Công Chúa Đại Ân FULL


Sau khi tất cả lắng xuống, vẫn còn lại một số lời đồn đại, nói rằng năm đó Lương quốc bại trận là điều đáng tiếc, nói rằng tỷ đệ nhà Lương là những người số khổ.
Tất cả đều là lời nói sáo rỗng, chẳng tính là gì, có điều không biết từ bao giờ, có người đồn rằng đương kim thánh thượng không phải huyết thống hoàng thất Tề quốc, thật ra là một kẻ giả mạo.
Tề Nghiên chưa từng nói với ta điều này, ta biết được những chuyện quá khứ này đều là từ miệng Tiểu Thúy và Giang Ninh Dao.
Nói rằng năm đó Tề quốc và Lương quốc vẫn coi như thế lực tương đương, Tề quốc từng đưa một hoàng tử đến Lương quốc, đó chính là Tề Nghiên.

Có người đồn rằng, thật ra hoàng tử năm đó đã sớm gặp phải độc thủ của Lương quốc, chết oan uổng, còn Tề Nghiên bây giờ chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt giả mạo thân phận.
Đồng thời, còn có người lật lại chuyện cũ, cho rằng chàng ấy không phải là một vị vua nhân từ gì, ngược lại, thật ra chàng ấy tàn bạo bất nhân, giết người như mạ.

Hậu duệ của nhà Lương gần như bị tuyệt, những năm này cai trị thiên hạ cũng dùng không ít thủ đoạn tàn nhẫn, hại không ít vong linh hồn vô tội, còn có người nhà của những mỹ nhân được đưa vào cung nhiều năm trước cũng không biết từ đâu nhảy ra, khóc nói rằng nữ nhi của mình vô tội đáng thương biết bao.
Trong một thời gian, lòng dân đại loạn.
Nghe nói trên triều mấy ngày gần đây, đã có một số thần tử kiến nghị, trong sáng trong tối làm rõ huyết thống của Tề Nghiên có đúng hay không, người nói bọn họ toàn tâm toàn ý là người nhà Tề, tuyệt đối không cho phép thật giả lẫn lộn, mắt cá giả trân châu.
Tề Nghiên lại không có phản hồi gì, chỉ là vẫn như trước trên mặt tỏ ra sủng Lương Tri Ý, tới nửa đêm thì lại trèo cửa sổ tìm ta.
Ta cảm thấy chàng ấy gầy đi không ít, liền tránh đi lúc chàng ấy hôn ta, nhẹ giọng nói: “Ngủ sớm một chút, chàng nên nghỉ ngơi nhiều.”
Cái tay làm loạn của chàng ấy dừng lại giữa eo ta, đôi mắt trong đêm đen dường như tỏa sáng, “Đau lòng à?”
Ta giả vờ không nghe ra ý cười trong lời nói của chàng ấy, “Ừm, sợ chàng mệt chết, ta liền không có chỗ dựa.”
Chàng ấy véo eo của ta, “Không có lương tâm.”
Ta không nói gì, chỉ xoa xoa ngực của chàng.
Một hồi lâu, chàng nói: “Yểu Yểu, qua vài ngày, đi săn thu cùng ta được không?”
Trên mặt là thương lượng, thực tế là thông báo, ta không có quyền từ chối.
Giang Ninh Dao lấy cớ muốn chăm sóc Meo Meo và Phá Mạt Bố, không muốn đi cùng, nhưng trước khi đi một ngày nhắc nhở ta, phải chú ý an toàn.
Đề phòng ai nhỉ? Tất nhiên là Lương Tri Ý đi cùng rồi.
Từ khi Ân quốc đầu hàng, Lương Tri Ý hơi coi thường ta, không giống như trước xúi giục ta cùng một chiến tuyến với nàng ta.


