Edit: windy
Từ sau ngày xảy ra chuyện đó ở phòng trà nước, đã rất nhiều ngày Lê An An không có gặp Dịch Thần, đương nhiên, là cô cố ý.
“An An, cậu còn muốn trốn anh ấy bao lâu nữa?”
Tống Tiểu Bảo đứng trước chồng giấy tờ, ngoài miệng nói là một chuyện, trong lòng nghĩ tiền ăn tháng này lại tốn nhiều rồi.
“Trốn ai?”
Tống Tiểu Bảo ngẩng đầu, khinh thường nhìn Lê An An giả ngu, “Còn cần mình chỉ đích danh là ai sao?”
Lê An An nghẹn lời, cuống quít che cái miệng của cậu ta lại, “Tống Tiểu Bảo, cậu rảnh rỗi đến bị khùng luôn rồi hả, chuyện của mình mà cậu cũng quản sao!”
Tống Tiểu Bảo dùng ánh mắt trực tiếp nhìn về phía cô: [Có náo nhiệt không xem là đứa ngốc.]
“Được thôi, mình biết là cậu không có lòng tốt, cũng không muốn nhớ tới ngày đó cậu vẫn là mọt sách, nếu không nhờ mình, cậu có thể biến thành như vậy sao?”
Cô không nghĩ tới, cả đám này đều muốn thấy truyện cười của mình, chẳng lẽ cô cứ như thế bị bọn họ bắt gặp?
Cô không biết là, không phải bọn họ không muốn gặp cô, là quá ghét bỏ cô, đều nói không sợ kẻ địch lợi hại, chỉ sợ đồng đội ngu như héo, mỗi lần gặp phải tai vạ, không có một lần bị bỏ qua.
Gạt tay cô ra, giải phóng miệng mình, “A, Nữ Bạo Lực, cảm ơn cậu.”
Như vậy liền lấy cái cớ này sao.
Lê An An hiển nhiên biết ý của cậu ta, tức giận đến mức ngực phập phùng lên xuống.
“Cậu quả nhiên thật tốt, nhanh đi ra ngoài cho mình, bây giờ mình không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Tống Tiểu Bảo vô thanh bĩu môi, thu thập văn kiện, đi tới trước cửa.
Mở cửa, liền thấy người không nhìn thấy mấy ngày nay, khó có được lộ ra nụ cười xấu xa, “Dịch Thần hả, sao anh lại tới đây?”
“An An có ở đây không?”
“Có, cô ấy vừa rồi còn nhắc tới anh, anh nhanh vào đi.”
Ở bên trong nghe được lời Tống Tiểu Bảo nói, Lê An An dậm chân tại chỗ, đáng tiếc văn phòng nho nhỏ không có chỗ nào có thể trốn được.
Có!
Cô nhanh chóng chạy đến chỗ bàn làm việc nằm sấp xuống, nhắm chặt hai mắt lại mặc niệm: “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình...”
“Cạch.”
Cửa phòng đóng lại, tiếng giày da tiếp xúc với sàn nhà càng ngày càng tới gần.
“An An em ở đâu?”
Lê An An che miệng lại, khẩn trương tới mức lòng bàn tay ứa ra mồ hôi.
“Hóa ra không có đây...”
Trong giọng nói mang theo mất mác rõ ràng, cô nghe được cảm thấy có chút thật có lỗi.
Tiếng bước chân lại vang lên, cô thấy anh hiện giờ đang dừng lại trước bàn làm việc, chỉ là ghế dựa chặn mất tầm mắt của anh.
“An An, đừng trốn nữa, anh nhìn thấy em rồi.”
Mới là lạ!
Cô mới không tin Dịch Thần nhìn thấy mình, khẳng định anh nói như vậy chỉ là để cho mình ra ngoài thôi, cô tuyệt đối sẽ không mắc mưu!
“Không được phải không, vậy anh liền lôi em ra vậy.”
Ghế dựa bị kéo ra, một cánh tay mạnh mẽ vươn đến trước mặt cô, nắm cổ áo kéo cô ra ngoài.
Ý cười đầy mặt Dịch Thần, như là đang nhìn đứa trẻ bướng bỉnh, “An An, có phải muốn anh tự mình ra tay, em mới hết hi vọng phải không?”
“Cái, hết hi vọng cái gì, tôi đây là đang suy nghĩ vấn đề.”
Lê An An thấy hành tung của mình bị bại lộ, kiên trì nói lung tung.
Dịch Thần dời ánh mắt, nhìn về phía trước chỗ cô trốn, cực kì thiện ý giải thích: “Vậy anh đây có cần nhét em trở về không?”
“Nhét cái em gái anh!”
Trong lòng Lê An An châm chọc, miệng cũng như vậy mà nói ra.
Dịch Thần nhíu mày lại, “Anh là con một, không có em gái.”
“Vậy thì đem anh nhét vào đi.”
Không nghĩ tới anh thật sự nghĩ tới, lắc lắc đầu, “Thân hình anh quá lớn, không nhét vào được, chỉ là anh nghĩ có một chỗ có thể nhét được.”
“Chỗ nào?” Lê An An hỏi theo bản năng.
“Chỗ này của em.”
Một câu không rõ hàm ý, Lê An An lại nghe hiểu ra.
Gò má nháy mắt hồng lên, MD, Dịch Thần thế mà lại!
Vội vàng lui về một bước, đáng tiếc người đang dựa vào bàn làm việc, liền trực tiếp đặt mông ngồi lên.
