Chương 48: Ảnh chụp
Editor: Caramel
Thời gian nửa tháng thấm thoát trôi qua, hai người thật sự trở thành mối quan hệ chủ thuê và vệ sĩ, ngoại trừ những lúc cần thiết phải nói chuyện với nhau thì không hề vượt qua ranh giới chủ tớ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành cố ý giữ khoảng cách, Anh Hiền cũng phối hợp.
Sáng thứ bảy, Phó Thành hiếm khi chủ động lại đến gõ cửa, “Tôi muốn xin nghỉ hai tiếng.”
Anh Hiền bỏ bút xuống: “Chuyện gì?”
“Hạ Hạ làm rơi ví tiền, bây giờ vẫn đang ở trước quầy lễ tân của khách sạn, không vào ở được.”
“Thế em ấy không còn đồ gì để chứng minh thân phận sao?”
Phó Thành lắc đầu, “Đều đã bị mất cùng với túi tiền rồi.”
“Ừm, anh đi đi, không cần về vội đâu, tôi gọi Kha Nhụy đi cùng anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng không cho anh cơ hội từ chối đã trực tiếp ra cửa gọi Kha Nhụy, nhỏ giọng dặn dò vài câu, Kha Nhụy nghe thấy thì gật đầu liên tục.
Khách sạn Hạ Hạ đặt là một nơi vô cùng thuận tiện, môi trường cũng bình thường nhưng vị trí rất tốt, gần lối vào tàu điện ngầm nên ra vào rất tiện. Lần này cô ta đến đây chính là tới gặp bạn học trung học, cũng thuận tiện tham quan đại học Kinh Châu, coi như cổ vũ tinh thần cho bản thân mình.
Ngoài ra cô cũng có chút tâm tư riêng: Chủ nhật này là sinh nhật 18 tuổi của cô, cô muốn đón sinh nhật chung với Phó Thành.
Kha Nhụy dựa theo lời dặn dò của Anh Hiền, đưa cô bé đến khách sạn Kỳ Hạ của Tưởng thị, chăm sóc thật tốt.
Sau khi sắp xếp phòng ở xong, Kha Nhụy chuyển lời lại cho Phó Thành: “Anh Phó, sếp nói hai ngày này anh không cần đến công ty, cứ đưa Hạ Hạ đi chơi vui vẻ một chút. Tôi vừa mới đến gặp quản lý dặn dò trước rồi, đồ ăn mà Hạ Hạ dùng trong khách sạn sẽ được ghi sổ lại.” Sau đó lại nhìn Hạ Hạ nói: “Hạ Hạ, đồ ăn Pháp tầng trên cùng của khách sạn là do nhà hàng Michelin hai sao làm, đánh giá cũng không tệ, tôi sẽ gọi quản lý đặt chỗ giúp cô, nếu buổi tối không có sắp xếp gì khác có thể đến ăn thử cùng với anh Phó. Ngày mai nếu cần hướng dẫn viên du lịch, chỉ cần nói trước với lễ tân là được, họ sẽ thay cô sắp xếp.”
Hạ Hạ vừa vui mừng vừa sững sờ, cô như rơi vào hũ mật, rồi bị mật ngọt làm cho choáng váng đầu óc. Cô ta đi xung quanh như một con bướm nhỏ, nhìn kỹ mọi nơi, cuối cùng lại dừng ở trước cửa sổ sát đất cảm thán: “Anh Phó Thành, anh mau đến nhìn xem, chỗ này có thể thấy được cố cung luôn đấy! Thật đẹp.”
Phó Thành lại nói: “Hạ Hạ, có việc gì cứ việc gọi điện cho anh, anh về trước đây.”
Hạ Hạ vừa nghe anh nói thế thì vui vẻ đã mất hơn phân nửa, nhưng cô vẫn nói: “Không có việc gì, anh Phó Thành, em biết công việc của anh quan trọng hơn, em tự mình chơi được. Anh giúp em cảm ơn chị Tiểu Hiền nhé, à mà… buổi tối ngày mai, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?”
“Thứ hai không đi học sao?”
Hạ Hạ buồn cười: “Anh Phó Thành, anh quên rồi à, thứ hai là trung thu, trường học cho nghỉ nhưng em phải về sớm một chút để ở cùng với bà nội.”
Phó Thành: “Được.”
Cô lắp bắp nhìn anh nhưng Phó Thành hoàn toàn không biết được ngày mai là ngày gì, chỉ nói cô nghĩ thử xem ngày mai muốn ăn gì, anh sẽ dắt cô đi ăn.”
*
Anh Hiền thấy Phó Thành trở về, không hỏi gì, tùy theo ý anh.
Ngày hôm sau, Anh Hiền cũng không có sắp xếp gì, chỉ ở nhà làm công việc thôi nên Phó Thành có thể danh chính ngôn thuận dẫn Hạ Hạ đi dạo một ngày. Lúc ăn cơm chiều, Phó Thành hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, Hạ Hạ xoắn đầu ngón tay lại, nhỏ giọng nói: “Anh Phó Thành, thật ra, hôm nay là sinh nhật em.”
Phó Thành ngẩn người, đường nét lạnh lùng trên mặt cùng mềm đi, “Thật xin lỗi, Hạ Hạ, anh…”
“Không sao cả, không sao cả,” Hạ Hạ vội vàng xua tay, “Là em không nói trước với anh, anh Phó Thành, em, em muốn cùng anh cùng nhau ăn chung bữa cơm là được rồi.” Cô vẫn không thấy tự tin, nhìn thấy Phó Thành cau mày lại, trong lòng vô cùng hồi hộp, vội vàng bổ sung: “Còn có chị Tiểu Hiền nữa, em muốn cùng ăn cơm với hai người.”