Ta ngược lại rất vui vì nàng ta cách ta xa một chút, chỉ là trong thời gian đi săn mùa thu, hai bọn ta không thể không chào hỏi nhau.
“Ban đầu lo lắng Hoàng hậu nương nương sẽ thương tâm quá độ, may mà nhìn khí sắc không tồi.”
Nàng ta cười dịu dàng, nhưng lại làm cho ta cảm thấy khó chịu, ta miễn cưỡng đáp lại: “Bản cung mỗi ngày đều ăn được ngủ được, tất nhiên sắc mặt sẽ tốt rồi.”
“Phải không?” Nàng ta cười một cái, lại làm dáng vẻ buồn rầu, “Tần thiếp nghe nói biên cương vô cùng lạnh lẽo, không biết huynh đệ tỷ muội của nương nương ăn có ngon ngủ có được không?”
Ta ngáp một cái, “Phiền Thục quý phi để tâm, nếu như lo lắng cho huynh đệ tỷ muội của bản cung như vậy, chi bằng ngày nào đó tự mình đến biên cương thăm đi.”
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, khinh thường nhìn ta, không nói gì nữa.
Ta biết nàng ta xem thường ta, cũng không hi vọng nàng ta hiểu được ta.

Dù gì nghe nói hậu duệ nhà Lương có quan hệ mật thiết với nhau, nàng ta nói lên nỗi bất bình vì tộc mình cũng là điều bình thường, nhưng ta lại không có tộc người lương thiện như vậy, tất nhiên sẽ không làm được chuyện chịu đựng gian truân vất vả như nàng ta.
Lý tưởng không giống, con đường sẽ khác.
Tề Nghiên nhìn ra ta không muốn nói chuyện với Lương Tri Ý, liền đề nghị đưa ta đi săn cùng.
Nhưng ta lười cử động, “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Vẻ mặt chàng ấy dự liệu được, “Ta đưa nàng đi cưỡi, hoặc là, nàng ở đây với Thục quý phi đợi ta về.”
Ta: “Ta đi chung với chàng…”
Bãi săn là một khu rừng, xanh lục vàng kim đan xen, thỉnh thoảng có lá rơi xuống, còn có âm thanh sột soạt lúc móng ngựa dậm xuống, nếu bỏ qua nụ hôn vào gáy của Tề Nghiên thì cảnh này sẽ là một cảnh đẹp khó quên.
Ta nghiêng nghiêng người, không nói nên lời: “Tề Nghiên, không phải chàng ra đây để đi săn sao? Đã chạy qua hai con hươu sao rồi!”
Chàng ấy cười một tiếng, “Không gấp.” Sau đó, chàng ấy kéo dây cương và cho con ngựa đi chầm chậm qua khu rừng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Một lúc lâu sau, ước chừng đã đến chỗ sâu trong rừng, không biết một mũi tên từ đâu bay tới, khiến cho con ngựa kinh ngạc chạy loạn.
Gió gào thét bên tai, vô số mũi tên bắn ra tứ phía, hầu hết đều được ám vệ gần đó chặn lại, một số ít vụt tới, cũng được Tề Nghiên tránh đi.
Một tay chàng ấy kéo dây cương, một tay ôm chặt eo ta, còn cười được, “Sợ sao?”
Ta căng thẳng dựa vào ngực chàng ấy, không biết lúc này là tim ta hay tim chàng ấy đang đập loạn xạ.
Ta nghe bản thân hỏi: “Chúng ta sẽ chết sao?”

Tề Nghiên cười nhẹ, lồng ngực rung rung, “Yểu Yểu, nàng sẽ không chết.”
Đúng vậy, ta sẽ không chết, bởi vì mũi tên bắn về phía bọn ta, cuối cùng, vẫn được Tề Nghiên chặn lại.
Con ngựa trúng tên ngã xuống, Tề Nghiên ôm ta lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, lúc này ta mới nhận ra sự kỳ lạ trên người chàng ấy, phía sau đã không còn truy binh, mà phía trước, cũng chỉ có rừng cây rậm rạp không thể lường trước, dường như là giữa mênh mông trời đất, chỉ còn lại ta và Tề Nghiên.
Tề Nghiên đã hôn mê rồi, mũi tên sau lưng chàng ấy hình như sớm đã được chàng ấy bẻ gãy, chỉ thừa lại một đoạn, bởi vì đang mặc y phục màu đen, vì vậy nhìn không ra máu chảy bao nhiêu.

