_A…bạn đồng học này, cậu không sao chứ?...
Thấy dáng vẻ phờ phạc của Cao Ngạc Linh, Hàm Ngữ nhanh chóng chạy lại hỏi han.
Hô hấp Ngạc Linh trở nên gấp rút, nhịp tim bình ổn như ngưng trệ trong lồng ngực, hai bên tai ù đi. Kể cả khi cô giáo ngoại ngữ bước vào lớp vẫn không hề hay biết.
_Cao đồng học, Cao đồng học…Cô vào lớp rồi kìa…Cao đồng học…
Vừa lấy tư thế nghiêm trang chào cô, Hàm Ngữ vừa cuống quýt đẩy mạnh vai Ngạc Linh, ra hiệu cho cô đứng dậy.
Nhưng vô ích, bây giờ cô ấy chỉ như một cỗ xác rỗng, hồn vía không biết đã ngao du đến tận chân trời nào.
_Cao đồng học, đứng dậy mau lên…
Mặc kệ bờ vai thon gầy sắp bị bàn tay trắng nõn của Hàm Ngữ lay gãy, đồng tử Cao Ngạc Linh vẫn ngơ ngác nhìn về hướng khác.
Thấy giục mãi mà tình hình chẳng có gì chuyển biến, Hàm Ngữ thở dài não nề, cô buông xuống cánh tay đã gần căng cơ hết cả lên, từ bỏ hy vọng gọi hồn vị đồng học nào đó.
Cả lớp đã đồng loạt an vị, nghiêm chỉnh lắng nghe cô giáo giảng bài.
Tầm 30 phút sau, tức là khoảng lúc tiết học đã trôi qua một nửa.
_Hảo!(Tốt lắm) Như vậy xem ra các em đã nắm chắc được một phần ngữ pháp cơ bản.Bây giờ tôi sẽ gọi một học viên lên bảng làm bài tập trong sách giáo khoa. Tôi muốn biết những kiến thức tôi đã dạy vừa nãy đã được các em tiếp thu và chuyển hoá vào não đến đâu!
Cô giáo nghiêm nghị đứng giữa bục giảng, bàn cảm ứng siêu nhỏ điệu nghệ lướt vun vút trên tay cô. Không lâu sau đó, chiếc bảng điện tử khổ lớn trên tường vốn tối đen bất chợt sáng lên. Bài tập ngữ pháp trong sách liền chễm chệ hiện ra trên màn hình.
Cả lớp cố nhìn thêm một chút mấy trang lý thuyết trước khi cô hạ lệnh đóng sách lại. Khẽ nở một nụ cười nhạt, cô thong dung nâng lên cánh tay trắng ngần của mình. Vừa xem đồng hồ vừa vờ như phán bừa một cái tên.
_Cao Ngạc Linh! Lên bảng!
Hàm Ngữ bỗng giật bắn mình(đâu ai gọi tỷ đâu=.=), quay sang định nhắc cho Ngạc Linh lần nữa thì đã thấy cô ta tỉnh táo hẳn. Đồng tử ngơ ngác nhìn lên bảng, có ai đó vừa gọi cô thì phải?
Hàm Ngữ vuốt mặt, thở dài thườn thượt, bấm bụng trần thuật lại.
_Cao đồng học, cô gọi cậu lên bảng làm bài tập!...
Cao Ngạc Linh sững sờ, làm bài tập?...Nhưng…nãy giờ cô ta lo suy nghĩ chuyện khác, làm gì có thời gian để mà nghe giảng?...
Thấy trên bục chỉ đơn độc mỗi bóng dáng mảnh mai của cô giáo ngoại ngữ, cả lớp không hẹn mà cùng nhìn về hướng chiếc bàn đơn ở cuối phòng học.
Cao Ngạc Linh nhận ra bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng, cô ta lấy sức hít sâu vào một hơi, cắn môi đẩy ghế đứng dậy, chậm chạp bước lên bục giảng.
_Mang cả vở ghi chép và hộp thoại phần mềm của em lên đây!
Chân còn bước chưa được nửa dãy, thanh âm trầm ổn đều đều của cô giáo làm cho cơ thể Cao Ngạc Linh cứng đơ tại chỗ, như có một ngọn gió đông lướt qua, rét lạnh từ đầu đến chân. Nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan…
Bây giờ, cô ta tiến không được mà lùi càng không xong…
Cả lớp thấy vậy thì không khỏi nghi hoặc, nghe nói ngoài vài người thì cô ta đỗ điểm cao lắm mà? Sao giờ chỉ mỗi giải bài tập thôi mà chần chừ mất cả đống thời gian thế này.
Một học viên nữ vốn nóng tính vôi vàng đứng lên.
_Cao đồng học, cậu mau mang đồ rồi lên bảng đi chứ, lớp mất thời gian vì cậu nãy giờ rồi!
Nghe thấy lời chỉ trích của một cô bạn không mấy thân quen, gương mặt xinh xắn của Cao Ngạc Linh trở nên đỏ lựng, hai tay lúng túng vò vò gấu váy, môi cắn chặt đến bật cả máu.
Đúng lúc đó, La Phiến ngẩng đầu lên, ngón tay linh hoạt gõ lên một phím tắt trên bàn phim, màn hình điện tử liền bất giác hiện thêm một thư mục khác, chiếm một nửa diện tích chiếc bảng.
Cao Ngạc Linh và cả lớp đồng loạt ngơ ngác, trên đó, ở bên cạnh khung bài tập ngữ pháp, chính là một cửa sổ phần mềm ngoại ngữ rỗng. Nhưng điểu đáng nói ở đây là trên thanh tiêu đề, hiện lên một cái tên tệp cực kỳ chói mắt“CuasophanmemngoaingukhoaTSC_10TSC2_hocvienCaongaclinh_ID:371852210”
_Sẽ thật vi diệu nếu em không tiếp thu được một chữ nào của tôi mà hoàn thành được ít nhất là một trong số chúng!
La Phiến nhếch môi, nở một nụ cười nhạt như nước lọc, ngón tay vỗ vỗ lên khung bài tập trên bảng điện tử, nhìn Cao Ngạc Linh đã hoàn toàn bị đông thành một pho tượng đá.
_Trừ phi…em là…thánh!
Thao tác linh hoạt, La Phiến gõ gõ mặt phím mấy cái, màn hình điện tử trên bảng phút chốc trở nên tối sầm.
Cảm giác như hy vọng của bản thân cũng như ánh sáng yếu ớt trên màn hình kia, trở nên đen ngòm, Cao Ngạc Linh cắn môi càng chặt, biết là không thể nhưng cô ta đang cố không phân tâm trước nụ cười nhạt thếch nở rộ trên cánh môi đỏ mọng của người trước mặt.
Nụ cười trên môi La Phiến bỗng rực rỡ hẳn lên, cô đẩy ghế đứng dậy, cước bộ chậm rãi bước về phía Ngạc Linh khiến cơ thể cứng ngắc của cô ta không tự chủ được lùi về sau vài bước, câu nói từ miệng thốt ra, nửa đùa nửa thật.
_Đáng tiếc…Cái nhãn mác cao quý đó…em không xứng để dán lên người!
Đồng tử Cao Ngạc Linh dãn ra hết cỡ, cô ta mờ mịt nhìn nụ cười đang dần trầm xuống trên gương mặt sắc sảo của cô giáo ngoại ngữ vừa tròn 25 tuổi.
La Phiến xoay người một cách tuỳ hứng, tiện tay cầm lên một cây bút bạch kim vẫn còn đóng nắp nằm trên bàn của một học viên đang ngơ ngác, vẽ vài vòng tròn vô hình trên bàn, miệng bâng quơ.
_Em đã không tập trung trong giờ giảng của tôi!...
Cao Ngạc Linh nghe xong, vừa thẹn vừa giận. Nói trắng ra không phải chỉ là vi phạm tiết học lần đầu thôi sao, có vậy mà cứ vòng vo tam quốc! Còn thả ra cái luồng khí “cực kỳ dễ gần” kia doạ chết mình!
Nhưng có vẻ cô ta đã quên, đây không phải là những trường học bình thường khác mà dễ dàng bỏ qua hành vi lơ đẽnh trong giờ của học viên như vậy, kể cả là lần đầu tiên đi nữa.
_Em xin lỗi!
Cô ta nghiêng người, chuẩn một góc 45 độ, tỏ vẻ nghiêm túc chịu phạt.
Trong ánh nhìn ngơ ngác nãy giờ của 19 học viên, La Phiến tắt hẳn nụ cười. Cô chuyển hướng đến bàn giáo viên, kéo khoá cặp, lấy ra một cuốn sách có bề dày bằng cả một quyển từ điển hạng A, chuẩn xác ném mạnh nó xuống trước mặt Cao Ngạc Linh đang nghiêng mình tạ lỗi.
Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, tiếng “bốp” vang lên cực kỳ chói tai, đặc biệt là đối với Cao Ngạc Linh_ Nhân vật chính đã khiến cả lớp đi tong một buổi học.
Màu đỏ rực hết sức uy nghiêm nhưng trong mắt Cao Ngạc Linh chỉ như một trò cười, đang đối diện trước mặt cô. Cách mũi giày búp bê hồng phấn dễ thương chỉ đúng hai bước chân. Dòng chữ vàng chói cực kỳ nổi bật tựa khảm sâu trên mặt bìa, sừng sững trước mắt, giống hệt đang trêu ngươi giễu cợt buổi hài kịch “ Mất mặt” do cô ta thủ vai ngay tại phòng học này.
“NỘI QUY KHOẢNG TAM(3) DÀNH CHO TÂN SINH CỦA HỌC VIỆN XUYÊN QUỐC GIA FREEDOM SKY”
(T/g:Cái trường tự kiêu phát sợ, chơi nguyên quyển “từ điển” dày cộp=0=)
Bàn tay Cao Ngạc Linh siết chặt gấu váy như muốn xé toạc nó ra, hằn rõ cả những đường gân xanh. Nhưng La Phiến điềm Nhiên như chẳng hề nhìn thấy điều đó, thanh âm cô vừa bén nhọn, vừa uy nghiêm.
_Không tập trung trong giờ của tôi, đó là tội thứ nhất! Thái độ học tập lơ đễnh, là tội thứ hai! Xin lỗi không có chút thành ý, khinh thường giáo viên, đó là tội thứ ba! Tội thứ nhất, vi phạm điều lệ thứ 43 trang 69! Tội thứ hai, vi phạm diều 70 trang 105! Tội cuối cùng, điều thứ 101 trang 122! …
Cao Ngạc Linh cúi đầu càng thấp, chưa bao giờ cô ta cảm thấy mất mặt như ngày hôm nay!!!
_Là một học viên của cái học viện danh giá này, ngay cả nội quy cơ bản tân sinh cũng không nắm rõ? Tôi cho em 5 ngày. Kỳ hạn vừa hết, cuối tiết ngoại ngữ hôm đó tôi sẽ gặp riêng em, tôi muốn em thuộc nằm lòng tất cả điều lệ, hiểu chứ?
Nghe càng nhiều, Cao Ngạc Linh càng muốn giết người trước mắt ngay lập tức. Nhưng cô ta cố kiềm lại, nếu không lại bị phạt nặng thêm thì cô ta chỉ có nước nhảy xuống hố mà trốn!
La Phiến tuy còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm hết sức dồi dào. Cô là một trong những giáo sư có uy tín và năng lực nhất học viện, không hề thua kém bất cứ vì tiền bối nào đi trước.
Cảm thấy trừng phạt Ngạc Linh như vậy đã đủ, La Phiến ngồi xuống bàn GV, nhàn nhạt lên tiếng.
_Đủ rồi, em về chỗ đi!
_D_ạ!!!
Cao Ngạc Linh gằn giọng, cô ta xoay người đi về vị trí của mình, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Cả lớp bàng hoàng khi được lĩnh hội khả năng kinh người của nữ GS trẻ tuổi. Vừa nghe La Phiến hắng giọng vài tiếng, liền nơm nớp lo sợ vùi đầu vào đống sách vở phần mềm. Chứng kiến cảnh tượng trước đó, hiển nhiên chăng ai muốn bản thân trở thành nạn nhân tiếp theo dưới cái lưỡi bén nhọn khôn khéo của con người đang ung dung ngự toạ trên kia.
_Được rồi các em, chúng ta tranh thủ ít phút ôn lại bài học nào!
_Dạ!
Tuy nói vì “Trận chiến không cân sức” của hai cô trò trẻ tuổi đã làm lãng phí không ít thời gian, nhưng họ vẫn còn 7 phút để củng cố lại phần nào kiến thức vừa học.
La Phiến hài lòng cười, quả nhiên, chiêu “giết gà doạ khỉ” này thật hữu dụng.
Nhưng bất giác, nụ cười trên môi cô bỗng chợt trầm xuống. Hai mắt nhắm nghiền,trong đầu vẫn còn vang vọng ngữ âm bông đùa, theo thời gian dần khắc khoải trong tim.
__________________________________________________________
_Cái này sao có thể chứ?
Một nữ gia sư với bím tóc hơi rối, đồng tử dãn ra hết cỡ, trân trân nhìn trang vở thơm tho với nét chữ phiêu dật tuyệt mỹ, thanh mảnh lưu loát, trình bày sạch đẹp gọn nhẹ.
_Oh my god! Không phải em chỉ luôn biết ngủ li bì trong suốt hai tiếng tại gia của tôi thôi sao? Nhưng bây giờ…
Nhìn bộ dáng ngạc nhiên hết mức khi nhìn bài diễn văn tiếng anh trên giấy của cô nàng gia sư, thiếu nữ đang nửa ngồi nửa nằm đối diện khẽ bật cười thanh thuý như chuông bạc, trả lời nửa đùa nửa thật.