Phó Thành do dự một chút, nói: “Anh gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút, cô ấy không chắc có thể đến.”
Hạ Hạ dịu dàng nói: “Ừm, không sao cả, chị Tiểu Hiền chắc bận rộn nhiều việc.”
Khi Anh Hiền nhận được điện thoại, cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý. Bởi vì có cô nên ba người chỉ có thể đi đến phòng ăn riêng tư, sau khi hỏi qua ý kiến của Hạ Hạ, Anh Hiền đã đặt chỗ gặp mặt ở một khách sạn năm sao cao cấp.
Trước khi đi, Anh Hiền còn cố ý chuẩn bị bánh ngọt, còn có quà tặng --- Là một chiếc ví tiền hình Miumiu.
Nếu lúc đầu Hạ Hạ còn thầm hy vọng cô đừng xuất hiện ở đây, nhưng sau khi thấy cô chuẩn bị quà như thế, cô bé lại cảm thấy tâm tư cá nhân của mình vô cùng xấu hổ.
“Cảm ơn chị, chị Tiểu Hiền, em phải chụp cho anh em nhìn mới được, đỡ phải khiến anh ấy suốt ngày cứ muốn tặng em áo khoác lông dành cho đội thám hiểm Nam Cực mãi.”
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Mọi người đang cười vui vẻ, thì Từ Duệ gọi điện thoại đến, Hạ Hạ dương dương tự đắc, “Chắc chắn là bà nội nói cho anh biết em đến tìm anh Phúc Thành.” Nói xong đi đến một góc nhận điện thoại.
Bỗng nhiên Phó Thành nhìn cô: “Quà tặng rất đắt tiền.”
Anh Hiền đoán được vì sao anh lại nói như thế, cười phản bác: “Sinh nhật 18 tuổi, tặng cái gì cũng không tính là đắt.”
Anh không nói nữa, nhưng Anh HIền nhìn trong mắt anh biết được anh muốn hỏi cái gì, chủ động nói: “Lúc sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tôi đã làm bài tập suốt đêm, ngày hôm sau lại ngủ suốt một ngày.”
Trong đầu Phó Thành như xuất hiện hình ảnh ấy, đôi mắt anh vô tình lộ ra thứ ánh sáng dịu dàng.
Hạ Hạ cúp điện thoại, cô mím môi quay lại nhìn hai người họ: “Anh em cứ lải nhải nhiều lắm, mỗi lần đều là những lời nói như cũ, nghe riết lỗ tai em cũng sắp đóng kén luôn rồi.”
Tức giận xong, Hạ Hạ lại nhìn sang Anh Hiền hỏi: “Chị Tiểu Hiền, có thể giúp em chụp một tấm hình với anh Phó Thành không? Em muốn chia sẻ cho anh em xem nữa, anh em cũng rất lâu không thấy anh Phó Thành rồi.”
Có thể thấy tình cảm anh em của cô bé rất tốt.
“Được.” Anh Hiền nhận lấy di động của cô bé, mới vừa lấy nét xong, điện thoại di động đã tắt nguồn mất.
Hạ Hạ rầu rĩ không vui: “Chắc chắn là ban ngày em chụp nhiều hình quá rồi.”
Anh Hiền đang định dùng di động của mình để chụp, Phó Thành đã lấy điện thoại của mình ra, “Dùng của tôi đi, tôi có số điện thoại của Từ Thụy, chụp xong rồi trực tiếp gửi sang cho cậu ta.”
Anh Hiền nhận lấy, ngoài miệng thì hô một hai ba, điều khiển hai người đổi động tác, cũng chụp được rất nhiều hình, mãi đến khi di động cô vang lên thì mới ngừng lại.
Anh Hiền trực tiếp đưa điện thoại của Phó Thành cho Hạ Hạ, “Hạ Hạ, em xem đã được chưa.” Sau đó cầm lấy di động của mình, nhìn hai người nói, “Tôi ra ngoài nhận điện thoại đã, hai người ăn trước đi, không cần chờ tôi đâu.”
Phó Thành cũng biết con gái hay quan tâm đến ảnh chụp của mình, nên tùy ý để Hạ Hạ cầm di động của anh xem xét thật cẩn thận.
Hạ Hạ mở bộ sưu tập hình ảnh ra, không cẩn thận lướt đến một bức tranh phong cảnh. Cô bé trộm liếc mắt nhìn Phó Thành một cái, thấy anh không chú ý đến mình, ngón tay lại tiếp tục lướt trên màn hình.
Cô ta biết chuyện mình làm không đúng, chỉ là, mong muốn lục lọi lại vượt qua ý thức đạo đức.
Hạ Hạ thất vọng, ngón tay vô nghĩa lướt, đang chuẩn bị kết thúc coi trộm thì có một tấm ảnh mới xuất hiện thu hút sự chú ý của cô ta.
Trên ảnh là hình một cô gái ngồi ở chiếc ghế mây trong sân nhà mình, hai mắt nhắm lại, đầu nghiêng sang một bên giống như đang ngủ. Ánh nắng mặt trời xuyên qua tán lá cây chiếu vào trên mặt cô, xuất hiện những dấu vết loang lổ nhưng nhìn thấy lại rất dịu dàng.
Mà trên người cô ấy mặc một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, cũng chính là Anh Hiền.