Chương 36: Chống đối
Trans: Cam Đá
Anh Hiền bị điện thoại của Kha Nhụy đánh thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sếp, sếp ơi, xảy ra chuyện rồi."
Nghe thấy mấy chữ này, Anh Hiền thoáng chốc đã tỉnh táo lại, điều chỉnh lại giọng nói, chặn lại cảm giác khàn khàn: "Sao thế?"
"Hôm nay tổ sáu của đội thi công đi đến thôn Du Hậu ở Giang Bắc làm việc, trong thôn đáng lý là không còn ai nữa rồi, nhưng mà chúng tôi vừa mới vào làm, đột nhiên có rất nhiều người chạy ra, kéo băng rôn nói Tưởng Thị ép buộc tháo dỡ, còn nói là bọn họ bị đe doạn kí hợp đồng, bây giờ yêu cầu muốn gặp người phụ trách. Bọn họ dựng thành hàng rào người chắn đường, còn nói sẽ đập máy móc của chúng ta. Em cũng vừa mới nhận được điện thoại, còn chưa kịp nắm rõ tình hình cơ bản ra sao, bây giờ đang vội đến địa điểm xảy ra chuyện."
"Người phụ trách tổ sáu nói bây giờ hai bên đang tranh chấp, hiện trường hơi mất kiểm soát."
"Trong thôn có người ra tay trước, ném đá vỡ đầu một công nhân. Nhưng mà khung cảnh rất hỗn loạn, không ai nhìn thấy được rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Anh Hiền nhíu mày, nhanh chóng giải tỏa mạch suy nghĩ.
Việc tiếp tục phát triển tiếp bốn thôn ở Giang Bắc là Tưởng Anh Kiến giành được khi còn đang phụ trách bất động sản, không ngờ khi phá bỏ và di dời lại khó khăn hơn so với dự tính. Tưởng Anh Kiến không muốn thừa nhận bản thân đã phá đoán sai lầm, kiên quyết không chịu tăng tiền bồi thường, vì vậy mà hạng mục đã bị trì hoãn bốn năm cho đến khi Anh Hiền tiếp nhận.
Trong bốn năm, phần lớn huyện Giang Bắc đều đã được tái phát triển, và khu vực đã từng là mảnh đất đắt địa của bốn thôn nay ngược lại trở thành vết sẹo của huyện Giang Bắc. Phần lớn người dân trong thôn không còn tâm trí làm hộ dân bị cưỡng chế, đa số là đi theo để tham gia náo nhiệt, bốn năm hao tổn, ý chí chiến đấu cũng đã kiệt quệ. Lúc này Anh Hiền tăng số tiền bồi thường lên cao một chút cho hợp lý, đồng thời cũng hứa là sẽ thanh toán hết trong vòng bốn mươi lăm ngày khởi công, hầu hết mọi người kí vào thỏa thuận dọn đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền không muốn đối xử mạnh tay với một số những người kiên quyết còn sót lại, mà muốn thuyết phục trưởng thôn ra giải quyết. Trong bản thỏa thuận đã ghi rõ là tiền bồi thường để di dời sang nơi ở khác sẽ được thanh toán torng thời gian thi công, có người không đi thì sẽ không thể khởi công được, những người khác cũng sẽ không nhận tiền được. Thôn trấn là xã hội sống bằng tình người, có rất ít người có thể chống đỡ được áp lực bị hàng xóm căm ghét oán trách, những người này cũng đã ký tên và dọn đi ngay sau đó.
Bốn thông trong huyện Giang Bắc đã để trống hơn một tháng, sao đột nhiên nhảy ra một nhóm người chống đối kia chứ.
Giọng điệu Anh Hiền nghiêm túc: "Ừ, chị biết rồi, em qua đó trước đi, chị sẽ đến sau. Kha Nhụy, lập tức báo cho toàn bộ công nhân ở hiện trường, bất kể là người nào, bất kể là tình huống ra sao, đều không được phép ra tay! Công ty sẽ chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm cho công nhân bị thương kia, hôm nay mọi người quay về công ty đều sẽ được nhận phần trợ cấp tương ứng."
"Nhưng nếu như đã có người ra tay rồi, vậy thì anh ta chẳng những không nhận được một xu nào, mà sau đó còn đối mặt với cách xử lý của nội bộ công ty."
"Vâng ạ." Kha Nhụy mở lời cùng chút ít lo âu: "Sếp ơi, chị đừng đến, bây giờ đã ầm ĩ thành như thế này rồi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, lỡ bọn họ đối với chị --"
"Ầm ĩ thành ra thế này là vì muốn chị qua đó, chị không đến mới là có chuyện." Anh Hiền dặn dò Kha Nhụy: "Bảo bộ phận truyền thông của công ty chuẩn bị cho tốt, cố gắng hết sức không để chuyện này ồn ào tới giới truyền thông. Ngoài ra, dẫn theo người của chúng ta đến hiện trường chụp ảnh ghi hình, lưu làm bằng chứng. Vẫn là câu nói kia, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không cho phép ra tay."
"Vâng thưa sếp, em biết rồi, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho đội trưởng đội thi công và bộ phận truyền thông."
Cúp máy xong, Anh Hiền không để ý đến cơ thể bủn rủn của mình, bước xuống giường cùng với tốc độ nhanh nhất để sửa soạn bản thân.
Cô không chỉ muốn xuất hiện, mà còn muốn xuất hiện trong một diện mạo đẹp đẽ, lỡ như bị ai đó chụp được ảnh thì hình tượng của cô chính là hình tượng của Tưởng thị.
