Con Rể Quyền Quý


Trương Thác thuận tay đẩy Ninh Khiêm ra, lực tay của Trương Thác, làm cho Ninh Khiêm ngã ngồi trên mặt đất.

“Các người được lắm!” Bác sĩ Ninh la lớn, tay chỉ thẳng vào Thu Vân và mẹ của cô: “Hai người các người lấy oán báo ân, chúng tôi đã tốt bụng cưu mang các người, còn bằng lòng cứu giúp cái người chỉ còn hơi tàn đó, sao các người dám đánh con của tôi?”
“Không phải đâu, bác sĩ Ninh, ông đừng hiểu lâm!” Mẹ Thu Vân liền mở miệng, muốn giải thích, bỗng nghe thấy tiếng hừ lạnh vọng đến.

“Lấy oán báo ân?” Trương Thác cười lạnh, dùng tay xe bì đựng bản hợp đồng, “Các người tưởng, hai người họ mặc nợ mình sao?
Sau đó Trương Thác lấy bản hợp đồng ra, dưới bì đựng dần hiện lên một phần nội dung, nội dung này khác hoàn toàn với bản hợp đồng khi nấy, nhưng ở phần ký tên, lại giống nhau như đúc.


Thu Vân nhìn thấy nội dung khác hiện ra dưới bì đựng, mấy chữ yêu cầu chuyển nhượng hợp đồng bảo hiểm to đùng kia, đập vào trong con ngươi xinh đẹp của cô ấy.

Ở phần chỉ định người thụ hưởng quyền lợi bảo hiểm trên bản hợp đồng, người mua bảo hiểm, chính là bố của Thu Vân, mà bên nhận chuyển nhượng, đổi thành bố con họ Ninh, nếu như Thu Vân ký xuống, một khi bố cô ấy xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì hai cha con họ Ninh, sẽ thu được khoản tiền bồi thường lớn.

Về phần bất trắc, bố của Thu Vân đang ở phòng khám, bác sĩ Ninh muốn bất trắc xảy ra lúc nào, hiển nhiên bất trắc sẽ xảy ra lúc đấy.

Mẹ của Thu Vân mặc dù không biết chữ, nhưng nhìn thấy thứ bị che dấu dưới bản hợp đồng, cũng ý thức được chuyện này không đúng, lớn giọng hỏi: “Con gái, đây là gì”
Thu Vân hít sâu, áp chế cơn tức giận trong lòng, giải thích cho mẹ mình về đơn yêu cầu chuyển nhượng hợp đồng bảo hiểm.

Mẹ Thu Vân nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi, xông đến bác sĩ Ninh hét: “Hay cho cái thứ dối trá này, ông dám đối xử với hai mẹ con bọn tôi như thế, hai người còn là người hay không? Còn hay không!”
Bác sĩ Ninh thấy chuyện bị bại lộ, cũng không tiếp tục giả bộ nữa, đi đến liên lục xua tay với mẹ con Thu Vân: “Cút ra ngoài, các người có bằng chứng gì mà nói do chúng tôi làm, cút cút cút!”
Trương Thác nhìn Thu Vân: “Nhóc con, em muốn giải quyết thế nào?”
Vừa rồi Thu Vân đã nhìn thấu năng lực của Trương Thác, không chút nghỉ ngờ Trương Thác có thể bắt hai người kia trả giá đắt, nhưng tính cách cô ấy nhu nhược nên đành lắc đầu: “Thôi bỏ đi anh Trương, lúc đó nếu không phải phòng khám này cưu mang bố em, thì bây giờ em cũng không biết phải làm gì nữa”

Trương Thác bất đắc dĩ lắc đầu, phòng khám này chịu cưu mang bố của Thu Vân, đơn giản chỉ là coi trọng lợi ích mà thôi, tốt bụng chẳng dính dáng gì với bọ họ, có điều Thu Vân đã không muốn truy cứu, Trương Thác cũng lười rước lấy mớ rắc rối này, quay đầu nói với chú em Bạch Trình một tiếng, làm phòng khám này đi đời đi.

Mẹ của Thu Vân đứng bên kia không ngừng lau nước mắt, lần trước tại vì bản thân, con gái bị lừa hơn ba tỷ ba, lần này, suýt chút nữa lại làm phạm sai lầm.

“Được rồi, dì à, đã không sao nữa, dì thu dọn vài thứ đi, cháu sẽ tìm cho chú nơi tốt hơn” Trương Thác đi qua, võ nhẹ bả vai của mẹ Thu Vân.

“Ừm” Mẹ Thu Vân gật đầu, lau đi giọt lệ trên mặt: “Thằng nhóc này, cháu là người tốt, cháu tên gì?”
“Dì gọi cháu là Thác cũng được” Trương Thác trả lời, đi tới, cõng bố của Thu Vân không cách nào tỉnh lại lên khỏi giường, rời khỏi phòng khám.

Đứng bên ngoài phòng khám, trên mặt Thu Vân và mẹ cô ấy, đều đầy bất lực, không biết phải đi đâu về đâu.


Trương Thác lái xe đi trước, cùng vài người đi đến bệnh viện gần nhất, làm thủ tục nhập viện cho bố của Thu Vân, thanh toán viện phí.

“Thác, chúng tôi không thể dùng tiền của cháu được, việc này thật sự không được, không được” Lúc Trương Thác chuẩn bị đóng tiền thì mẹ Thu Vân lập tức ngăn lại: “Dì đã bảo con bé lấy tiền từ bác sĩ Ninh đem đến rồi”
Trương Thác nhìn dáng vẻ của mẹ Thu Vân, rốt cuộc cũng biết tại sao Thu Vân khách khí như thế, tất cả đều nhiễm từ mẹ cô ấy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận