Cưng Chiều Em


Sau thời gian dưỡng bệnh, ai đều về nhà nấy.

Lại bắt đầu vào một guồng quay công việc mới.

Viên Nguyệt vẫn trong kì nghỉ sau sinh của mình.

Cô đang tạm thời ở căn nhà phía ngoại ô, nơi có ông bà Viên tiện chăm sóc.

Ở đây có nhiều người, nên việc lo cho tiểu Cố Cố cũng nhẹ nhàng hơn.
Mới đầu Viên Nguyệt cũng thắc mắc ai lại đặt tên mụ cho con cô là Cố Cố, nghe cứ ngang ngang.

Sau khi được cô bạn tốt Tần Tử Huyên giải thích cho, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Thôi thì sau này sẽ đặt cho Cố Cố một cái tên mới vậy.

Sao lại là sau này mới đặt, vì chuyện giữa cô và Đàm Khưu còn đang như một mớ bòng bong.

Con cô không thể có ba được, mà tới lúc con cô biết nói, để nó gọi ba mình bằng chú cũng kì.
Cố Cố đã ngủ rồi, Viên Nguyệt để nó ở một căn phòng riêng.


Cô thường sẽ không bế con khi nó đã ngủ, vì như vậy đứa nhỏ sẽ quen.

Tới lúc không ai bế là không chịu ngủ, dù có xót con nhưng Viên Nguyệt vẫn kiên trì như vậy.

Ngồi thư giãn dưới gốc cây táo trong vườn, Viên Nguyệt đang úp quyển sách trên mặt còn thiu thiu ngủ thì bị ai đó lấy cuốn sách ra, làm cô bị chói mắt mà gắt “ Ai vậy, không thấy bổn thái thái đang nghỉ ngơi à?”
Người kia cầm quyển sách trên tay, nhìn bộ dạng này của Viên Nguyệt không khỏi nghiêm khắc “ Đã làm mẹ của một đứa con rồi mà vẫn còn như vậy”
Tiếng nói ấy phát ra làm Viên Nguyệt dựng cả tóc gáy, hít một hơi lấy can đảm mới dám nhìn lên “ A Mật nào đâu dám, chỉ là muốn ở đây ngắm phong cảnh một chút thôi”
Người kia ném trả quyển sách cho Viên Nguyệt “ Mau tới phòng khách, có người mang theo cả roi tới tạ tội kia kìa”
Đón lấy quyển sách vừa bị ném trả lại.

Nghe lời người kia nói, Viên Nguyệt phải mất một lúc mới load được tình hình “ Ai cơ? Rồi gì? Tội gì nữa?”
Chán không buồn nói nhiều với dáng vẻ vô tri kia của Viên Nguyệt nữa, người kia quay người bỏ vào nhà.

Đúng là phụ nữ, đẻ con xong như là não đi du lịch ấy “ Còn không mau đi”
Dù lời nói ấy vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng Viên Nguyệt lạ nghe thành toàn những lời doạ nạt, tiêu tổ tông sơ rồi liền đứng dậy chạy theo sau người đàn ông kia vào nhà.
Vào đến phòng khách, suýt nữa thì Viên Nguyệt té xỉu.

Đàm Khưu lưng thì buộc theo vài cái roi, đang quỳ trước mặt bố mẹ cô.

Đàm Tinh thì đứng ngay ngắn phía sau.

Ông và Viên thấy con gái mình đã tới liền ngồi sang phía ghế bên cạnh, Viên Nguyệt cùng với người đó ngồi xuống, đối thẳng mặt với Đàm Khưu “ Đàm Khưu, anh tính làm gì đây?”
Đàm Tinh thấy bên cạnh Viên Nguyệt còn có một người đàn ông, mặt cô hiện đầy sự nghi vấn.

Đoán mò xem người đó là nhân vật nào.
Chỉnh lại tư thế, Đàm Khưu quỳ thẳng lên “ Anh tới bồi tội với em, muốn đưa em với con về nhà”
Người bên cạnh Viên Nguyệt khoanh tay trước ngực, dựa vào phần tựa ghế, chỉ im lặng xem diễn biến.

