Công Chúa Đại Ân FULL


Sau trận chiến giữa Tề quốc với Ân quốc, Lương Chí Mẫn thành công khải hoàn, tiếng tăm vang dội, ngay cả không ít bách tính bình thường đều đang khen ngợi tỷ đề họ Lương.
Tề Nghiên vì muốn tẩy trần cho các tướng sĩ, đặc biệt mở yến tiệc, nhưng chỉ dẫn theo một phi tử là Lương Tri Ý tham dự, còn về Hoàng hậu ta đây, tất nhiên là đợi ở phía sau hậu cung để gặp Tam ca.
Trong các huynh đệ tỷ muội, Tam ca có mối quan hệ thân cận nhất với ta.

Quan hệ của mẫu phi huynh ấy với mẫu phi ta rất tốt, vì vậy sau khi mẫu thân ta bị bệnh qua đời, huynh ấy rất quan tâm chăm sóc ta, có điều Hoàng tử rất nhiều, cuộc chiến tranh giành quyền lực rất kịch liệt, tính cách huynh ấy đơn thuần lương thiện, vì vậy luôn bị thiệt thòi, những chuyện có thể làm cũng rất có hạn.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta thân thiết với huynh ấy.
Năm đó lúc quốc sư tính quẻ nói ta hạn nước hại dân, huynh ấy đã nói ra suy nghĩ với phụ hoàng, rằng không nên mê tín vào những tin đồn này.
Phụ hoàng lúc đó đang thưởng thức điệu múa, nghe vậy liền mang theo sự chán ghét nói: “Từ sau khi nó sinh ra, Ân quốc của ta mọi chuyện đều không suôn sẻ, có phải lời đồn hay không, con đi hỏi bách tính Ân quốc tin hay không tin.”
Cười chết mất, bách tính Ân quốc đều tin không chút nghi ngờ.
Lúc nhỏ ta thường xuất cung đi chơi, sau khi bị nhận ra thân phận, liền bị một vài bách tính chửi rủa, đặc biệt bạn tốt của ta còn được chào hỏi bằng rau và trứng gà.
Tam ca lúc đó thất vọng tột đỉnh, ngày mà ta xuất phát đi Tề quốc, thở dài, nói: “Yểu Yểu, nếu như có thể, vĩnh viễn đừng quay về, đất nước này thảm lắm rồi.”
Nhưng cho dù có thảm, khi Tề quốc tiến công, Tam ca vẫn kiên cường chống cự, thà chết không chịu đầu hàng.
Lúc gặp lại, hốc mắt Tam ca không khỏi đỏ lên, kìm nén một lúc lâu mới nói: “Yểu Yểu, muội ốm… mập rồi.”
Ta: “…”
“Ở Tề quốc đồ ăn làm tinh tế hơn Ân quốc, vì vậy mập lên cũng là điều khó tránh khỏi.” Ta cười cười, phân phó người hầu chuẩn bị tốt bữa ăn rồi bưng lên.
Tam ca nhìn kĩ rồi gật đầu nói, “Quả thực như vậy.”
Sau đó, điều đầu tiên bọn ta làm khi gặp lại nhau là ăn một bữa thịnh soạn.
Sau khi cơm rượu no nê, Tam ca mới kể tường tận chuyện lúc trước.
Ngày Tề quốc tuyên bố tiến công, các đại thần Ân quốc tự động chia thành hai phe, một bên quyết chiến và một bên đầu hàng, cãi nhau trong nhiều ngày.

Đến khi đại quân áp đảo biên giới, văn võ đại thần về cơ bản đều trở thành phe đầu hàng, chỉ còn Tam ca ta vẫn sống chết kiên quyết bảo vệ, thậm chí còn tự mình điều quân ra tiền tuyến để chống lại Lương Chí Mẫn.
Hai người khó phân cao thấp, Lương Chí Mẫn còn nói, nếu không phải sai thời điểm, hai người có lẽ có thể trở thành tri kỷ.

Đáng tiếc, đáng tiếc…
Lúc phụ hoàng vội vã lên trước tự mình đầu hàng, Tam ca đang đánh giết đỏ cả mắt, áo giáp ướt đẫm máu, xung quanh xác chết la liệt.
Gió thu nổi lên, tiếng trống đánh trận, nhưng quân kỳ của Ân quốc không còn bay lên nữa, tiếng trống trận cũng sẽ chẳng còn âm thanh nữa.
“Lúc đó ta nhìn phụ hoàng đứng trước thi thể của các tướng sỹ đầu hàng, chỉ cảm thấy thật châm biếm.” Tam ca cuối cùng vẫn rơi lệ, gân xanh nổi lên trán, “Quốc gia như vậy, đã thối rữa từ gốc rễ rồi.”
Ta không biết an ủi huynh ấy thế nào, tất cả kết cục đã được định, ta cũng không thể khuyến khích huynh ấy đi ám sát Tề Nghiên để cướp quyền được.
Như những gì Tam ca nói, Ân quốc từ gốc rễ đã có vấn đề, tuy huynh ấy có thể bảo vệ được lần này, nhưng sau này sẽ còn vô số lần nữa.