Ta cũng bừng tỉnh phát giác ra, trong mùi hương của cây cỏ, còn có mùi máu tanh nồng như thế.
Chàng ấy nói, Yểu Yểu, nàng sẽ không chết.
Bởi vì, chàng ấy đã đỡ tên cho ta.
Hoặc là, những thứ này vốn dĩ hướng về chàng ấy.
“Ngốc.”
Ta lau sạch khuôn mặt nhếch nhác của chàng ấy, rồi dùng sức kéo chàng ấy đến nơi khuất một chút dựa vào thân cây.
Vô cùng may mắn, hồi nhỏ mẹ ta đã dạy ta những loại thảo dược dân dã, dựa vào trí nhớ mơ hồ, ta đã tìm thấy một số loại thảo mộc để cầm máu xung quanh đó, sau đó nghiến răng rút mũi tên trên lưng chàng ấy ra, nhai nát thảo dược rồi đắp lên, sau đó xé một mảnh vải để quấn lại cho chàng ấy.
Sau một loạt động tác, ta đã đổ đầy mồ hôi, một phần là do chàng ấy hôn mê, ta phải dùng rất nhiều sức để dịch chuyển chàng ấy, mặt khác, là do trong lòng sốt ruột, lúc băng bó tay ta đã run run.
Cuối cùng quá mệt, dựa vào cạnh Tề Nghiên chợp mắt.
Mơ một giấc mơ kỳ lạ, cuối giấc mơ Tề Nghiên lộ ra một nụ cười bi thương với ta, không nói gì nữa.
Lúc tỉnh lại trời đã tối, Tề Nghiên vẫn đang hôn mê.
Mặt trời lặn xuống núi, có một khí lạnh ẩm ướt giữa rừng cây.

Ta sờ sờ trán Tề Nghiên, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, lạnh thấu xương, trong lòng nhất thời chùng xuống, không còn cách nào khác, đành phải mặt đối mặt ôm chặt chàng ấy, dùng ngoại y của chàng ấy bọc hai bọn ta lại, cố gắng tạo ra nhiệt độ.
Xung quanh càng lúc càng tối, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu về tổ, còn có tiếng xào xạc của động vật lui tới không ngừng trong bụi cây.
Ta lại hơi buồn ngủ, nhưng không dám ngủ, cứ ngồi nói luyên thuyên bên tai Tề Nghiên, toàn nói những thứ không đầu không đuôi.

“Phá Mạt Bố càng ngày càng to rồi, tính cách cũng trở nên nghịch ngợm, bọn họ đều nói Phá Mạt Bố nhìn không đẹp, nhưng ta lại thấy khá là dễ thương, nói sao nhỉ, một vẻ đẹp kỳ quặc.
Chàng nói với ta chàng thích ăn trứng gà hấp có phải là đang lừa ta? Ta còn làm trứng gà hấp cho Giang Ninh Dao, muội ấy nói chẳng qua là món trứng gà hấp bình thường nhất mà thôi.
Ta nói, đều tại chàng hồi chiều thả hai con hươu sao chạy mất, nếu không bây giờ chúng ta cũng không đến nỗi phải đói bụng như vậy, bây giờ trời tối đen như mực, thị lực ban đêm của ta cũng không tốt, lấy thức ăn đâu cho chàng ăn đây?
Nếu chúng ta ở nông thôn thì tốt rồi, ta may ra còn có thể trộm ít rau với trứng gà cho chàng rồi, cái rừng này vừa lớn vừa không dễ đi, đến lúc đói chết chàng cũng đừng trách ta.
Khi nào chàng mới tỉnh lại thế? Lúc trước đều là chàng đánh thức ta, bây giờ đổi ngược lại, cho tí mặt mũi đi mà…”
Ta nói lảm nhảm rất nhiều, cuối cùng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tề Nghiên: “Ta không biết, thì ra nàng nói nhiều như vậy, làm ồn khiến ta đau cả đầu.”
Ta vui vẻ dán lên trán chàng ấy, sau khi chắc chắn rằng chàng ấy không bị sốt nữa, chán ghét nói: “Chàng trúng tên ở phần lưng, nếu đau thì phải nên đau ở lưng chứ.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nam Gia Hữu Ngọc
2.

Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh
3.

Công Chúa Đại Ân
4.

Thấy Sắc Nổi Lòng Tham
=====================================
Chàng ấy cười mỉm, “Sao không chạy?”
Ta nhìn chàng ấy một cách khó hiểu, “Não cũng bị trúng tên rồi?”
Chàng ấy chỉ cười, “Ta biết lúc đầu nàng là bị ta ép đi theo, bây giờ có lẽ ta không còn là hoàng đế nữa, cũng không ép buộc được nàng nữa, nếu nàng muốn đi, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất…Á, nàng là gì vậy?”
Ta cắn miệng chàng ấy một cái, không nói nên lời: “Muốn xem xem miệng chàng cứng như nào.”