Còn Viên Nguyệt nhìn tình huống trước mắt, không ngờ Đàm Khưu lại làm tới mức này, thật làm cô đau đầu.

Nếu Đàm Khưu đã tự dâng như vậy thì cô cũng không thể bỏ lỡ được cơ hội để dạy anh ta một bài học “ Bồi tội? Anh định bồi kiểu gì?”
Hạ roi xuống đặt trước mặt, Đàm Khưu đang rất tự tin là Viên Nguyệt sẽ không nỡ đánh anh “ Muốn đánh, muốn chém thì tuỳ em”
Ồ lên một tiếng, Viên Nguyệt mới cầm cái roi lên.


Trong vẻ làm bằng mây, rất chắc chắn.

Phất thử mấy cái, tiếng roi xé gió rất êm tai, như này mà quật vào da thịt không đổ máu thì cũng tiếc lắm “ Đều tuỳ tôi?”
Ai nấy nghe tiếng roi xé gió cũng nuốt nước bọt, sợ dùm cho Đàm Khưu.

Riêng người ngồi cạnh Viên Nguyệt lại có ý cười xuất hiện thoáng qua.

Đàm Khuu vẫn giữ thái độ kiên định lắm, dõng dạc nói “ Đúng vậy”
Viên Nguyệt đứng dậy, cầm theo cây roi đi vòng ra sau lưng Đàm Khưu.

Nhìn qua Đàm Tinh một cái rồi dơ tay, chỉ nghe tiếng roi vút lên mấy cái.

Viên Nguyệt vứt chiếc roi xuống trước mặt Đàm Khưu, phủi tay ngồi xuống ghế “ Được rồi, tạm tha cho anh”
Đàm Tinh ở phía sau nhìn lưng áo của Đàm Khưu lằn lên mấy đường, không ai ngờ Viên Nguyệt lại ra tay như vậy.

Còn đang định đỡ chú út mình lên.

Giọng người bên cạnh Viên Nguyệt phải làm cô dừng lại “ Như vậy đã tha rồi? Em cũng dễ dàng quá đấy.

Thôi, đưa lên phòng mà bôi thuốc đi”
Chuyện này anh ta cũng không muốn tham dự nhiều, nói mấy câu đại ý cho qua rồi đứng dậy bước lên lầu.

Chỉ đợi anh ta đi khuất bóng, Viên Nguyệt cũng vội đỡ Đàm Khu đứng dậy, cô cũng không muốn ra tay như thế, nhưng trước mặt người kia thì không còn cách khác.

Bố mẹ Viên Nguyệt đã sớm rời đi rồi.


“ Nào mau đi xử lý vết thương”
Đàm Tinh cũng phụ Viên Nguyệt đỡ chú út mình đứng lên.

Người gì đâu mà nặng thế không biết “ Giờ đưa đi đâu đây chị?”
“ Đưa lên phòng chị” Biết mấy vết thương này đâu thể làm Đàm Khưu đứng không nổi, anh ta còn định giả chết à.

Viên Nguyệt vỗ vào lưng anh ta một cái “ Đừng có mà giả chết, mau tự đi lên đây.

Không chú cháu hai người tự dắt nhau về mà băng bó”
Nghe tới đoạn bị đuổi, Đàm Khưu liền giả vờ dựa dựa vào người Viên Nguyệt.

Đàm Tinh cứ như được xem phim miễn phí “ Thôi thôi, em đi chơi với Cố Cố đây.

Hai người cứ từ từ hàn gắn”
Nói xong Đàm Tinh liền chạy mất, để lại Viên Nguyệt đang chật vật đỡ Đàm Khưu lên trên phòng.

Biết thế lúc nãy cô kiềm được lòng thương xót anh ta, vụt thêm mấy roi nữa cho đã cái nư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận