“Mọi người tổ chức sự kiện thì không có
gì sai! Nhưng cũng không cần thiết phải
phong tỏa tất cả các nơi như vậy? Cô có biết
nhiều người phần lớn chắc chắn không phải
tới vì các cô hay không. Mà họ giống như tôi
chỉ đến đây để ăn cơm mua quân áo. Sao lại
phải chờ hàng tiếng đồng hồ vì chuyện của
các cô chứ?”
“Nếu như muốn nói về đặc quyền, hôm
nay tôi đi ăn một bữa cơm thì tôi phải giới
nghiêm nơi này sao. Mọi người phải đợi tôi
ăn xong cơm mới có thể tổ chức sự kiện của
mình, mọi người cảm thấy như thể nào?”
Đối mặt với câu hỏi của Dương Hạo
Quân, đám người Tô Nguyệt nhao nhao cúi
đầu xuống, không dám nói câu nào.
Trong một thời gian dài, họ chỉ cân nhắc
đặc quyên của bản thân và vấn đề an toàn
của ngôi sao khi tổ chức sự kiện, chứ chưa
bao giờ suy xét tới các vấn đề dân sinh khác.
Có lẽ ở trong mắt họ, người bình thường
thì không có tư cách để họ phải suy xét.
“Đại tướng, chúng tôi sai rồi, chúng tôi đã
nhận ra lỗi của mình, không nên chiếm dụng
quá nhiều tài nguyên công cộng! Sau này khi
tổ chức sự kiện chúng tôi sẽ suy xét một
cách toàn diện!”
Tô Nguyệt chủ động xin lỗi.
Dương Hạo Quân liếc nhìn đám người:
“Không tổ chức sự kiện nữa, trước tiên Phan
Bảo đưa họ về để mỗi người viết một bản
kiểm điểm mười nghìn chữ, sau đó thả họ ra”
“Cái gì?”
Nghe xong những lời này, tất cả mọi
người đều sững sờ.
Để những ngôi sao ngồi tít trêи cao như
họ phải viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ
sao?
Có nhầm lẫn hay không vậy?
Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt hung
ác tàn nhẫn của Dương Hạo Quân, mọi người
đều cúi đầu xuống.
Cuối cùng Dương Hạo Quân nhìn về phía
Thái Minh Chiến: “Tôi không muốn thấy cậu
ăn cứt, buồn nôn lắm.”
Thái Minh Chiến vô cùng kinh ngạc.
Bị một nhân vật lớn như vậy ghi nhớ,
tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
——————–