Dịch Thần cười như không cười, “An An, không cần gấp thế, bây giờ vẫn còn ở văn phòng, lần đầu tiên nói thế nào cũng nên ở nhà.”
Lê An An giật mình, vẻ mặt cảnh giác, “Dịch Thần, sao anh lại như thế được!”
Dịch Thần nghiêng đầu, vô tội hỏi: “Gần đây không phải lưu hành những thứ này sao?”
Lê An An: “...” Được rồi, cô out rồi!
Ngoài cửa, Tống Tiểu Bảo hào hứng tựa vào trên cửa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ở bên trong, cực kì lạnh nhạt bấm dừng ghi âm lại.
An An ơi An An, lần này cậu trốn không thoát rồi.
Bên kia, Tô Thụy mang theo Lily ăn mặc tỉ mỉ đi tới tổ kịch Bàng Tịch.
“Lily, không cần khẩn trương, cứ như bình thường là được.”
“Vâng, anh Thụy, em biết rồi.”
Tô Thụy dơ tay đem sợi tóc của cô ta bị thổi bay vén ra sau tai, rồi nói với Garci: “Garci, lát nữa vẫn phải nhờ vào chị.” Anh ta không thể thay Lily nói quá nhiều được.
Garci đẩy gọng kính lên, “Yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào.”
Tiến vào tổ kịch, nhân viên công tác đều đang nhanh chóng căng vải Romy, phó đạo diễn Vu Vĩ ở phía trước nhiệt tình đi tới.
“Vị này chính là Lily tiểu thư đi, bộ dáng quả nhiên xinh đẹp.”
“Cảm ơn.”
Lily nắm tay Tô Thụy hơi hơi cúi đầu xuống, khách khí trả lời.
Vu Vĩ nhìn thấy cô ta không giống như những diễn viên khác vào tổ kịch là hung hãn ương ngạch, trong lòng hơi chút yên tâm, nói không chừng người này còn có chút bản lĩnh.
“Xin chào, tôi là Garci người đại diện của Lily, sau này vẫn hi vọng chiếu cố chúng tôi nhiều hơn.”
“Cô gọi tôi là Vu Vĩ là được, tôi là phó đạo diễn, còn cái gì mà chiếu cố gì gì đó, chỉ cần tôi có khả năng, cho dù tôi không chiếu cố, đạo diễn Bàng cũng sẽ không thất lễ với cô.”
Ngụ ý, tựa vào quan hệ tiền vào liền thôi.
Sắc mặt Garci có chút khó coi, nhưng vẫn nói: “Đây là đương nhiên, Lily của chúng tôi ở nước ngoài có rất nhiều thực lực, chỉ là đây là lần đầu tiên tiếp xúc với kĩ thuật quay phim của Hoa Hạ, ngay từ đầu khả năng sẽ không thích ứng, mong rằng mọi người thông cảm cho.”
“Nơi này của tôi không thu nhận người không dùng được, nếu không thích ứng được, liền nhanh chóng cút.”
Giọng nói lạnh lùng mang theo bộ mặt lạnh tanh vang lên.
“Khụ khụ, ý của đạo diễn Bàng là, phải nhanh thích ứng lên một chút, chỉ là chúng ta bây giờ còn chưa quay phim, cho nên thời gian không khẩn trương.”
Lily âm thầm nắm chặt góc áo, tò mò hỏi: “Bây giờ còn chưa quay phim?”
“Đúng vậy, nữ chính vẫn chưa chọn được, cho nên không vội quay phim.”
Mắt Lily sáng lên, “Vậy xin hỏi, tôi có thể thử hay không?”
“Cô?”
Vu Vĩ có chút khó xử, ông ta quay đầu nhìn, “Bộ tác phẩm này là chào đón tổ quỗ tròn 20 năm, cho nên nữ chính phải là người Hoa Hạ, mà cô là người ngoại quốc, tuy cực kì giống người Hoa Hạ, nhưng vẫn có chút khác nhau, cho nên thật xin lỗi, cô không thích hợp.”
Lily bị đả kích lớn, khuôn mặt trước bàn trang điểm thay đổi không nhiều lắm, không nghĩ tới vậy mà vẫn không cho cô ta thử.
“Vu Vĩ, để cho Lily thử xem đi, huống hồ ông cũng nói, bộ dáng cô ấy rất giống người Hoa Hạ, tôi nghĩ không thành vấn đề đâu.”
“Vậy thì để cho cô ấy thử đi.”
Bàng Tịch tùy ý nói, như là một chút cũng không thèm để ý đến.
“Được, đạo diễn Bàng cũng đã nói có thể thử, tôi đưa cho cô một cảnh nhỏ của nữ chính, mười phút sau bắt đầu.”
10 phút...
“Vu Vĩ, thời gian có phải hơi...”
“Có thể.” Lily cắt ngang lời của Garci, tự tin nói.
“Được.”
Lily cầm lấy kịch bản chăm chú nhìn, cố gắng nhớ kĩ toàn bộ nội dung bên trong.
Hai người khác không nói gì, sợ quấy rầy trí nhớ của cô ta.
Mười phút sau.
“Lily chuẩn bị xong chưa?”
Khép kịch bản lại, mơ hồ hơi ngượng nghịu, “Xong rồi.”
“Vậy thì đi theo tôi.”
Garci có chút lo lắng, “Lily, cô thật sự nhớ kĩ chưa?”
“Đại bộ phận nhớ kỹ, đến lúc đó phát huy ra là được.”
Thời gian ngắn như vậy, nếu muốn nhớ kỹ toàn bộ kịch bản thì không có khả năng, cô ta cũng