_Chậc, có lẽ do em là thánh ấy mà!
_Đừng có đùa như vậy, không vui chút nào hết!
Cô nàng gia sư phồng mang trợn má, cực kỳ đáng yêu mà lườm nguýt cô học trò lười của mình.
_Haiz, cũng phải, chỉ trách em quá tài năng, quá xuất sắc, đến nỗi…cái chữ “thánh” đó cũng chẳng xứng với mình…
Thiếu nữ nhìn cô giáo tại nhà mà ngày nào cũng bị mình chơi xỏ, thế nhưng cô không hề tức giận, nụ cười trên môi vẫn rất tươi. Cô cầm lấy lọn tóc xinh đẹp mượt mà của bản thân mà đùa nghịch, môi đỏ mọng còn không tiếc lời ngồi tự kỷ một cách cực kỳ vô sỉ.
_Em…mặt đúng là dày mà! Mười Vạn Lí Trường Thành sát nhập lai so với độ mặt dày của em cũng phải ngã mũ chào thua!!!
Cô gia sư tức tối, nghẹn ứ cổ họng, chỉ thẳng ngón tay thon dài vào người đối diện mà phát tiết.
_Lời khen nặng quá, em không dám nhận!
Thiếu nữ cười vô sỉ, phẩy tay tỏ vẻ tiếc hận, nói tiếp.
_Nhưng nếu cô nói nhan sắc và tài năng của em trăm VLTT cộng lại cũng không bằng thì em sẽ “nể mặt” cô mà “miễn cưỡng” đón nhận!...
_Tịnh Khiết Anh, em biến đi cho khuất mất tôi, nha đầu vô sỉ!!!
Cô gia sư với lấy cái gối lông vũ trên ghế Sofa, ném mạnh về phía thiếu nữ, hét lớn một cách nghiến răng ngiến lợi.
_Cô à, đây là nhà em, cô muốn em phải đi đâu đây? Không khéo ra đường mà người ta vì tranh giành sủng em mà máu chảy đầu rơi thì xã hội Trung Quốc này sẽ đi về đâu???
Thiếu nữ linh hoạt xoay người, dễ dàng tiếp lấy chiếc gối lông vũ nhẹ tênh, không biết xấu hổ mà nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.
_Thiên a! Ai chặn cái miệng của nó lại giùm con đi a!!!
Nữ gia sư khóc ròng, ngồi bệt xuống đất phẫn nộ hét lên.
Thấy vậy, thiếu nữ cười càng thêm tươi tắn. Cô chủ động đổi đề tài nhưng khiến cô nàng gia sư phải đập đầu vào đậu hũ mà tự sát.
_Bím tóc của cô thật lỗi thời! Tuy em là thánh nhưng hình như sửa sang model cho người khác không phải sở trường của em, đặc biệt là với người vắt chân chạy theo thời đại chưa được ba bước chân như cô đây…
_TỊNH KHIẾT ANH!!! EM KHÔNG BIẾN THÌ TÔI BIẾN!!!
Cô gia sư cầm phắt cái balo trên bàn, vặn volume hết cỡ khiến thiếu nữ muốn “viêm màn nhĩ cấp tính”, tông mạnh cửa ra ngoài.
_Oh, không ngã như mọi khi à?
Thiếu nữ nhìn theo bóng dáng cô gia sư trẻ tuổi, nở nụ cười khó hiểu.
RẦM
Đúng ba giây sau đó, một tiếng vang cực kỳ chấn động vang lên, kèm theo một tiếng hét khiến cả ngôi biệt thự dậy sóng.
_TỊNH KHIẾT ANH!!!QUỶ NHA ĐẦU NÀY!!!
Nghe được tràng âm thanh mà mình mong muốn, thiếu nữ cười rạng rỡ như ánh dương.
_Quả nhiên! Bẫy mình giăng kỹ lưỡng lắm mà!
_________________________________________________________
Chuông reo nhịp nhàng khiến La Phiến giật mình từ trong hồi ức, cô mở mắt nhìn các học viên bên dưới vừa thu dọn sách vở, vừa nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Mọi thứ diễn ra…Cứ như một giấc mơ vậy!!!...
…………………………………………………………………………….
Giữa bên kia đầu chiếc thang ngăn đôi ranh giới giữa mộng mơ và hiện thực,…
Tôi…
Có còn gặp lại em không??? Quỷ nha đầu???
Cô học trò lười biếng… tinh quái…của tôi???
………………………………………………………………………….....