CHƯƠNG 91
Ngày hôm sau,trận nổ mạnh tại S thịlên đầu đề TV và báo chí, hình ảnh kho hàng ngoại ô khói đặc cổn cổn, cảnh sát cùng lính cứu hỏa cực lực tắt lửa, thậm chí còn vận dụng phi cơ trực thăng mới dập tức được đại hỏa hừng hực.
Sau đó cảnh sát tuyên bố tin tức, sự cố là tạp vật chồng chất quá nhiều, dẫn đốt khí thiên nhiên tạo thành nổ mạnh, bài trừ khả năng phóng hỏa, xin dân chúng không nên khủng hoảng.
Loại thiên tai nhân họa này, mỗi ngày đều phát sinh, nếu hết thảy quy kết cho sự cố, qua vài ngày tự nhiên không có người nhắc lại, mà từ đầu đến cuối tin tức Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ lão gia bị bắt cóc đều không bị để lộ, như là bị tận lực phong tỏa, từ cảnh cục cho tới người cảm kích, toàn bộ im miệng không nói, thẳng đến hết thảy trần ai lạc định, cũng không ai biết đại lâu kho hàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì kinh tâm động phách.
Tin tức không thể nghi ngờ là Kỳ Phong phái người phong tỏa, một đoạn thời gian trước khitin tức anh em Kỳ gia cãi cọ tranh đoạt công ty còn chưa hết, hiện giờ nếu them tin tức”Bắt cóc giết người” quả thực là e sợ thiên hạ bất loạn, với hắn mà nói Hàn Chiêu cố nhiên đáng giận, nhưng anh ta lại không nguyện ý lấy an nguy của Lạc Khâu Bạch cùng lão gia sao tác.
Sau đó, Kỳ lão gia bị khẩn cấp đưa đến bệnh viện, nhưng bệnh quá lợi hại, hơn nữa đã trúng một đao, miệng vết thương đã được xử lý kịp, đến nay còn nằm trong phòng, khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê.
Mà lúc này đây bọn cướp tham dự bắt cóc toàn bộ bị đem ra công lý, nhưngkhi đại hỏa dập tắt, cảnh sát phái người đi vào điều tra, lại phát hiện Hàn Chiêu hẳn bị đốt trọi trên tầng 8lại không thấy bóng dáng, tìm toàn bộ đại lâu, Hàn Chiêu sinh không thấy người chết không thấy xác, không ai biết anh ta đến tột cùng đi nơi nào, cũng không ai biết anh ta rốt cuộc có còn sống không, anh ta giống như là bốc hơi, không có để lại một chút manh mối, cảnh sát đành phải nhận định anh ta chết, dựa theo lời Kỳ Phong, bí mật đến tận cùng.
Đương nhiên, này đó không phải là vấn đề Lạc Khâu Bạch quan tâm nhất, hắn nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng, thương tích trên ngườiđã khỏe lên tám phần, liền dư lại một cái chân bị thương còn chưa khôi phục, trong lúc này hắn còn đọng lại rất nhiều công tác, Kỳ Phong rõ ràng dùng danh nghĩa công ty giúp hắn giảm công tác, nói hắn mang thương quay phim sẽ tăng thêm bệnh tình, yêu cầu nằm trên giường tĩnh dưỡng, nếu không sẽ nguy hiểm.
Khi tin tức này được truyền ra, fan sôi nổi hô to “Đau lòng”, mỗi ngày tặng lễ vật cùng đồ ăn vặt, người trong vòng vòng cũng luôn luôn đến thăm hắn, trong lúc nhất thời “Liều mạng Tam Lang””Chuyên nghiệp khắc khổ”từ ngữ linh tinh tất cả đều xuất hiện trên người Lạc Khâu Bạch, hắn ngược lại nhân họa đắc phúc thành chiến sĩ thi đua, điều này làm hắn thật sự có chút dở khóc dở cười.
So sánh với thương thếcủa hắn, Kỳ Phong càng thêm nghiêm trọng, lúc trước vì thả lỏng cảnh giác của Hàn Chiêu, y bị nhất bang cướp giậtđánh, sau cùng Hàn Chiêu đánh nhau nhiều lần, lại là đoạt dao nhỏ vừa là đại nổ mạnh, toàn thân cao thấp bầm tím, xương sườn cũng gãy hai cây, lòng bàn tay bởi vì bị dao nhỏ đâm vào phải khâu nhiều mũi, đến hiện tại cũng chưa cắt chỉ.
Nhưng dù vậy, y vẫn cảm thấy mình bị thương ngoài da, thê tử là “Bệnh nan y”.
Hiện giờ hai người ở bệnh viện, lại đều là nhân vật công chúng, đi tới chỗ nào đều sẽ bị vây xem, cho nên để giảm bớt phiền toái, phòng bệnh cạnh nhau, nhưng hai người sống sót sau tai nạn, lại là hồi lâu không thấy, chỗ nào chịu khó chịu chia lìa?
Không phải lúc này, Kỳ Phong liền treo một thân bị thương, lại mang theo canh xương hầm chạy tới phòng bệnh Lạc Khâu Bạch.
“Phong Phong, ăn… Ăn cái kia…” Đoàn Đoàn vươn ra tay béo nhỏ, quyệt mông chỉ vào bánh bao.
Tiểu tử kia hiện giờ đã hai tuổi, so sánh với trước chỉ biết gọi “Ba ba”, bé nói không ít từ, nhất là cùng đồ vật có liên quan đến ăn học đặc biệt nhanh.
Lúc này béleo lên trên bụng Kỳ Phong, giống một cục bông, mặc áo khoác thỏ nhỏ thuần trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt to tỏa sáng nhìn bánh bao
“Con kêu cha là gì?” Kỳ Phong bán nheo lại ánh mắt, giơ lên canh, than mặt nhìn xuẩn nhi tử.
“Phong… Phong Phong… Nha nha… Ăn, ăn…” Tiểu tử kia mắt thấy bánh bao ở ngay trước mắt, còn bốc hơi trắng, mềm mềm hương hương, nhìn liếc mắt một cái liền chảy nước miếng.
Bé muốn bắt, nhưng bé thật sự nhỏ, tay ngắn chân ngắn, dùng sức cũng không đủ đoạt lấy bánh bao trong tay Phong Phong.
“Nói sai rồi, không cho ăn.” Kỳ Phong từ trong xoang mũi không nhẹ không nặng hừ một tiếng, đem bánh bao một lần nữa bỏ vào trong bát, còn cố ý đẩy bátvào trong, một bộ không vui.
“Phong Phong… Suất… Nha Đoàn Đoàn sẽ qua (ngoan) …” Tiểu tử kia vừa thấy nếu không được, bắt đầu làm nũng, vừa mới học được nói chuyện không vài ngày, cũng sẽ vuốt mông ngựa.
Lúc này khuôn mặt bánh bao, lăn qua lăn lại trên bụng Kỳ Phong, bụng nhỏ tròn trịa, đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Phong.
“…”Sắc mặt Kỳ Phong thay đổi, rõ ràng sung sướng không ít, coi như xuẩn nhi tử thành thực, biết y bộ dạng suất, điểm này nhất định di truyền từy.
Bất quá há mồm ngậm miệng liền gọi thẳng tính danh của phụ thân, không lớn không nhỏ nhất định là mẹ nó không dạy tốt, con hư tại mẹ.
“Lúc nào gọi đúng, lúc nào ăn.”
Tiểu tử kia thấy y bất vi sở động, từ trên bụng của y lăn xuống, một chút cọ đến đầu Kỳ Phong, quyệt mông cúi đầu bẹp hôn Kỳ Phong một hơi, nhỏ giọng hô một tiếng “Ba ba”.
Tiếp thật cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, khuôn mặt nhỏ nhắn còn treo lên hai luồng đỏ ửng, trạc bụng nhỏ ngại ngùng nói, “Ngô… Con không cần nói cho ba ba cha kêu ba ba của con nha, ba ba sẽ ăn dấm.”
Một tiếng “Ba ba”này trực tiếp làm tim Kỳ Phong đập, y cố gắng khắc chế, nhưng trên mặt lại càng ngày càng hồng, xị mặt “Ân” một tiếng, uy nghiêm phụ thân không tồi, tiện tay đem bánh bao đưa cho Đoàn Đoàn.
Tiểu tử kia cầm bánh bao, ngao nha một hơi cắn một cái, sau đó nghiêng đầu tưởng tượng, nhìn đến bên trong thơm ngào ngạt hãm nhi, tiến lên phía trước, cười khúc khích, “Phong Phong… Cũng ăn!”
Đoàn Đoàn toàn bộ bổ nhào vào ngực Kỳ Phong, trong tay hãm liêu thiếu chút nữa ấn đến mặt Kỳ Phong, tiểu tử kia hiện tại bạch béo viên giống heo nhỏ, thể trọng đè lên, trực tiếp đụng phải xương sườn bị thương của Kỳ Phong.
“Tê…” Kỳ Phong nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay muốn đánh mông nhi tử, nhưng tay giơ lên giữa không trung lại thật sự luyến tiếc động thủ, chỉ có thể không nhẹ không nặng xoa nhẹ hai cái.
Mông tiểu tử kia đều có chút ngứa thịt, bị Phong Phong xoa, khanh khách ngây ngô cười.
Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lạc Khâu Bạch bưng một chén canh nóng đi tới, liếc mắt một cái nhìn thấy tình hình này, nhanh chóng ôm tiểu tử kia lên, “Thằng nhóc con học xấu, con không thấy cha con bị thương sao, còn áp lên miệng vết thương?”
Vốn là nằm ở trên giường bệnh thấythê tử đang chuẩn bị đứng dậy Kỳ Phong vừa nghe lời này, thân hình nhất đốn, tiếp che xương sườn, mặt không đổi sắc trầm nói, “Anh cùng nhi tử đùa giỡn.”
Lạc Khâu Bạch thấy y sắc mặt trắng bệch, trán đều dính mồ hôi, càng đau lòng, “Anh cũng thật là, thương hài tử cũng không thể như vậy, mặc nó hồ nháo, còn không quan tâm thân thể?”
Nói xong hắn lại không để ý nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử vài cái, Đoàn Đoàn không sợ Phong Phong, nhưng rất sợ ba ba nổi giận, ngô a một tiếng, rũ xuống đầu bắt lấy góc áo Lạc Khâu Bạch, “Đoàn Đoàn… Không phải cố ý, Đoàn Đoàn cho Phong Phong bú sữa mẹ bánh bao.”
“Phạt con ngủ một mình, không cho quấn ba ba .” Lạc Khâu Bạch bị nhi tử ngốc dạng đùa nở nụ cười, điểm điểm cái mũi nhỏ, đem bé bỏ vào trên giường nhỏ.
Biểu a… Con mỗi ngày đều phải ôm ba ba ngủ! Đoàn Đoàn nhãn lệ uông uông bĩu bĩu môi, nhưng lúc này cũng không dám nói ra, chỉ có thể đáng thương hề hề hút hút nước mũi.
Nằm viện lâu như vậy, đứa con luôn quấn Lạc Khâu Bạch, hiện giờ thê tử rốt cục độc miên. Kỳ Phong như cũ mặt không đổi sắc, nhưng khóe miệng lại câu lên, đặc biệt ấu trĩ nhìn xuẩn nhi tử liếc mắt một cái, hơi có chút thị uy.
Y chống ván giường ngồi xuống, như cũ bưng miệng vết thương, một bộ không quá thoải mái.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng ngăn lại y, “Anh đừng lộn xộn, miệng vết thương còn chưa lành, cũng không cần chạy loạn. Anh đói bụng không, em đem canh nóng tới, ông chủ quán cơm thấy em đến, lôi kéo em nói nửa ngày, trước khi đi còn tặng cho em một cái chén nhỏ.”
Lạc Khâu Bạch nói vài câu, nhanh nhẹn đem canh xương hầm ra, lấy váng dầura, bưng lên chén nhỏ đưa đến trong tay Kỳ Phong, “Anh không phải mới vừa nói đói bụng sao, còn nóng uống đi.”
Vốn là Kỳ Phong đích thật là đói bụng, đặc biệt nhìn xuẩn nhi tử ăn bánh bao, bụng của y bắt đầu kháng nghị, nhưng lúc này nhìn chén nhỏ, y đột nhiên cảm thấy thực chướng mắt.
Bất quá chỉ là canh, trên đùi còn bọc băng vải đều có thể câu dẫn ông chủ quán cơm đưa bát, quả thực không thể nhẫn nhịn.
Y cầm chén để qua một bên, mệt mỏi nói, “Không uống.”
“Ai? Anh vừa rồi không phải nói rất đói bụng sao?”
“Ai nói anh đói bụng?”Kỳ Phong liếc mắt nhìn hắn một chút, biểu tình thực lãnh đạm, đúng lúc này bụng lại gây thất vọng vang lên một chút.
Lạc Khâu Bạch đầu tiên là sửng sốt, tiếp khống chế không được nở nụ cười, hắn phát hiện từ khi nổ mạnh, nam nhân quả thực so với trước kia càng dính hắn hơn, nếu như nói trước kia là con mèo tính tình cổ quái lại thực khó ở chung, như vậy hiện tại chính là đại hình khuyển tỏ ra cáu kỉnh.
“Được, anh không đói bụng, bất quá ăn một chút đi, em đút anh ăn có được hay không?” Lạc Khâu Bạch cười bưng lên bát, múc một chén canh thổi thổi, đưa đến bên miệng y, còn không quên cố ý đùa y, “Ngoan, ăn nhiều một chút.”
Mặt Kỳ Phong lập tức cứng lại, vành tai đỏ ửng, đẩy ra tay hắn tức giận nói, “Ngực anh đau, emđi lên uy anh.”
Nha, đại điểu quái anh còn được một tấc lại muốn tiến một thước?
Lạc Khâu Bạch chậc chậc hai tiếng, cởi giầy bò lên giường, giường bệnh VIP tuy rằng thực lớn, nhưng dung hạ hai đại nam nhân cũng không dễ dàng, hai người sóng vai nằm, Lạc Khâu Bạch lại cầm lấy thìa, lần này Kỳ Phong mới thư thái, hé miệng ăn.
Hai người anh một hơi, em một hơi, ăn canh trên giường, bên cạnh tiểu tử kia đôi mắt trông mong nhìn, nước miếng đều nhanh chảy xuống, chọc Lạc Khâu Bạch cũng cầm chén nhỏ uy bé, bên trái một hơi bên phải một hơi, hai người cùng đoạt ai được đút nhiều hơn, càng uống càng nhanh.
Lúc này chợt nghe Kỳ Phong trầm thấp kêu lên một tiếng đau đớn, Lạc Khâu Bạch quát quát tiểu tử kia, ngẩng đầu vừa phát hiện đại điểu quái cắn đầu lưỡi.
“Anhsaogiống tiểu hài tử vậy, vươn ra cho em nhìn, có chày máu không.”
Đoàn Đoàn ở bên cạnh hắc hắc ngây ngô cười, phụ họa đạo, “Phong Phong… Ngốc ngốc.”
Kỳ Phong trừng bé liếc mắt một cái, tâm không cam tình không muốn vươn ra đầu lưỡi, đầu lưỡi đã toát ra máu tươi.
Lạc Khâu Bạch cảm thấy Kỳ Phong thật sự đáng yêu, cười nói, “Không có việc gì, em thoa thuốc cho anh.”
Nói xong hắn nhịn không được vươn tay che mắt Đoàn Đoàn, Kỳ Phong còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cúi đầu ngậm vào đầu lưỡi bị thương của y, dùng đầu lưỡi thô ráp chậm rãi liếm miệng vết thương, mùi máu tươi tràn ngập, đầu lưỡi đảo quanhcổ họng, tiếng nước chậc chậc vang lên, hành vi “Thoa thuốc” đã biến chất.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm của Kỳ Phong, giống dã thú ẩn núp trong đêm khuya chờ thời cơ, một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Khâu Bạch, hô hấp cũng ồ ồ lên.
Hai người chia lìa nhiều ngày, hơn nữa bị thương nằm viện một đoạn thời gian, cơ hồ cấm dục hơn một tháng, lúc này hai thân thể nóng bỏng gắt gao dán vào nhau, đều cảm giác thân thể khô cạn, trong lòng giống như bị cái gì vậy quanh, tóc gáy đều dựng thẳng lên lên.
“Ba ba… Ngô… Các người đang làm gì đó?” Thanh âm nhuyễn nhuyễn nhu nhu của tiểu tử kia vang lên, lập tức kéo thần trí Lạc Khâu Bạch.
Hắn như là bị phỏng, nhanh chóng dịch đầu, thấp khụ một tiếng kết thúc nụ hôn triền miên, đang chuẩn bị buông ra nhi tử, Kỳ Phong lại đột nhiên áp hắn về phía trước, xoay người đem hắn đặt trên giường.
Tiểu tử kia lúc này không có “Vải che mắt “, nghi hoặc mở mắt, kết quả lại bị Kỳ Phong bịt kín chăn, khiêng trên bả vai trực tiếp để qua một bên, không cho bé lại một lần nữa làm bóng đèn.
“Ngô a… Nha…” Tiểu tử kia bị hôn mê, trước mắt một mảnh hắc, vốn là liền ngốc hồ hồ lúc này càng vựng hồ.
Một loạt động tác này bất quá chỉ vài giây đồng hồ, Lạc Khâu Bạch nhân cơ hội muốn chạy, lại bị Kỳ Phong lại một lần ngăn chặn, hung ác cuồng nhiệt hôn lên.
“Ngô ngô!”
Hắn đẩy Kỳ Phong hai cái, cổ đỏ bừng, nhi tử còn ở đây, đại điểu quái con mẹ nó anh nổi điên làm gì!
“Đều tại em câu dẫn anh.” Kỳ Phong trầm giọng mở miệng, thanh âm còn mang theo điểm ủy khuất, giống như mình không tình nguyện cỡ nào.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác của y lại tuyệt không hàm hồ, quặc trụ đầu lưỡi Lạc Khâu Bạch, lúc này cũng không để ý đầu lưỡi đau, hung hăng cướp lấy hô hấp Lạc Khâu Bạch.
Kí chủ căn bản chống cự không trụ lô đỉnh, huống chi vẫn là lô đỉnh chủ động câu dẫn, vừa nghĩ tới vừa rồi thê tử cười hôn lên, dùng đầu lưỡi vẽ trong miệng y Kỳ Phong cảm giác mình như là đột nhiên bị một phen hỏa điểm, nhiều ngày cách biệt cùng dày vò phòng bệnh ngăn cách, làm y rốt cuộc áp lực không trụ, toàn thân đều nóng lên.
“Không… Không thể ở chỗ này, đình, đình…” Vừa nghĩ tới còn có tiểu tử kia ở đây, Lạc Khâu Bạch áp thanh âm rất thấp, phù dung câu càng trầm thấp càng thiên hồi bách chuyển.
Quả nhiên ánh mắt Kỳ Phong càng thêm cực nóng thâm thúy, một tay kéo ra đồ bệnh nhân của Lạc Khâu Bạch, đại chưởng dùng sức tham vào y phục hắn, lúc này cũng không quản mình một thân thương, thậm chí ngực còn bọc băng vải, hiện tại chỉ muốn đem người này đầy đủ nuốt vào trong bụng.
Kỳ Phong dùng đầu gối tách ra chân Lạc Khâu Bạch, cúi đầu một hơi cắn nhũ đầu của hắn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ân a!” Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, thanh âm khống chế không được cất cao.
Phù dung câu nháy mắt hoạt sắc sinh hương, toàn bộ bầu không khí trong phòng đều thay đổi, Kỳ Phong rốt cuộc nhịn không được, từ nhũ đầu gặm cắn đến cổ, hung hăng ngăn chặn thanh âm *** đãng của thê tử.
Một cái bắt được một tay khác của Lạc Khâu Bạch đặt phía dưới của mình, “Giúp anh lộng.”
“Ngô…” Lạc Khâu Bạch đỏ bừng, toàn thân phát run, hai người lửa nóng giao triền cùng một chỗ, trong tay đã có phản ứng, nhưng hắn đến hiện tại đều không kịp phản ứng sao đột nhiên phát triển đến một bước này.
Kỳ Phong đi về phía trước, vừa muốn cởi đai lưng, lúc này ai cũng không chú ý tới cửa phòng bệnh đột nhiên “Răng rắc” một tiếng bị đẩy ra.
Diệp Thừa bị một màn trước mắt hoảng sợ, miệng mở to, chờ kịp phản ứng mới quát to một tiếng vội vàng che mắt, “Má ơi! Tôi cái gì cũng không phát hiện!”
Lời của editor: Nhà ba người hồng phấn! Đoàn Đòan cute quá!