Sau khi nhét cái túi vào trong lòng, Cầm Song vội vàng chạy ra khỏi rừng cây, chạy một đoạn khá xa, thể lực có chút chống đỡ không nổi, lúc này mới dừng lại, cúi người hai tay vịn đầu gối kịch liệt thở hổn hển.
"Cơ thể này quá yếu!"
Cầm Song vừa thở hổn hển vừa oán trách.
Cúi đầu nhìn thân thể mập mạp của mình, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng:
"Nên giảm béo rồi!"
Thở hổn hển một hồi, Cầm Song đứng thẳng dậy hướng về phía Cầm Vân Hà đi đến.
Ở đằng xa Cầm Vân Hà đang hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy bóng dáng Cầm Song liền cao hứng chạy tới, vừa chạy vừa vẫy bàn tay nhỏ bé:
"Thất công chúa! Thất công chúa!"
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi!"
Cầm Song được Cầm Vân Hà đỡ xuống đi vào trong nhà.
Vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy vú nuôi đứng ở trước cửa, bộ dáng như đang muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy Cầm Song liền sắc mặt trầm xuống, tiếp theo sắc mặt lại trở nên nhu hòa nói:
"Sáng sớm đi đâu? Nhanh ăn cơm đi!"
"Ừm".
Cầm Song cúi đầu nhẹ giọng đáp lời, theo Cầm Anh bước vào nhà ăn.
Tại đó đặt một cái bàn, trên bàn bày hai đĩa thức ăn, một đĩa dưa muối, một đĩa xào rau xanh, hai chén cháo loãng, mấy cái bánh bột ngô.
"Thất công chúa, ngươi ăn món xào này đi, hôm nay trong món ăn có thịt!" Cầm Anh kẹp một miếng thịt lên bỏ vào trong bát Cầm Song.
Cầm Song nhịn không được trợn trắng mắt, hôm nay trong món ăn có thịt? Lời này nghe thế nào đều cảm thấy quái lạ Nhưng mà, lập tức Cầm Song liền vui không nổi, ở trong trí nhớ truyền đến một cỗ tin tức, nguyên lai từ khi Cầm Song đến Thiên Cầm trấn, cuộc sống trôi qua thật khổ.
Một tháng không được ăn thịt đến hai lần.
Chẳng trách thân thể này yếu như vậy, ra là do dinh dưỡng không đầy đủ! Mập như vậy phải gọi là sưng phù!
Nhưng trong lòng Cầm Song không khỏi thở dài một hơi, nàng đã hiểu được nguyên nhân từ trong trí nhớ, nàng thuần túy là bị đày đến nơi này, vương quốc không cho nàng bao nhiêu bạc, trên đường đi cũng tiêu tốn đến bảy tám phần.
Mà Thiên Cầm trấn này lại là trời cao hoàng đế xa, dân phong bưu hãn.
Cầm Song không có thực lực gì, khi bị Nữ vương bị đuổi ra khỏi vương đô, những hộ vệ có chút thực lực trong phủ đều đã rời đi, ai lại đi theo cùng một Thất công chúa không có chút tiền đồ đi đến một trấn nhỏ biên thuỳ?
Cho nên sau khi đi tới Thiên Cầm trấn, tuy là trong đất phong của nàng nhưng không có nhà nào giao thuế cho nàng, vì vậy cuộc sống của nàng rất thiếu thốn.
Hai tay Cầm Song bưng chén cơm nhàn nhạt ngồi ở đó, bây giờ đã mười ba tuổi, nhưng chỉ là Tôi Bì kỳ, lúc này nàng đã từ trong trí nhớ biết mình không thể tu luyện, không phải bởi vì tư chất nàng không tốt, trên thực tế tư chất của nàng đặc biệt tốt, chỉ là vì trong cơ thể có một đoạn kinh mạch bị bế tắc.
Kinh mạch bế tắc, tức là trời sinh thiếu hụt, cho dù đạt tới Thông Mạch kỳ,hiệu quả cũng không bằng người bình thường.
Huống chi bây giờ mới là Tôi Thể kỳ.
"Cơm nước xong xuôi phải quan sát thật kỹ thân thể này!"
Cầm Song và vú em hai người nhanh chóng dọn sạch thức ăn trên bàn, Cầm Song sờ bụng than thở, vừa mới no bụng.
Cầm Anh nhìn qua Cầm Song, trong mắt mang theo cô đơn nói: - Công chúa điện hạ, từ hôm nay trở đi ngươi cũng không cần luyện võ nữa, ta đi mời tiên sinh dạy người đọc sách!
Cầm Song đã biết tình huống trên đại lục võ giả, tuy nói văn võ ngang nhau, lại là võ đè ép văn, huống chi tập võ còn có thể kéo dài tuổi thọ, nàng làm sao chịu buông bỏ việc tập võ? Nhưng mà, tập văn cũng có thể để cho nàng dùng tốc độ nhanh nhất hiểu biết chuyện đã xảy ra trong thời gian qua mười lăm năm quá khứ của thế giới này, nàng hôm nay nóng lòng muốn biết nhất chính là chuyện liên quan tới yêu đạo, cái này ở kiếp trước nàng cũng chỉ là nghe nói qua một ít từ lời đồn, nàng không biết có phải mười lăm năm này lại đã xảy ra thay đổi gì hay không, vì sao ở kiếp trước của nàng vẫn chưa từng gặp qua yêu đạo, mà ở chỗ này vừa mới thức tỉnh đã thấy được yêu đạo?
Mười lăm năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện này không thể hỏi Cầm Anh được, chỉ có mình từ đi tìm, mà từ trong sách biết được chân tướng chính là phương pháp an toàn nhất, đọc sách là việc cần thiết lúc này.
Hơn nữa nàng còn phải cố tạo ra bộ dạng khổ luyên đọc sách,.
Bởi vì thời điểm nàng ở Vương Đô là lười nổi danh, căn bản không có đọc sách.
Dù nữ vương có trừng phạt nàng, nàng cũng không ngồi đọc sách nổi đến một ngày.
Nếu như bây giờ đột nhiên bị phát hiện biết chữ, nói không chừng sẽ lộ bí mật.
Nhìn qua Cầm Anh thần sắc ảm đạm, nàng có thể cảm nhận được tâm tình của bà vẫn coi Cầm Song như nữ nhi của mình, vừa thất vọng lại rất quan tâm tới Cầm Song, trong lòng dâng lên ấm áp, nhẹ giọng hỏi:
"Bà vú, con có thể văn võ song tu không?"
Cầm Anh nghe vậy sững sờ, tiếp theo thần sắc ảm đạm nói: "Công chúa điện hạ, chúng ta không có bao nhiêu tiền.
Số tiền còn lại cũng không biết có thể mời được tiên sinh hay không..."
Giọng nói của Cầm Anh ngừng lại, thần sắc trên mặt tràn đầy xấu hổ, lẩm bẩm nói: "Dì nương vô dụng, không chỉ không chăm sóc tốt cho ngươi, còn thiếu một chút làm hại ngươi.
Công chúa điện hạ, chúng ta không tập võ nữa, chăm chỉ luyện văn đi!"
Cầm Song cũng biết nhũ mẫu khó xử, liền nhẹ giọng nói: "Được rồi! Còn có...!Nhũ mẫu sau này đừng gọi ta là công chúa điện hạ, cứ gọi ta là Song nhi đi!"
Cầm Anh gật đầu nói: "Ngươi hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ta đến trấn xem có thể tìm được một vị tiên sinh hay không."
"Ừm!"
Cầm Song ngồi trên chiếc ghế gỗ mềm mại rộng rãi nhìn bà vú rời khỏi cửa nhà, Cầm Vân Hà đang thu dọn đồ ăn.
Cầm Song từ trên ghế đứng lên đi ra ngoài, vừa ra khỏi nhà ăn liền nhanh chóng trở lại phòng mình, cái cửa, kéo màn che lại, bò lên trên giường, móc cái túi màu đen từ trong ngực ra, lấy cuốn sổ nhỏ kia, mở tờ thứ nhất.
Đó là một bản nhật kí, bên trong ghi lại một số chuyện vụn vặt.
Liên tiếp xem qua hơn mười trang, đều là một số việc vặt mà chủ nhân nhật ký ghi lại, cũng không có sự tình liên quan đến Yêu đạo mà Cầm Song mong đợi.
Chuyển sang trang thứ mười tám, hai mắt của Cầm Song sáng lên, nghiêm túc đọc.
"Hôm nay ta cùng năm mạo hiểm giả tìm được một di tích ở trong Mê Vụ sâm lâm, di tích này khác với di tích quá khứ, tựa hồ đã qua không biết bao nhiêu vạn năm.
Làm cho người ta khiếp sợ chính là, nơi này tựa hồ là di tích của yêu đạo.
Chúng ta đều rất sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn thúc giục chúng ta không ngừng xâm nhập...
Chỗ di tích này vô cùng hùng vĩ, có dấu tích bị tàn phá nghiêm trọng, phảng phất mấy vạn năm trước nơi này từng bị công kích, bên trong hết thảy đều bị phá hủy.
Sáu người chúng ta không có thu hoạch gì, ta cũng chỉ vụng trộm nhận được một quyển sách gọi là "Đạo thuật".
Mấy trang tiếp theo là ghi chép về cuộc sống sau khi rời khỏi Mê Vụ sâm lâm cùng với sau khi quay về gia tộc.
Từ nhật ký biết được, chủ nhân của nhật ký này là con em dòng chính của một hào môn trong đế đô Đại Tần đế quốc.
Đại Tần là một đế quốc, mẫu thân của Cầm Song, Cầm Huyền Nguyệt cũng chỉ là một nữ vương của một vương quốc, thực lực của vương quốc chênh lệch quá nhiều so với đế quốc.
Đọc qua vài trang nhật ký, thần sắc trên gương mặt Cầm Song lại chuyên chú hơn.
"Rốt cuộc ta nhịn không được mở cuốn sách "Đạo thuật" kia ra xem, sau đó bắt đầu tu luyện.
Nguyên lai phương pháp tu luyện yêu đạo cùng phương pháp tu luyện của Võ Tông lúc bắt đầu không có gì khác nhau, võ giả chúng ta ở giai đoạn cơ sở có bảy cấp độ, theo thứ tự là rèn da, tôi thịt, tôi gân, Tôi Cốt, tôi tủy, tôi tạng cùng tôi mạch, mà thuật của yêu đạo cũng tương tự như thế.
Nhưng sau đó sẽ chia thành hai phương hướng.
Võ Tông chúng ta sau khi luyện mạch liền bắt đầu thông mạch, cuối cùng đạt tới có thể ngưng tụ nguyên khí trong đan điền.
Mà yêu đạo thuật cũng là ở mi tâm, bọn họ gọi là thức hải, ở nơi đó khai khiếu.
Võ Tông chúng ta tu luyện chính là nguyên lực, yêu đạo tu luyện nguyên thần lực.
Đây là một thế giới mới tới cỡ nào! Ta làm sao có thể từ bỏ? "
Vài tờ tiếp theo này đều ghi lại sự đấu tranh của chủ nhân nhật ký có tu luyện yêu đạo chi thuật hay không, lại lật qua vài trang, chủ nhân nhật ký cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
"Ta quyết định tu luyện yêu đạo thuật, nhưng ta không thể ở lại đế đô, nếu như ta bị phát hiện tu tập yêu đạo thuật, cũng chỉ có một con đường chết, ta phải rời khỏi..."
"Ta rốt cuộc đạt tới Khai Khiếu kỳ, có thể phóng thích pháp thuật và chế tác bùa chú rồi..."
Cầm Song khép lại nhật ký, khẽ cau mày suy tư.
Nàng biết yêu đạo chi thuật này là ở đại lục võ giả cấm tu tập, phàm là người tu tập bị phát hiện cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng mà, tại sao lại như vậy?
Cầm Song rơi vào suy tư, trong giây lát sắc mặt biến đổi, nàng rõ ràng cảm giác được trong đầu mình tựa như nhiều thêm một vài thứ...