Nếu quân bất nhân, đất nước cuối cùng sẽ bị diệt vong.

Nói theo một chiều hướng tốt, đối với bách tính Ân quốc, những ngày cực khổ có lẽ sắp kết thúc rồi.
Sau một hồi im lặng, Tam ca đã nghĩ thông rồi, xoa đầu ta nói: “Ăn hơi nhiều, huynh dẫn muội đi tiêu hóa thức ăn nhé?”
Ta cảm thấy không đúng, “Đi đâu?”
Tam ca: “Thiên lao…”
Ta: “…”
Ta: “Là ý của Tề Nghiên?”
Tam ca sờ sờ mũi, lúng túng nói: “Ừm.”
Vậy thì rất hợp lý rồi, ta nhanh nhẹn đứng dậy, “Vậy đi thôi.”
Huynh ấy lại lẩm bẩm một tiếng: “Muội ngược lại rất nghe lời hắn.”
Ta cảm thấy kì lạ, “Chứ không phải huynh cũng nghe lời chàng ấy sao? Nếu không tại sao muốn đưa muội đi thiên lao?”
Tam ca: “…”
Nghĩ đến nếu như Lương Tri Ý nhìn thấy được một màn này, nhất định sẽ mắng hai người bọn ta không có một chút khí phách gì.
Nhưng chắc nàng ấy quản được.
Thiên lao nhốt phụ hoàng ta, còn có một đám huynh đệ tỷ muội ta đã gặp rồi hoặc chưa từng gặp, mà mục tiêu của Tam ca rất rõ ràng, huynh ấy muốn dẫn ta đến gặp phụ hoàng.
Người từng là vua một đất nước nay đang mặc y phục tù nhân, đầu tóc bù xù, khuôn mặt phờ phạc, câu đầu tiên ông ta nhìn thấy ta là: “Mày là đứa bất hiếu!”
Vừa dứt lời liền bị quản ngục ở bên cạnh đá vào người, “Trước mặt Hoàng hậu, không được vô lễ!”
Cảm giác sau một cú đá đó, xương cốt già cỗi của ông ta như muốn vỡ vụn.
Ta không muốn quan tâm đến ông ta, hỏi Tam ca: “Tề Nghiên bảo muội đến gặp ông ta làm gì?”
Tam ca nhìn ông già, ánh mắt xa xăm, “Để muội biết quá khứ của mẫu phi muội.”
“Chuyện cũ ngày xưa, ta…Trẫm! Trẫm sớm đã quên rồi!”
Lại thêm một đạp.
Ông ta nhổ một ra ngụm máu, cuộn tròn trên đất.
Tam ca nhìn đi chỗ khác, “Lúc trước đã ước định rồi, nếu ông không nói, có kết cục gì tự ông biết rõ.”
Ông ta vẫn mơ hồ chửi bới: “Nghịch tử… nghịch nữ.”
Sau khi chửi xong, trong phòng giam tối mờ, ông ta không can tâm tình nguyện mà kể lại chuyện quá khứ.
Nhiều năm về trước, lúc Ân Vĩ vẫn còn là hoàng tử, thường cải trang đột nhập vào Tề quốc, không cẩn thận gặp phải ám toán và bị thương nặng.
Mẹ ta đúng lúc đó xuất hiện, giữa núi rừng hoang vắng không có người ở, mẹ ta không nỡ nên đã cứu ông ta.

Trong lúc ở cùng nhau, Ân Vĩ đã sinh lòng ái mộ mẹ ta, sau khi tỏ tình lại nghe mẹ ta nói không có suy nghĩ khác với ông ta, nhất thời oán hận trong lòng, ngay lúc thân thể hồi phục đã khiến cho mẹ ta hôn mê, trói buộc mẹ ta đưa về Ân quốc.
Nếu mẹ ta là một phụ nữ thôn quê thì Tề quốc sẽ không phát giác ra chuyện này, biết làm sao được mẹ ta tên đầy đủ là Tề Tâm Diêu, con gái út của Định Quốc Công, từ nhỏ thân thể yếu ớt nên được nuôi ở thôn quê, không liên quan đến sự đời, nhưng không ngờ do vậy mà gặp nạn.
Lúc đó hoàng thất Tề quốc đang hỗn loạn, Định Quốc Công đang bận ổn định lực lượng các bên, và vì mẹ ta luôn được bảo vệ bởi ám vệ nên cũng không hỏi nhiều.