“Ân Nhiêu…”
Ta đứng dậy, cắt ngang chàng ấy, “Nói nhiều lời vô dụng như vậy, chi bằng hãy xem xét xung quanh, nghĩ xem chúng ta ra ngoài như thế nào.”
Chàng ấy có khả năng nhìn ban đêm rất tuyệt vời, là người duy nhất đáng để tin cậy.
Tề Nghiên không cử động, vẫn đang nhìn ta.
Ta rất ghét dáng vẻ này của chàng ấy, giống như bây giờ chỉ mong ta vứt bỏ, “Chàng tưởng ta rất lợi hại sao? Muốn ta làm gì liền làm cái đó? Chuyện Ân Nghiên ta không muốn làm, không ai ép buộc được ta, chàng có hiểu không? Hơn nữa coi như ta muốn đi, vậy cũng phải hồi cung lấy đồ, mang Phá Mạt Bố đi cùng, chàng tưởng bây giờ bỏ chàng mà đi thì ta có thể sống rất tốt sao? Tề Nghiên có phải não chàng có vấn đề không vậy…”
Chuyện gì cũng không nói với ta, tự tiện sắp xếp tất cả, sau đó giả nhân giả nghĩa nói bây giờ bằng lòng thả ta đi, ta tuy bất tài, nhưng không đến nỗi bị người khác tùy ý thao túng.
“Ta không quan tâm bây giờ chàng đang chơi nước cờ gì, chơi cờ với ai, trước khi đến đây ta đã ước định xong với Giang Ninh Dao, còn có Tiểu Thúy nữa, mang về hai con thỏ nhỏ cho bọn họ chơi, chàng có cảm thấy chàng nợ ta rất nhiều không? Vì vậy chàng hãy làm theo tâm ý của ta, trước tiên đưa ta ra khu rừng chết tiệt này, sau đó bắt hai con thỏ cho ta, cuối cùng là đưa ta trở về!”
Ta nói nguyên một tràng dài, vẫn cảm thấy chưa hết tức, chuyển đề tài, “Hay là nói chàng đã yêu Lương Tri Ý, vì vậy muốn tìm một cái cớ thả ta đi? Tề Nghiên chàng phụ tình…”
Cảm xúc vừa dâng lên, Tề Nghiên liền đứng dậy ôm chặt lấy ta, thuận thế ngăn cái miệng lải nhải không ngừng của ta lại.
Giữa rừng cây, chỉ còn lại tiếng sột soạt, và cùng với tiếng thở dồn dập.
Một hồi lâu, chàng ấy thở dài: “Ta thật sự sợ nàng rồi, cái miệng nhỏ mà biết nói như vậy.”
Ta vẫn đang tức giận, quay đầu đi không để ý đến chàng ấy, lại bị chàng ấy quay qua lại.
“Xin lỗi, ta không đuổi nàng đi nữa,” Giọng chàng ấy ấm áp nói, “Vì vậy nàng cũng không được nói muốn rời khỏi ta.”
Ta: “Ta chưa từng nói qua, là bản thân chàng tự nghĩ vớ vẩn thôi.”
Chàng ấy im lặng một lúc, “Hình như là vậy.”
Ta: “…”
Vì vậy não của người này từ sáng đến tối đang nghĩ gì thế?
Tề Nghiên mặt dày dán mặt vào, dùng đầu mũi cọ cọ mặt của ta, “Vậy nàng cũng chưa nói nàng sẽ không rời khỏi ta.”
“Ta không có ngốc, chàng cứ chạy qua cung của Lương Tri Ý, ta việc gì phải nói những lời hứa hẹn như vậy làm gì?”
Chàng ấy cười trộm, “Ghen rồi?”
Ta không muốn trả lời, chuyển đề tài: “Vết thương của chàng hết đau rồi?”
Chàng ấy như thể mới nhớ ra, khoa trương hít một hơi, “Đau.”
Ta nghi ngờ, “Thật sự đau như vậy?”
Chàng ấy gật đầu, “Ừm.’
Ta: “Hì hì, đáng đời chàng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận