Chương 41: Suy nghĩ thầm kín
Editor: Gluhwein
Anh Hiền dậy muộn, mở cửa ra, nhìn thấy Từ Hạ Hạ đứng ở bên cạnh Phó Thành, gần như dí sát trán vào trên cánh tay anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trông thấy cô, Từ Hạ Hạ lùi lại nửa bước vì có tật nên giật mình, lớn tiếng nói: “Chị Tiểu Hiền, em có đề toán không biết làm nên bảo anh Phó Thành xem giúp em.”
Dứt lời, cô bé lại ảo não: Sao phải giải thích với chị ta chứ, chị ta chỉ là chủ cũ của anh Phó Thành mà thôi.
Anh Hiền mỉm cười thân thiện.
Phó Thành không hiểu suy nghĩ của con bé, thấy cô ra ngoài, anh tiến lên xem xét cẳng chân của cô.
“Thấy thế nào rồi, đau lắm à?”
“Vẫn ổn, có thể chịu được.”
Động tác của Phó Thành càng nhẹ nhàng hơn: “Thuốc trong hộp cấp cứu hết rồi, bây giờ tôi ra ngoài mua, cơm nước xong sẽ thay thuốc cho em.”
Anh Hiền nói: “Ừ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Hạ Hạ nhìn thấy cảnh này thì rất khó chịu, nhưng không hoàn toàn là ghen tị, mà còn có sự bất mãn thay cho Phó Thành.
Trong cảm nhận của cô bé, Phó Thành là một người hoàn mỹ, đầu đội trời chân đạp đất. Người như thế, sao có thể ngồi xổm trước mặt phụ nữ để quan tâm che chở được.
Anh Hiền thoáng nhìn thấy vẻ mặt không đáng thay cho anh của Hạ Hạ, cô nhìn xuống, hỏi: “Giảng đề xong rồi à?”
Phó Thành đứng dậy: “Ừ, Hạ Hạ, còn có câu hỏi nào không?”
“Còn, vẫn có mấy câu không biết làm.”
Phó Thành: “Anh đi mua thuốc, hay là em hỏi Anh Hiền đi, chị ấy học giỏi lắm.”
Cô bé hoàn toàn không giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng lời đã nói ra, bé ấy đành phải nói: “Ồ, vâng. Chị Tiểu Hiền ơi, chờ em một chút, em đi lấy bài làm sai nhé.”
Chờ đến khi cô bé đi khuất ra sau cánh cửa, Anh Hiền mới nhướng mày hỏi: “Sao anh biết tôi học rất giỏi, anh điều tra tôi à?”
Phó Thành liếc cô một cái, nhưng không trả lời.
Đúng là đã từng điều tra qua.
Trước khi đi gặp cô ở Tưởng thị lần đầu tiên, anh đã từng sưu tầm tài liệu về cô và Tưởng thị. Tài liệu công khai về cô rất ít, nhưng chuyện nổi bật nhất trong số đó chính là sinh viên tốt nghiệp trường Harvard.
Chuyện rất bình thường, biết người biết ta mà thôi.
Chỉ có điều, bây giờ đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của cô, anh lại không dám thừa nhận cho lắm.
Anh không nói, Anh Hiền cũng không dây dưa. Đúng lúc Từ Hạ Hạ cầm vở đi ra, Anh Hiền lập tức tập trung giải đề.
Quả thật là Từ Hạ Hạ bịa ra chuyện giải đề là vì Phó Thành, nhưng không ngờ, Anh Hiền lại giảng rất hay, cô bé càng nghe càng nghiêm túc, cuối cùng lại biến thành nghiêm túc xin chỉ bảo, hỏi hết câu này đến câu khác.
“Cảm ơn chị nha chị Tiểu Hiền, không ngờ chị lại giỏi toán như vậy.” Nói xong, bé ấy phát hiện ra mình vừa nói lỡ lời nên vội vàng giải thích: “Chị Tiểu Hiền, em, em, em không có ý kia, em ——”
Anh Hiền mỉm cười: “Chị hiểu.”
Từ Hạ Hạ nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mập mờ, khuôn mặt non nớt nghẹn đến mức đỏ bừng lên. Cô bé chớp chớp lông mi mấy cái, cuối cùng hạ quyết tâm, sợ sệt nói: “Chị Tiểu Hiền này, em và anh Phó Thành đã quen nhâu từ nhiều năm trước rồi. Lần đầu tiên anh ấy đến nhà em, em còn đang học cấp hai.”
Anh Hiền lẳng lặng chờ đợi những lời tiếp theo.
Từ Hạ Hạ nặn ra nụ cười, cười Hạ Hạ như kiểu không thèm để ý tới: “Hạ Hạ, thật ra, anh ấy chính là mối tình đầu của em đấy, nhưng anh ấy không biết đâu.”
Giọng nói lấp lửng, vừa nghe đã biết là chột dạ.
Anh Hiền không cảm thấy ghét suy nghĩ thầm kín này của Từ Hạ Hạ, bởi vì nó quá dễ hiểu.
Gặp nhiều ác quỷ ăn thịt người không nhả xương, bất ngờ gặp được một con mèo nhỏ lộ rõ móng vuốt, cô còn cảm thấy hơi hơi đáng yêu.
Cô hỏi theo mong muốn của cô bé: “Tại sao lại không nói ra?”
“Em muốn thi đỗ đại học Kinh Châu rồi mới nói cho anh ấy biết.” Từ Hạ Hạ thấp thỏm nhìn cô, vừa nói, ánh mắt vừa chần chừ ở trên mặt cô, có ý định tìm kiếm dấu vết.
Nhưng vẻ mặt của Anh Hiền lại không hề thay đổi, cô còn nói lời cổ vũ: “Cố lên, thi đỗ thì nhớ nói cho chị biết, chị sẽ mời em ăn cơm.”
Từ Hạ Hạ ngẩn ra, lại nhìn cô mấy giây, nụ cười dần trở nên xán lạn, gật mạnh đầu: “Vâng, cảm ơn chị nhé chị Tiểu Hiền,”
Cô bé nghĩ rất đơn giản, nếu như Anh Hiền không có bất kì một biểu hiện gì, vậy thì chứng tỏ chị ấy và anh Phó Thành không có quan hệ gì. Nếu như thích một người, đương nhiên sẽ không vui khi những người khác cũng có suy nghĩ đó với anh ấy, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?
Loại trừ hiềm nghi là tình địch, Anh Hiền lập tức trở thành thần tượng hoàn mỹ vừa xinh vừa học giỏi ở trong mắt cô bé. Hạ Hạ dỡ bỏ lòng phòng bị, tò mò hỏi: “Chị Tiểu Hiền ơi, vậy chị có người mình thích không?”
Anh Hiền cười nhạt một cái: “Không.”
Hạ Hạ hơi hơi ngẫm nghĩ, cười trộm nói: “Chắc chắn là yêu cầu của chị cao quá, nhưng mà cũng đúng. Vậy, chắc là có nhiều người thích chị lắm nhỉ.”
Anh Hiền: “Cũng không có.”
Hạ Hạ ngạc nhiên: “Sao có thể như thế được? Chị xinh như vậy, hoàn cảnh gia đình lại tốt, người theo đuổi chị lại không xếp hàng đến tận nước Pháp chắc?”
Anh Hiền cười trừ.
Người theo đuổi con thứ ba nhà họ Tưởng thì quả thật là rất nhiều, nhưng người theo đuổi Tưởng Anh Hiền thì lại không có ai.
Phó Thành lấy cớ chân của Anh Hiền tạm thời không tiện hoạt động để ở lại nhà họ Từ hai ngày.
Lý do có vẻ hơi gượng ép, nhưng một già một trẻ cũng không hỏi nhiều.
Bời vì Từ Thụy thường xuyên làm nhiệm vụ đặc thù nên cả lớn lẫn bé nhà họ Từ đều đã quen với việc anh ấy không thể nói cái này cũng không thể nói cái kia, thấy nhiều không trách.
Buổi tối hai ngày này, Phó Thành đều ngủ cùng với Anh Hiền, đợi cô ngủ rồi anh mới lại về phòng mình.
Bọn họ ôm, hôn, nhưng không làm gì khác, chỉ hôn nhau mà thôi.
Anh Hiền thích được anh ngấm lấy đầu lưỡi rồi mút vào, tàn ác ra sức, khiến cho cô có loại cảm giác chân thật. Cô cũng thích anh thở hển hển rồi đột nhiên dừng lại, nuốt tiếng rên trầm thấp vào trong cổ họng. Phía dưới của anh đã cứng đến cộm người, nhưng môi lại vô cùng dịu dàng, khẽ cọ mút nhè nhẹ.
Trong lúc hai người quấn quýt, cô đột nhiên nhớ tới Hạ Hạ.
Một ngày nào đó, người đàn ông đang hôn môi cô lúc này sẽ đè cô gái nhỏ ngượng ngùng kia ở dưới người, sẽ hôn môi cô ấy suốt cả đêm ư?
Suy nghĩ khó hiểu này khiến Anh Hiền phiền lòng, cô ôm Phó Thành, khiến nụ hôn này càng sâu hơn. Cô vừa muốn động đậy chân thì đã bị anh giữ chặt lại.
“Cẩn thận vết thương đó.”
Giọng anh khàn khàn, Anh Hiền nghe mà lỗ tai ngứa ran.
“Vậy anh đỡ giúp tôi đi.” Cô liếm yết hầu của anh. Khi nói chuyện, đầu lưỡi đảo nước bọt, đảo ra tiếng nước nho nhỏ.
Anh bị thương ở lưng, cô bị thương ở bắp chân, hai người chỉ có thể nằm nghiêng đối diện với nhau. Không thể thỏa mãn ham muốn, Phó Thành ngâm lấy môi cô rồi ra sức liếm mút. Một tay anh giữ chặt cái chân bị thương kia của cô, kiên quyết không cho phép cô lộn xộn.
Anh Hiền kéo một cái tay khác của anh luồn vào trong quần lót của mình, cô ngửa đầu liếm vành tai anh, liếm cho anh cũng ướt giống như mình luôn.