Người tí hon thò đầu qua ngửi ngửi rồi giơ tay bốc một khúc mì Ý lên, nếm thử một miếng rồi lập tức cúi luôn cả người xuống ôm cái đĩa mà gặm.Lộ Dao rót chút nước ấm, chờ cậu ta ăn xong mới đưa tới.
Sau đó nhân lúc người tí hon đang uống nước, cô lại cho cậu ta thêm một đĩa thức ăn nữa.Cứ vậy mãi đến khi ăn xong hết ba đĩa mì Ý, người tí hon mới ôm lấy cái bụng căng tròn, yên tâm nằm vật ra bàn, ngoài miệng dính một vòng dầu mỡ.Lộ Dao giơ khăn giấy lên lau miệng cho cậu ta.
Người tí hon có hơi xấu hổ nghiêng đầu đi.Đôi mắt đen láy của cậu ta sáng bừng lên: "Cô là thần linh hả?"Lộ Dao: "Cái gì cơ?"Người tí hon ngây thơ thò tay vào trong áo móc móc rồi lôi ra mấy tờ rơi nhăn nhúm của khách sạn: "Bọn họ cũng tới nơi này, sau đó đi ra ai cũng cười vui vẻ."Cậu ta không biết chữ nên chỉ có thể đoán ý hiểu nghĩa của hình vẽ trên tờ rơi.Chắc chắn nơi này chính là bộ lạc Thần Mộc trong lời đồn.
Thần linh thoả mãn nguyện vọng của bọn họ.Lộ Dao cầm cái áo khoác ngoài có mũ màu hồng kia lên: "Cái này cũng là do cậu nhặt được hả?"Người tí hon cướp cái áo về ôm vào lòng rồi gật đầu thật mình: "Ngày hôm đó vốn là rất khó khăn.
Tôi ra ngoài tìm cả ngày chẳng săn được con mồi nào cả.
Ai ngờ trên đường về nhà lại nhặt được một túi thức ăn cực kỳ lớn, sau đó lúc sắp về đến nhà lại nhặt được cái áo da mềm nhũn này."Túi thức ăn kia đã giúp cậu ta và sói tuyết sống qua được một thời gian rất dài trong mùa Mộ Nguyệt thiếu thốn lương thực này.Vì đã nhặt được thức ăn và quần áo giữa trời tuyết một lần rồi, nên khoảng thời gian sau đó, cậu ta vẫn luôn đi loanh quanh xem xét, sau đó lại nhặt được tờ rơi của khách sạn.Một cái áo khoác và một túi thức ăn lại biến thành một câu chuyện bất ngờ như thế khiến Lộ Dao chỉ biết cười gượng: "Cậu tìm tôi là có chuyện gì?"Người tí hon: "Tôi tên là Hắc Thứ, từ khe đá chạy tới đây, muốn xin cô hãy trị khỏi chân cho sói tuyết."Chú sói tuyết kia vừa được ăn no nên lê lết hai cái chân yếu ớt bò tới bên cạnh Hắc Thứ, dụi đầu vào đùi cậu ta rồi yên tâm nhắm mắt lại.Lộ Dao: "Sao chân nó lại bị thương vậy?"Hắc Thứ lắc đầu: "Không phải bị thương mà trời sinh nó đã yếu ớt rồi, sau đó bị cha mẹ vứt bỏ.
Tôi cũng chỉ có một mình nên đã nhặt nó về nuôi."Lộ Dao không khỏi ngẩn người ra một chút: "Cậu mấy tuổi rồi?"Hắc Thứ: "Không nhớ nữa."Lộ Dao: "Thế cha mẹ cậu đâu?"Hắc Thứ thở dài một hơi: "Bọn họ mệt quá ngủ rồi.
Tôi đã chôn bọn họ xuống đất."Lộ Dao không hỏi thêm nữa, chỉ giơ tay ra vớt chú sói con kia lên kiểm tra tứ chi của nó.Hai chân sau của chú sói tuyết mềm nhũn, không thể nâng được sức nặng của cơ thể.Dáng người của nó lại mini quá mức nên Lộ Dao cũng không dám dùng quá nhiều sức.Cô thở dài một hơi rồi thử dùng ma pháp Ánh Sáng an toàn nhất.Ánh sáng ấm áp tỏa ra từ đầu ngón tay cô lần lượt bay tới đùi sói tuyết.Chú sói con bắt đầu a a kêu ầm lên, sau đó giọng nó nhỏ dần từ a a xé lòng đột nhiên cua gắt một cái chuyển sang a a có vẻ nghi ngờ.Bởi vì tự nhiên nó có thể đứng lên được rồi.Chú sói tuyết chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Nó nghi ngờ chớp mắt một cái rồi bắt đầu chạy vòng vòng cắn cái đuôi mình.Hắc Thứ bổ nhào qua ôm lấy nó, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lớp lông sói mềm mại rồi cất giọng không rõ lắm: "Tốt quá, tốt quá rồi!".