Không ngờ Ân Vĩ lại dẫn theo một đội binh mã, dùng thủ đoạn bẩn thỉu giết hết ám vệ, cường bạo cướp đoạt.
Đợi đến khi Định Quốc Công biết được chuyện này, mẹ ta đã thay tên đổi họ, bị nhốt trong thâm cung của Ân quốc.
Từ sau khi ám vệ xuất hiện Ân Vĩ đã biết được thân phận của mẹ ta không bình thường, nhưng vì quá ham muốn nên rốt cuộc vẫn hạ độc thủ.
Sau khi mẹ ta tỉnh lại, vô cùng hận ông ta, dùng rất nhiều cách để trốn thoát đều bị bắt trở về.
Ân Vĩ yêu bà ấy, nhưng lại hận bà ấy không yêu mình, uy hiếp dụ dỗ, lúc mềm lúc rắn, nhưng vẫn không thành chánh quả.

Thế là sau đó, ông ta liền lạnh nhạt với bà ấy, cho dù biết tin bà ấy mang thai, sinh hạ công chúa, ông ta đều không muốn bước nửa bước vào cung của bà ấy, thậm chí thời khắc biết tin mẹ ta qua đời, ông ta cũng chỉ sững sờ một lúc liền ôm người được sủng ái mới, cười nói: “Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục nhảy.”
Ta chưa từng biết quá khứ tường tận như vậy, cũng không biết rằng mẹ ta đã phải chịu đựng nhiều như thế.

Trong trí nhớ của ta, bà ấy luôn là người dịu dàng, thỉnh thoảng sẽ có một nỗi u sầu bao trùm giữa đôi lông mày của bà ấy, nhưng khi ánh mắt bà ấy nhìn vào ta, tất cả đều sẽ tan biến hết.
Bà ấy sẽ chỉ nhẹ nhàng gọi ta: “Yểu Yểu, qua đây, hôm nay nương sẽ dạy cho con thứ khác.”
Kĩ năng trồng rau nuôi gà chính là do mẹ ta dạy, ngoài ra, bà ấy còn biết đan lưới bắt châu chấu, bắt chim sẻ, v.v.

Ta cứ tưởng bà ấy chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, không nghĩ đến bà ấy lại là nữ nhi của Định Quốc Công.
Nhìn lại ông già cặn bã đối diện, ta cảm thấy hơi buồn nôn, cũng thật sự nôn ra ngoài.
“Yểu Yểu, không sao chứ?” Tam ca lo lắng vỗ vỗ lưng ta, thở dài, “Những chuyện này vốn dĩ không định nói cho muội, nhưng…”
Nhưng Tề Nghiên biết, hơn nữa hy vọng ta cũng biết.
Ta đột nhiên hiểu rõ mục đích của Tề Nghiên, nhìn kẻ cầm đầu gây nên tội ác, cười nói: “Ta muốn cảm ơn chàng ấy đã tiêu diệt đất nước của ông.”
Sắc mặt Ân Vĩ biến đổi, đột nhiên nổi trận lôi đình, “Ngươi là đứa con gái bất hiếu, ngươi đang nói cái gì vậy! Trẫm là phụ thân ngươi, mà ngươi lại không biết hiếu thuận, đáng ghét như mẫu thân ngươi! Trẫm là phu quân của nàng ta, mà nàng ta lại…”
Đằng sau đều là những lời nói điên cuồng, ta không muốn nghe tiếp, liền rời đi cùng với Tam ca.
Sau khi ra ngoài, ta nhìn thẳng lên mặt trời, hỏi Tam ca dự định sau này, huynh ấy cười khổ nói: “Lẽ nào ta có thể làm chủ được sao?”
Ồ, đúng rồi, Ân quốc diệt vong, bây giờ người Ân đều trở thành dân mất nước, tù binh, không phải mọi việc đều do bản thân tự quyết định được.
Nhưng bây giờ ta có tư lợi, chí ít không hi vọng Tam ca giống như bọn họ, liền nói: “Nếu Tam ca tin tưởng muội, muội có thể làm chủ giúp Tam ca.”
Huynh ấy sững sờ, “Muội muốn làm gì?”
Ta vô cùng nghiêm túc, “Quyến rũ Tề Nghiên một chút là được.”
Ân Lâm: “?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui