Đặng Đức Đông mỉm cười, có vẻ hơi xấu hổ.
Phan Bảo nhìn thoáng qua, cười nói:
“Đức Đông, cậu muốn nói cái gì thì nói đi!
Cậu còn cùng tôi khách khí cái búa gì chứ?”
“Vậy thì tôi sẽ nói! Vừa rồi giáo viên gọi
điện thoại nói chuyện với tôi, ông ấy nhờ tôi
hỏi cậu một chút, có thể mời đại tướng Nam
Phương đến dự lễ thành lập của nhà họ Mai
hay không?”
Đặng Đức Đông nói ra.
Đây thực sự là ý tưởng của Mai Quốc Bình.
Đối với việc mời thiếu tướng Nam Phương.
Gia đình nhà họ Mai cũng không đủ tư cách.
Anh ta muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng anh ta vẫn muốn thử mời thiếu
tướng Nam Phương một lần.
Nếu mời được thì thể diện của nhà họ
Mai quả thật là tăng lên rất nhiều!
Thiếu tướng Nam Phương là người dưới
trướng đại tướng Vân Lang, là một trong Bộ
Ngũ Kiêu Hùng.
Dù thế nào cũng liên quan đến đại tướng Vân Lang.
Đặng Đức Đông nói thêm: “Mặc dù tôi đã
tiếp xúc nhiều với đại tướng Vân Lang và
thiếu tướng Tây Phương, nhưng dù sao thì
cũng chỉ là được phái tới làm việc mà thôi.
Không có quan hệ thân thiết hay gì cả.
Nhưng cậu với thiếu tướng Nam Phương lại
khác! Thiếu tướng Nam Phương tương
đương với thầy của cậu!”
Sắc mặt Phản Bảo thay đổi, không khỏi
nói: “Nếu như là thây nói, thì tôi sẽ thử cố
gắng xem sao.”
Ngay sau đó, Phan Bảo đến sở chỉ huy
của Nam Phương để báo cáo.
Nam Phương gác chân lên bàn, không
thèm nhìn lên: “Mọi người đi rồi à?”
“Vâng, thưa thiếu tướng!”
Phan Bảo sau khi báo cáo xong cũng
không rời đi.
Nam Phương nghi ngờ nhìn anh ta: “Có
chuyện gì vậy?”
“Không quanh co lòng vòng, có gì nói thẳng!”
Phan Bảo đứng thẳng người, nói thẳng:
“Báo cáo thiếu tướng, thầy của tôi, Mai Quốc
Bình, xin mời ngài đến dự lễ kỷ niệm bốn
mươi năm thành lập tập đoàn Mai Thị.”
“Mai Thiên Long kia có phải là nhà họ
Mai không?”
Nam Phương hỏi.
Anh ta nghe Tây Phương nói rằng thiếu
tướng là kẻ thù của nhà họ Mai.
“Đúng vậy!”
Phan Bảo gật đầu.
Dù sao cũng chỉ là hy vọng xa vời, anh ta
cũng chỉ thử mà thôi.
“Được rồi, tôi đồng ý sẽ tham gia!”
Nam Phương đồng ý.
——————–