Giáo sư trên bục giảng nói câu cuối cùng, đồng hồ cũng vừa vặn chỉ 3 giờ 30 phút.
Toàn bộ sảnh đường im phăng phắc, như một thước phim vừa ấn nút ‘pause’, chỉ có vị giáo sự dịu dàng, văn nhã và cô học trò mày mặt tràn đầy sức sống đứng cuối dãy dường như bứt ra khỏi tầng không gian này. Cho dù cách nhau một khoảng cách dài dài, cùng dòng người đông đúc, nhưng hai ánh mắt tựa như có một sợi dây vô hình, dù có bất kỳ vật cản nào vẫn chẳng ngăn trở được chúng dính lấy nhau.
Bạc Thời Dư liếc nhìn Thẩm Hòa Ninh, cánh tay hạ xuống, ra hiệu cô ngồi chờ mình, bên môi nụ cười mỉm như ẩn như hiện.
Nhưng chờ đến khi anh cầm máy tính lên, chuyển ánh mắt về phía tập thể sinh viên đang ngẩn người phía dưới, ánh mắt lập tức trở về vẻ xa cách, hờ hững ngày thường. Ánh mắt đó mang theo một sự nghiêm nghị không thể xâm phạm, giống như tất thảy thế gian phồn hoa này chẳng điều trần tục gì chạm được đến tim anh, giống như mọi thứ xung quanh với anh đều bình đẳng, giống như tình cảnh trước mặt đây hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến Bạc Thời Dư.
Toàn thể sinh viên đại học y hoàn toàn rơi vào trạng thái mất hồn, lạc phách, trợn mắt há mồm nhìn về phía trước, lại máy móc quay đầu nhìn về phía Thẩm Hòa Ninh, họ lớn đến từng này chưa từng gặp người nào tiêu chuẩn kép như thế.
Không phải, chuyện này khoan hãy nói, đây không phải trọng điểm của vấn đề, trọng điểm phải là —-
Sau một hồi chết lặng, người nào đó rốt cuộc không kìm được kêu lên một tiếng kinh ngac ngắn ngủi, rồi lại hoảng hốt che miệng, tuyệt vọng cúi đầu vì sợ bị giáo sư Bạc nhìn trúng.
Những sinh viên khác cũng nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên, chỉ sợ ngẩng đầu lên sẽ kích động không kìm được, làm ra chuyện phải hối hận, vì thế lập tức rụt đầu, né tránh nhìn về phía 2 nhân vật chính. Sảnh đường đông nghìn nghịt người, tiếng hít thở sâu và kích động đang bị cố kiềm chế lần lượt vang lên.
Rốt cuộc tình huống này là thế nào vậy? Hai người này có thật là chú cháu không?!
Chú nhà ai có thể không cố kỵ, nghiêm túc nói ra mấy lời khiến người ta tim đập chân run, chỉ muốn ngất xỉu tại trận như thế!
Chú nhỏ mỹ mạo, tuổi trẻ tài cao, toàn năng, lỗi lạc nhà ai có thể công khai thổ lộ tình cảm với cô bé mang danh cháu gái như vậy????
Hành động này có khác nào ngang nhiên tặng tất cả các cô gái có mặt ở hội trường một gáo nước lạnh?
Các cô thầm thương trộm nhớ giáo sư Bạc đã lâu, cũng chỉ dám hò hét sau lưng, nếu may mắn giáp mặt cùng lắm dừng lại ở việc lén lút chụp ảnh anh từ xa xa. Vậy mà đóa hoa cao lãnh, bản thân luôn tâm tâm niệm niệm gìn giữ trong lòng, hiện tại đứng trên bụng giảng, trước toàn thể mọi người, ngang nhiên nói mình rất muốn một người con gái?
Đến lượt cánh nam sinh lần lượt lấy lại tỉnh táo, mồ hôi lạnh úa ra. Nếu như họ không hiểu sai tình hình. Vậy thì vị cháu gái nghịch ngợm, hiếu động như tiểu quỷ Thẩm Hòa Ninh, căn bản chính là người tình nhỏ của giáo sư Bạc.
Con mẹ nhà nọ vừa rồi là đứa nào cầm đầu đáp giấy cho tỏ tình với Thẩm Hòa Ninh, là thằng rồ nào hô hào không phải cô nhất định không cua. Toàn bộ trò con bò này chắc chắn đã bị thầy Bạc âm thầm ghim hết. Tự tìm đường chết. Đang sống yên lành tự lao đầu vào chế chết, đúng là ngại bản thân sống thọ quá mà.
Sảnh đường bắt đầu nhao nhao lên, đủ các loại âm thanh ồn ào, náo loạn. Trong phấn khích có hối hận, trong hoảng sợ có kích động, nhưng Thẩm Hòa Ninh chẳng nghe được bất kỳ điều gì, Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trên bục, rồi lại cúi thấp xuống, dùng hai tay đỡ trán hồi lâu mới tạm thời khống chế được tâm tình. Bả vai co rúm lại.
Một cậu nam sinh ngồi bên cạnh bất ngờ quay sang, có vẻ vẫn hơi choáng váng với tin tức động trời vừa rồi, ngữ điệu thoáng run rẩy hỏi thăm: “Cậu… Cậu không sao chứ?”
Thẩm Hòa Ninh quay sang nhìn cậu ta, vì muốn cố gắng nín cười, cho nên cô chỉ còn cách mím chặt môi, cả khuôn mặt, vành tai và cẩn cổ đều nhuộm màu đỏ hồng.
Người nóng bừng đến mức khó thở, bàn tay đặt dưới bàn siết chặt, trái tim tràn đầy mật ngọt, khẽ đánh mắt nhìn lén người đàn ông với đôi mắt đào hoa, sau cặp kính trăng lưỡi liềm, đột nhiên lại muốn khóc.
Nghĩ lại, mỗi lần cô nản lòng muốn lùi về sau, anh lại hùng hổ tiến lên phía trước.
Những điều cô cất giấu trong tim, không nói được thành lời, anh lại dễ dàng đọc được, dùng thái độ thản nhiên, trực tiếp nhất, thẳng thắn nói ra.
Có anh ở đây, cô không cần nhẫn nhịn, không cần tỏ ra hiểu chuyện, không cần dĩ hòa vi quý, không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần vì thân phận giữa hai người mà che giấu tình cảm của mình. Cô có thể tùy ý, ngang ngược muốn làm gì thì làm, quang minh chính đại nhận lời tỏ tình của anh, yêu anh, theo đuổi anh.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, người trên xe lăn, cong mắt, đốt ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tấm bảng.
Một âm thanh rất nhỏ thôi, nhưng cô hồ toàn bộ tiếng ầm ĩ trong sảnh đường lập tức ngừng lại. Đám sinh viên không ai bảo ai, nhanh chóng ngầm miệng, nước mắt đầm đìa nhìn thầy Bạc.
Bạc Thời Dư bình tĩnh quét mắt xuống dưới một lượt, chậm rãi nói: “Đã trễ mất hai phút, sau khi kết thúc thời gian tôi sẽ bù lại giờ.”
“Mặc khác,” Ánh mắt anh sáng rực, tựa một dải ngân hà lấp lánh, đẹp đẽ và quyền úy. Thứ quyền uy bất khả xâm phạm: “Về sau, mong tất cả quen với việc này.”
Móa móa móa! Thầy Bạc vậy thầy dạy chúng em đi, làm sao để quen đây?”
Rốt cuộc là đám sinh viên bọn họ đang suy nghĩ quá nhiều, hay thực sự có tình yêu cấm kỵ giữa chú và cháu gái??? Bạc thần tiên mong ngài giải thích cho rõ ràng đi chứ?
Giây tiếp theo, một loạt các thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu được tuôn ra qua giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm của người vừa mới quang minh chính đại thổ lộ tình cảm. Khí chất và tri thức của Bạc Thời DƯ luôn dễ dàng thu hút người khác một cách khó hiểu, anh dễ dàng điều khiển cả lớp học trở lại bầu không khí học tập nghiêm túc, trang nghiêm ban đầu.
Đến khi buổi tọa đàm kế thúc, Giang Nguyên như thường nhật đi tới, đẩy xe cho giáo sư Bạc.
Nhưng Bạc Thời Dư lại ngồi yên bất động, sắc mặt lạnh tanh.
Vài trăm người trong hội trường cũng không dám rời đi, ngừng thở ngẩn ra quan sát giáo sư.
Ánh mắt anh xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía Thẩm Hòa Ninh, đuôi mắt khẽ cong lên.
Đám nữ sinh bàn đầu đau khổ, yên lặng đập bàn. Ai ai chẳng từng có một giấc mộng, được thấy vẻ mặt dịu dàng này của giáo sư Bạc nhìn mình. Không ngờ có ngày cảnh mơ thành thực, chỉ có điều là dành cho một người con gái khác. Tuy thế vẫn cảm thật thực quá ly kỳ, khó tin.
