

Trần Lạc Thần mở điện thoại.

Ấn vào Zalo, bên trên còn là số ID mới của mình.

Trên đó tin nhắn của Hàn Phi Yên gửi cho mình sắp tràn cả ra rồi.

Trong có một số bức hình của Hàn Phi Yên.

“Anh Bình Phàm, Phi Yên gửi hình đẹp nhất của mình cho anh xem được không?”

“Anh Bình Phàm, anh có đó không, là cảm thấy Phi Yên không đẹp sao? Ủy khuất!”

“…”

Quá nhiều, bên dưới chính hình của Hàn Phi Yên.

Còn có mấy tấm, chụp đôi chân tuyệt đẹp của cô ta, nói thật, nó khá to.

Trần Lạc Thần nhìn thôi mà nhịp tim đập thình thịch.

“Mệt không anh Bình Phàm!”

“Tạm được, bức ảnh bình thường, không phải quá kích thích! Ha ha!”

Trần Lạc Thần có thể có hơi tức giận với Hàn Phi yên, trực tiếp gửi một tin nhắn ám thị như vậy.

Không ngờ vừa gửi Hàn Phi yên đã trả lời sau vài giây: “Aiya, đáng ghét anh Bình Phàm! Đợi có thời gian, bảo đảm khiến anh vừa lòng!”

Đoạn tin nhắn qua lại này khiến Trần Lạc Thần cảm thấy ngứa ngáy không lòng.

Mà lúc này, Mạnh Mỹ Dung lại gửi tin nhắn mới cho mình.

“Anh Bình Phàm, làm gì đó? Hôm nay lớp chúng tôi đều đi tham gia tiệc chúc mừng của Phi Yên thân yêu của anh, hừ hừ, anh đã buff cho Phi Yên nổi rồi, hừm, nay chắc anh là nhân vật chính! Đúng rồi, anh có phải thích Phi Yên không? Tại sao không theo đuổi em ấy?”

Lời này, Mạnh Mỹ Dung lén lút gửi cho Trần Lạc Thần.

Nói thật có vị chua rất nồng trong đó, cũng không biết thế nào, trong lòng Mạnh Mỹ Dung đã phác họa hình tượng bạn trai của mình, giống như Trần Lạc Thần, mặc dù cô ta căn bản chưa có gặp Trần Lạc Thần.

“Đuổi không kịp, xe còn chưa đến!”

Fuck, sao mỗi lần bản thân đều bị nhằm vào vậy?

Trần Lạc Thần có hơi tức giận trả lời một câu.
Xe anh gọi quả thật chưa có đến.

“Ha ha ha, dựa vào tài lực của anh Bình Phàm, mau xe còn không phải chuyện đơn giản sao!”

Mạnh Mỹ Dung lại trả lời một câu.

Rõ ràng cô đã hiểu lầm rồi.
Tưởng xe chưa có đến, là chưa có mua xe.

Lúc này, chiếc xe taxi đã đến rồi, Trần Lạc Thần nói vài câu với hai cô gái rồi kết thúc chủ đề, phải nói có hơi hứng thú, chính là Hàn Phi Yên gửi mấy bức hình tự sướng đó cho mình.

Rảnh thật sự phải từ từ xem thử.

Trong lúc nói chuyện, Trần Lạc Thần đã đến nhà hàng Gia Viên.

Lúc này, từng chiếc Audi dừng trước cửa của nhà hàng Gia Viên, chờ đợi, có thể thấy lần này Hàn Phi Yên rất hào phóng.

“Cô ấy, sao tay chân lại vụng về như thế, làm được thì làm, không làm được mà sớm chút khỏi cho tôi, cô nhìn cô đi, tôi thấy nhiều người nhiều làm việc bán thời gian như vậy rồi, nhưng chưa từng thấy ai như cô, cô cút đi cho tôi, ngoài ra, đền cái bát súp, để lại 3 triệu!”

Trần Lạc Thần đang đi lên lầu, lúc này nhìn thấy một người phụ nữ túm một cô gái mặc đồ phục vụ kéo ra.

“Xin lỗi giám đốc, thật sự xin lỗi, trên cánh tay của tôi có vết thương! Cho nên không cầm chắc!”

“Hừ, tôi không quan tâm có vết thương hay không, cô có biết cô Hàn Phi Yên vừa mới đi vào là ai không? Là khách VVIP của nhà hàng Gia Viên chúng ta, còn may cô làm vỡ bát súp xuống dưới, không có làm bỏng đến cô Hàn Phi Yên, nếu không, cô bỏ mạng lại cũng không gánh chịu được!”

Nữ giám đốc hung hăng dí mạnh vào cái trán của cô gái đó.

Nữ sinh chỉ biết cúi thấp đầu nghe, cũng không dám tránh né.

Có thể là góc nhìn của Trần Lạc Thần có vấn đề, từ góc nhìn này của anh nhìn qua, làn da của nữ sinh này trắng bệch, một vài lọn tóc xõa xuống, vừa nhìn thì khiến người ta có cảm giác thương hại mới lạ.

Còn nữ giám đốc này, rõ ràng đã đổi người rồi.

Hơn nữa người lần này đổi, Trần Lạc Thần còn quen.

“Trịnh Duyệt, cô hô to gọi nhỏ làm cái gì thế?”

Trần Lạc Thần không ngờ, Trịnh Duyệt đã trở thành giám đốc của nhà hàng Gia Viên.

“Á?”

Trịnh Duyệt nghe thấy giọng nói phía sau, cả người đột nhiên run rẩy.

Giống như một con cá mắc cạn đã lâu, nhìn thấy dòng nước trước mắt mà quẫy đạp vậy.

Càng giống như ruộng đất khô cạn đã lâu, vui vẻ chào đón một mây đen bao phủ.

“Cậu Trần?”

Trịnh Duyệt kích động đến mức sắp khóc.

“Gọi to như vậy, là sợ người khác nghe không thấy sao?” Trần Lạc Thần nhàn nhạt nói.

“A! Tôi cũng không dám nữa cậu Trần, tôi chỉ là nhìn thấy cậu thì kích động quá thôi!” Từ lần gọi trước, bởi vì Trịnh Duyệt khiến đám Hứa Siêu hiểu lầm Trần Lạc Thần là bạn trai của cô ta, chuyện này truyền đến tai của Lý Chấn Quốc, Trịnh Duyệt đã bị cảnh cáo, nếu như cậu Trần không đồng ý, thì không được liên lạc với cậu Trần! Phá vỡ cuộc sống bình yên của anh.

Trịnh Duyệt đương nhiên nghe lời.

Thật ra Trần Lạc Thần đối với đàn chị Trịnh Duyệt này, đến bây giờ cũng không có cảm xúc mặn mà gì, ngược lại vài lần cô ta biểu hiện tốt với Trần Lạc Thần, cũng khiến Trần Lạc Thần coi cô ta trở thành một nửa bạn bè.

Sau đó cười khổ nói: “Đúng rồi Trịnh Duyệt, chị sao lại trở thành giám đốc của nhà hàng Gia Viên rồi? Sơn trang không làm nữa sao?”

“A? Cậu Trần, cậu chắc không phải là không biết chứ, bây giờ phố thương nghiệp Kim Lăng đã thay đổi rồi, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, Lý Chấn Quốc lão tổng bị thay thế rồi, phố thương nghiệp cũng cũng đối mặt với một cuộc cải tổ!”

Trịnh Duyệt rất kinh ngạc.

“Muốn cải tổ lại?”

Trần Lạc Thần cũng sững người, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là chủ ý của chị gái rồi.

Đây là muốn làm gì?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui