Chương 40: Hôn
Editor: Pepsi
Bà nội Từ rất vui khi gặp Phó Thành nên đặc biệt mua thêm sườn lợn về. Trong lúc hai người trò chuyện, Anh Hiền mới biết Phó Thành từng là đội trưởng của Từ Thụy, còn từng cứu anh ấy trong nhiệm vụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cả hai đang chật vật, bà nội lấy quần áo của anh em Từ Thụy ra cho họ thay.
Phó Thành thì tạm ổn vì thân hình của anh xấp xỉ Từ Thụy, vì vậy quần áo rất vừa người. Trái lại, Anh Hiền cao và đầy đặn hơn Hạ Hạ một chút, chỗ trước ngực hơi chật. Phó Thành nhíu mày, cởi áo khoác mình ra khoác lên vai cô rồi cột chặt cổ áo, giúp cô thắt lại thành nút trước ngực.
Hạ Hạ xin nghỉ về nhà ăn cơm với lý do anh trai đã về. Giáo viên chủ nhiệm biết hoàn cảnh nhà cô bé, nghĩ rằng Từ Thụy quay về nên giáo viên bằng lòng cho cô bé vắng mặt vào tiết tự học tối nay.
Trong bữa cơm tối, bà nội cười ha ha hỏi: “Phó đội trưởng, bạn gái đẹp quá hà, định khi nào kết hôn vậy?”
Phó Thành chưa vội trả lời thì Hạ Hạ đã cuống lên: “Không phải đâu bà nội, anh Phó Thành là vệ sĩ của chị Tiểu Hiền, không phải bạn trai đâu.”
Cô bé vừa nói vừa nhìn Phó Thành với gương mặt ửng hồng. Phát hiện anh không chú ý đến mình, cô bé vừa thở phào vừa thấy chán nản.
“Vệ sĩ?” Bà nội ngây ra, khi nhìn lại Anh Hiền thì bà tỏ ra giữ kẻ hơn: “Cô Tưởng, tôi già nên hồ đồ, không biết giữ mồm giữ miệng gì cả.”
Anh Hiền mỉm cười đáp không sao, gắp một miếng ớt bỏ vào chén nhưng bị Phó Thành gắp đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ăn cay dễ làm vết thương bị ngứa, gãi sẽ để lại sẹo.” Anh nghiêm túc nói xong thì bỏ miếng ớt vào miệng.
Sau bữa ăn, Phó Thành và Anh Hiền nhỏ giọng thương lượng xem nên lấy cớ gì để ngủ nhờ.
May thay bà nội Từ đã mở lời giữ lại, thế là hai người thuận tình đồng ý.
Biết mối quan hệ giữa họ, bà nội Từ cố ý chuẩn bị hai phòng. Phó Thành chủ động nhường căn phòng ấm hơn lại cho Anh Hiền.
Hạ Hạ biết đây là công việc của anh, nhưng khi chứng kiến anh săn sóc cho một người phụ nữ khác như thế thì trong lòng cô bé chợt thấy chua xót.
Đến nửa đêm, Anh Hiền bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Giấc mơ rất hỗn loạn và rất chân thật. Tất cả âm thanh và hình ảnh cứ vặn vẹo quay cuồng trong đầu cô. Khoảnh khắc cô mở mắt, hết thảy đều bị nghiền nát trong không gian im lặng đến nghẹt thở.
Anh Hiền vuốt mồ hôi lạnh trên trán, bật cười đầy tự giễu.
Quả nhiên cô vẫn rất sợ chết.
Trước đây chưa từng nghĩ đến nên cô cứ đinh ninh mình không sợ. Hôm nay kinh qua sinh tử, cô mới biết khi mạng sống bị đe doạ thì nỗi sợ hãi sẽ khiến người ta mất hết đi cảm giác, chỉ còn lại tiếng máu chảy ù ù trong lỗ tai mà thôi.
Rón rén xuống giường, Anh Hiền ra ngồi hóng gió ở nội viện.
Gió đêm lạnh buốt, vừa đủ làm đông cứng sự bất an của cô.
Tiếng mở cửa “cót két” kéo thần trí của cô về, Phó Thành đến bên cạnh cô: “Không ngủ được à?”
“Ừ.”
Cô ngồi, anh đứng, bóng anh phủ lấy cô. Anh Hiền bỗng bình tâm lại.
Anh im lặng đứng thẳng ở đó như đang san sẻ cùng cô.
Anh Hiền đứng dậy, cố ra vẻ ung dung: “Tôi về đây.”
Phó Thành đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy cô. Lồng ngực của anh ấm áp, nhiệt độ sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô, dường như nó đang dần nóng lên.
Anh hỏi: “Gặp ác mộng hả?”
Chuyện này rất bình thường, bình tĩnh như cô lúc ban ngày mới không bình thường, lẽ ra anh nên phát hiện sớm hơn mới phải.
Anh Hiền rùng mình vì hơi ấm của anh. Cô chầm chậm thở ra một hơi rồi cười khẽ: “Đến tận hôm nay tôi mới biết té ra mình sợ chết đến vậy.”
“Ai cũng sợ chết cả.”
“Anh không sợ mà.”
Phó Thành mím môi không trả lời, dắt tay cô vào trong nhà.
Anh đưa cô về lại giường, vén chăn nằm lên theo rồi vòng cánh tay qua eo cô, là động tác bảo vệ.
Anh Hiền đột nhiên phì cười, xoay qua nhìn anh: “Anh nói thử xem, sáng mai phải ăn nói thế nào nếu bị bà nội Từ và Hạ Hạ nhìn thấy chúng ta đi ra từ cùng một phòng đây?”
Đồng tử cô đen nhánh, kèm theo một chút gian xảo. Chiếc cổ trắng ngần được phủ màu ánh trăng, uốn lượn xuống theo đường viền cổ áo hình chữ V.
Phó Thành ôm chặt eo cô rồi cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn bất ngờ của anh khiến Anh Hiền vô thức tránh né. Trong lúc bất chợt, bàn tay anh đặt lên gáy cô, không cho cô đường trốn.
Mới đầu anh dịu dàng, đôi môi nhẹ nhàng day môi cô tựa như đang an ủi.
Anh Hiền dần dần thả lỏng, bám hai tay lên vai anh và đáp trả.
Sự da diết trên môi hơi ngừng lại, rồi sau đó đột nhiên dữ dội hơn, lưỡi anh cạy mở răng cô và xông mạnh vào.
Hơi thở của Phó Thành lập tức xâm chiếm khoang miệng của Anh Hiền, ùn ùn kéo đến như muốn nhấn chìm cô.
Anh Hiền sắp không hít thở nổi nữa.
Cô đẩy anh nhưng bị anh ôm chặt hơn. Phó Thành không ngừng đè cô. Anh Hiền ngửa cổ hẳn ra sau trông như cá đang nhảy vọt lên không trung.
Chẳng biết quấn quýt bao lâu, Phó Thành quyến luyến buông cô ra, nhưng chỉ rút lưỡi lại thôi, đôi môi vẫn áp lên môi cô, nước bọt triền miên trộn lẫn vào nhau không phân biệt rõ là của ai.
Anh Hiền thở hổn hển, lặng lẽ nhìn vào mắt anh và có đôi chút lo lắng đến ngạt thở.
Họ nhìn nhau rồi lại hôn nhau, từ dịu dàng đến mãnh liệt, rồi từ mãnh liệt trở lại dịu dàng, cứ thế lặp đi lặp lại, không ai tiến xa hơn và không ai kêu dừng lại.
Sau khi Anh Hiền ngủ, Phó Thành cẩn thận ôm cô một lúc mới quay về phòng mình.
Tuy đã quan hệ với nhau nhiều lần nhưng không danh chính ngôn thuận, bởi thế anh không muốn người nhà họ Từ cảm thấy cô là người dễ dãi tuỳ tiện.
Trước khi đi, anh kiểm tra lại bắp chân của cô.
Ban nãy hôn đến mức động tình, cô bấu chân vào anh nhưng bị anh nắm lấy bắp đùi ngăn lại, thế mới không ảnh hưởng đến vết thương.
Còn phần lưng mình, Phó Thành với tay ra sau chạm thử, đầu ngón tay chợt dính phải một chút máu.
Trông nom được cô, nhưng không trông nom nổi mình.
Bày đặt ra vẻ đạo mạo.