Chương 46: Lẽ trời
Editor: Limoncello
Trước khi xử lý Trịnh Thanh Viễn, Tưởng Chấn dự định đánh tiếng cho Tưởng Anh Tư trước, ý là muốn trao đổi tin tức. Ông ta đã sắp xếp luật sư chuẩn bị đơn thỏa thuận ly hôn, chỉ chờ sau khi Tưởng Anh Tư ăn năn thì lấy ra cho chị ta ký tên, làm một người bố khoan hồng độ lượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Anh Tư nhận được điện thoại, lập tức chạy tới nhà cũ. Đi vào phòng sách, thấy Anh Hiền cũng ở đấy thì sắc mặt càng trắng bệch, khiến hai quầng thâm dưới mắt càng thêm đáng sợ.
“Con xem đi.” Tưởng Chấn không vòng vo, lập tức vứt tài liệu của Lâm Quốc Phong ra.
Ông ta vốn định nghe chị ta than thở, khóc lóc kể lể mình không biết nhìn người cỡ nào, bị chồng xoay như chong chóng mà không tự nhận ra, không ngờ Tưởng Anh Tư chỉ đơn giản lật vài tờ, mất hồn trợn mắt, thẳng thắn thừa nhận tất cả tội danh
“Nếu mọi người đã biết hết rồi thì con cũng không có gì để giải thích nữa. Người gây chuyện là con tìm, tai nạn xe cộ cũng là con sắp xếp, Thanh Viễn không hề biết chuyện gì cả.”
Tưởng Chấn trợn trừng mặt, cơ mặt run rẩy, giơ tay muốn đánh nhưng lại dừng ở giữa không trung.
Tưởng Anh Tư không né, trái lại còn nhìn thẳng vào ông ta.
“Bố, bố đánh đi, con không né.” Ánh mắt rời rạc đảo tới khuôn mặt của Anh Hiền, lập tức hoàn hồn trở lại: “Chắc chắn cô biết người muốn giết cô là tôi chứ không phải Thanh Viễn đúng chứ, anh ấy không oán không thù với cô, không thể nào ra tay được. Người muốn cho cô đi chết là tôi, tôi đã sớm muốn làm như vậy, có điều vẫn luôn không có cơ hội. Tưởng Anh Hiền, có phải cô và Trần Phong cho rằng Tưởng thị có được này hôm nay đều nhờ vào công lao của hai người hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi nói cô biết, Tưởng Anh hiền, mẹ của cô và Đỗ Duyệt không khác nhau đâu, đều là chuột cống mà thôi. Nếu không có mẹ và ông ngoại tôi thì Tưởng thị chả có bắt đầu đâu! Dựa vào đâu mà cô tỏ ra đương nhiên —”
“Con câm miệng!” Sắc mặt Tưởng Chấn xanh mét, bàn tay mạnh mẽ vung xuống, không chút do dự.
Tiếng bạt tai giòn tan vang khắp phòng sách, đầu của Tưởng Anh Tư bị đánh đến mức lệch qua một bên, ngay cả thân thể cũng không vững, lảo đảo đụng trúng bàn sách, bút viết, đèn trên bàn lung lay sắp rơi.
“Đồ mất dạy, mày ở đó mà lý luận à! Mày còn làm con người sao, mẹ với ông ngoại của mày dạy mày như thế hả? Mày cút cho tao, ngày mai là phải cút, cút tới nhà xưởng ở Việt Nam với thằng họ Trịnh đi!” Tưởng Chấn giận mắng một trận, đạp cửa rời đi, dùng nhiều sức nên khung cửa cũng rung lên một hồi.
Đàn ông lập nghiệp dựa vào phụ nữ, hắn rất chướng tai khi nghe người khác nhắc lại chuyện cũ đó, lời của Tưởng Anh Tư không khác nào cầm dao cạo vảy ngược của ông ta cả.
Tưởng Chấn vừa rời đi thì bầu không khí đột ngột im lặng, Tưởng Anh Tư còn đang hoa mắt, gương mặt nhanh chóng sưng lên, mới chạm ngón tay vào thì phải hít hà một hơi
Anh Hiền: “Chị hai, chị đang cố ý.”
Tưởng Anh Tư cúi đầu, không nói gì cả.
“Tôi có chút chuyện không rõ, động thái của mấy người lớn như vậy sớm muộn gì cũng bị Ủy ban điều tiết Chứng khoán phát hiện, vậy rốt cuộc làm những chuyện này là vì gì, vì tiền ư? Chị cần tiền thì bố sẽ cho.”
Tưởng Chấn không giỏi thể hiện tình cảm nhưng đúng là rất hào phóng, không ít lần vung tiền như nước để đổi lấy nụ cười của người đẹp, mỗi lần Anh Tề thi được điểm cao thì nhận được hết chiếc xe thể thao này đến chiếc khác. Cũng vì vậy mà có nhiều người phụ nữ nguyện ý mang tiếng làm kẻ thứ ba để ở bên ông ta.
“Người cần tiền là anh rể, anh ta bị sao vậy, cờ bạc ư? Hay chơi thuốc phiện?”
“Tưởng Anh Hiền!” Cuối cùng Tưởng Anh Tư cũng lên tiếng, nổi giận đùng đùng liếc cô: “Cô nói ít lại, Thanh Viễn không phải loại người như vậy.”
Anh Hiền lạnh nhạt châm biếm: “Vậy là loại người lôi vợ của mình ra gánh tội giùm mới đúng nhỉ?”
Hôm nay cô mới phát hiện Tưởng Anh Tư là một người lụy tình. Nói đi thì phải nói lại, Tưởng Anh Kiến cũng vậy, vì phụ nữ mà ầm ĩ xa cách với Tưởng Chấn. Anh Hiền không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ đây là gen di truyền của Giang Nguyệt Cầm?
“Là tôi tự nguyện!” Nhận ra mình đã nói sai, vẻ mặt của Tưởng Anh Tư trở nên căng thẳng.
Anh Hiền an ủi: “Tôi với anh rể không oán không thù, không cần phải cắn anh ta mãi không buông. Chị hai, sớm muộn gì bố cũng sẽ điều tra ra, hôm nay ông ấy tức giận nên mới không hỏi vì sao chị lại làm như vậy, đợi đến ngày ông ấy điều tra ra rồi lôi lại chuyện cũ thì không bằng nói hết bây giờ đi, để ông ấy tức giận một lần rồi thôi.”
Tưởng Anh Tư không muốn nghe cô nhưng trong lòng thì không thể không thừa nhận rằng cô đã nói đúng.
Kìm nén nửa phút, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi kêu Thanh Viễn lấy tiền công ty cho tôi đầu tư, lỗ vốn, càng ngày càng lỗ, không thể bổ sung được, cứ mãi tiếp tục mới thành như vậy.”
Tưởng Anh Tư lộ mặt ở công ty ba lần một tuần đã là hay lắm rồi, chuyện lớn nhỏ gì cũng để giám đốc làm, người như vậy có thể tham ô tài chính công ty ư? Hơn nữa không lẽ Trịnh Thanh Viễn là tên ngốc, vợ nói gì anh ta làm đó à.
Anh Hiền lười vạch trần chị ta, chỉ hỏi: “Chị hai, chỉ có chắc mình suy nghĩ rõ ràng rồi chứ?”
Rõ ràng sao?
Chị ta không hề nghĩ tới.
Sau khi biết hết mọi chuyện, điều duy nhất chị ta nghĩ đến là việc mình là con gái ruột của Tưởng Chấn, cùng lắm là bị đánh mắng một trận, rồi cuốn gói đến công ty bên cạnh; nhưng Thanh Viễn sẽ không được như thế, anh ta là con rể không chút bối cảnh nào, bố sẽ không nương tay, không chừng còn muốn đưa anh ta vào tù.
Sao chị ta sao có thể trơ mắt nhìn người mình yêu ngồi tù được.
Tưởng Anh Tư đột nhiên bật cười “Loại người như cô sẽ không hiểu đâu.” Chị ta tràn đầy ác ý nhìn về phía Anh Hiền: “Tôi chúc cô cả đời sẽ không đi sai bước nào. Bởi vì một khi cô phạm lỗi sẽ không ai cứu cô, bọn họ chỉ biết dẫm lên cô giống đánh rắn đập đầu, ước gì không liên quan với cô một chút nào cả.”
Tưởng Anh Tư càng nói hăng, đôi mắt tỏa ra ánh sáng khác thường: “Tưởng Anh Hiền, đột nhiên tôi cảm thấy như vậy cũng không tồi, cho dù cô thừa kế Tưởng thị thì cô sẽ trải qua những gì mẹ tôi đã gặp phải vào những năm đó. Ha, nếu như vậy thì trên đời này vẫn còn lẽ trời.”
Anh Hiền thản nhiên nhìn chị ta, nói: “Có lẽ vậy.”