Chuyện xảy ra cấp bách, lúc Anh Hiền nghe điện thoại cũng không có hết sức tách ra khỏi Phó Thành nên anh gần như nghe hết đoạn đối thoại của hai người.
Lúc cô sửa soạn cho mình, Phó Thành đi mặc quần áo trước một bước, đứng ở ngoài cửa chờ cô: "Tôi đi cùng với cô."
"Không cần đâu, đây là chuyện công ty --"
"Nếu lỡ như có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng có nhiều kinh nghiệm hơn."
Sắc mặt anh nghiêm túc, giữa hàng chân mày không hề có chút phất phơ nào, thoạt nhìn thì việc đưa ra đề nghị được đi cùng xuất phát từ sự chuyên nghiệp chứ không phải muốn khoe mẽ.
Anh Hiền hơi do dự, nhìn anh rồi nói: "Được."
Kỹ thuật lái xe của Phó Thành cũng tốt hơn cô rất nhiều, tiết kiệm được không ít thời gian.
Kha Nhụy nhìn thấy hai người, trong lòng thấy kì lạ tại sao Phó Thành quay lại, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này, cô ta thu hồi tầm mắt và báo cáo tình hình chung cho Anh hiền: Công nhân bị thương đã được đưa đến bệnh viện, trước mắt không có người nào bị thương, ngoài ra còn có vài nhà đưa tin nhanh nhạy đã đến hiện trường.
Anh Hiền liếc mắt nhìn nhóm người chống đối, bất chợt nhận ra điểm không đúng -- Có quá nhiều người.
Cô nhớ thôn Du Hậu là thôn bé nhất trong bốn thôn ở Giang Bắc, chưa có đến năm mươi hộ dân, cho dù là toàn bộ già trẻ lớn bé trai gái cùng xuất hiện cũng không thể tụ tập nhiều kẻ gây rối như này.
Anh Hiền nhỏ giọng sắp xếp: "Kha Nhụy, chờ chút nữa nếu như chuyện ầm ĩ, em lập tức gọi điện thoại cho công an và trưởng phòng Lý."
Kha Nhụy vừa nghe thấy đã vội vàng hỏi lại: "Sếp, gọi bây giờ không được sao?"
Anh Hiền lắc đầu: "Với tình hình hiện tại, bọn họ có đến cũng không làm được việc gì." Ngược lại, cô có thể còn bị yêu cầu đưa ra một số lời hứa bất khả thi vì mục đích ổn định, tương đương với việc gián tiếp xác nhận cáo buộc cưỡng chế phá dỡ.
Sau khi Anh hiền trấn an công nhân ở hiện trường một chút xong, cầm lấy loa lớn đi đến chỗ đất cao.
Trên mặt đất có không ít những gạch đá đổ nát, không tiện đi giày cao gót, vượt trước cả Kha Nhụy, Phó Thành đã đến đỡ cô một lúc.
Không chờ Anh Hiền nói câu cảm ơn, anh đã lui ra sau cách chỗ đất cao đó hai ba mét, tầm mắt quét qua nhóm người, thần sắc đề phòng.
Anh Hiền hiện tại không có lòng dạ nghĩ đến chuyện khác, liếc nhìn anh một cái rồi sau đó nhấc loa lớn lên tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Tưởng Anh Hiền người phụ trách bất động sản của Tưởng thị. Rất lấy làm tiếc khi ngày hôm nay gặp gỡ mọi người trong tình huống này. Tưởng thị vô cùng xem trọng cho lần tái phát triển hạng mục lần này, mọi người có bất kỳ yêu cầu gì khác đều có thể từ từ trao đổi với tôi --"
"Mọi người đừng nghe lời cô ta!" Trong đám đông người dân thôn làng đột nhiên có người to tiếng, "Lúc trước chính là cô ta đã gạt chúng ta kí tên!"
Lời nói vừa dứt, lại có người ném đồ về phía Anh Hiền.
Anh Hiền còn chưa kịp nhìn kĩ món đồ bay về phía mình là cái gì, cô vô thức giơ tay bảo vệ đầu, trong lòng đã có sự chuẩn bị cho việc bị thương. Trước khi cô đến đã suy nghĩ đến khả năng sẽ bị thương, tuy cơ thể phải chịu khổ, nhưng cũng có thể xem như một phương pháp để nâng cao đạo đức.
Đau đớn như trong dự đoán không xuất hiện, không biết Phó Thành đã xuất hiện từ lúc nào rồi chịu thay cho cô.
Tự dưng trở thành cưỡng ép tháo dỡ, đồng nghiệp lại còn bị thương, đội thi công đang nén một bụng lửa giận, nhìn thấy phe kia ném đá, không kiềm chế được xông ar phía trước mắng chửi: "Mấy người có cần cần tới thể diện không vậy, tới cả phụ nữ mà cũng đánh!"
"Ai bảo mấy người đến cưỡng ép tháo dỡ, đáng đời!"
Khung cảnh đột nhiên trở ne6n rối loạn, đám người chống đối ùn ùn xông lên trước, có mấy người vây chung quanh Anh Hiền, kêu la xô đẩy.
"Chạy nhanh." Phó Thành trong thoáng chốc bảo vệ cho cô, nhỏ giọng nói: "Có vấn đề."
Hai bả vai Anh Hiền bị anh nắm giữ thật chặt, cô loạng choạng đi về phía trước. Cô vừa nháy mắt với Kha Nhụy vừa nhắc lại mệnh lệnh một lần nữa: "Người của Tưởng thị không được phép ra tay!"