Thẩm Hòa Ninh đứng dậy, bước xuống bậc thang, ban đầu cảm xúc còn bình ổn, càng về sau hai tai càng nóng lên, tim đập loạn nhịp, quang minh chính đại chạy về phía anh mà chẳng cần che giấu những tình cảm trong lòng, giữa lớp học, trước toàn thể mọi người, đó luôn là việc cô muốn làm nhất.
Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu ánh mắt, mặc kệ họ đánh giá thế nào, cô chỉ muốn đường hoàng chạy về phía người cô yêu.
Thẩm Hòa Ninh đứng sau lưng anh, nắm chặt tay nắm xe lăn, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Anh.” Giọng cô ngọt ngào, nhỏ nhẹ: “Em đẩy anh đi.”
Sau khi rời khỏi sảnh đường, lưng Thẩm Hòa Ninh ướt một tầng mồ hôi mỏng, phía bên trong tiếng hô hào, gào thét bạo phát. Lòng bàn chân cô tê dại, cả đường đi như bước trên mây, tâm trí rơi vào một mảng sương mù hư hư thực thực.
Không cần đến phòng làm việc nữa, hôm nay công việc của anh đã hoàn thành, có thể lái xe thẳng về nhà.
Chỉ có điều từ sảnh đường đến bãi đỗ xe tương đối xa. trên đường đi còn gặp vô số sinh viên dẫn đến một cơn sóng ngầm những ánh mắt lén lút nhìn họ, điều này khiến Thẩm Hòa Ninh trong vui vẻ có chút căng thẳng.
“Hot girl trường bên cạnh và thầy Bạc không phải chú cháu trong truyền thuyết sao? Nhìn kiểu gì cũng giống một đôi tình nhân thế nhỉ? Hay thần kinh tôi có vấn đề rồi?”
Thẩm Hòa Ninh thầm nghĩ: Vậy chắc là do cậu bị điên rồi.
Tiểu hồ ly âm thầm đắc ý, vẩy đuôi, ưỡn ngực chậm rãi đẩy anh trai nhà mình đến bãi đỗ xe, thậm chí còn hận không thể đẩy Bạc Thời Dư đi vòng quanh khuôn viên đại học y và học viện múa một vòng để khoe khoang mối quan hệ nam nữ thuần khiết giữa cô và vị giáo sư nào đó.
Trở lại trong xe, Giang Nguyên vốn còn chút việc cần xử lý cho nên chưa có mặt, chẳng có ai quấy rầy.
Thẩm Hòa Ninh rụt rè vươn người qua, nhỏ giọng thầm thì: “Anh nói thẳng trước mặt nhiều người như vậy, có sợ ảnh hưởng gì đến công việc của anh không? Các sinh viên chắc chắn sẽ lan truyền tin này ra với tốc độ chóng mặt, lúc đó không chỉ ở trường học, cả bệnh viện, rồi bệnh nhân của anh cũng có khả năng biết hết đấy…”
Bạc Thời Dư vẫn giữ thái độ ung dung, thoải mái, bình thản hỏi lại cô: “Biết cái gì?”
Bị anh ném lại vấn đề, gò má cô thoáng ửng hồng, nghiêm trang, nói: “Biết giáo sư Bạc cao cao tại thượng, như đám mây không dễ dàng với đến đã thành công tán đổ cháu gái Thẩm Hòa Ninh. Hơn nữa cô bạn gái kia còn đang trong ghế nhà trường.”
Bạc Thời Dư tựa đầu vào cửa sổ xe, ánh nắng chiều nhàn nhàn phủ lên người anh, thần sắc nửa sáng nửa tối, chăm chú nhìn cô hồi lâu mới từ tốn đáp lại: “Anh ước gì tất cả đều biết. Đáng tiếc Ninh Ninh nhà chúng ta lại phải chịu thua thiệt. Vớ phải một anh bạn trai lớn hơn nhiều tuổi như thế, lại còn là một người khuyết tật.”
Thẩm Hòa Ninh ghét nhất là nghe mấy lời tự ti này, lập tức tiến lên cọ cọ đầu vào ngực anh, ngang ngược ngồi xuống đùi anh.
Bạc Thẩm Dư ôm lấy cô: “Thật sự đến học chùa?”
Cô lắc đầu, rầu rĩ nói: “Chạy vội tới đây gặp anh,cho dù chỉ đứng từ xa ngắm một lát cũng cảm thấy không uổng phí công sức.”
Bạc Thời Dư ấn tay lên lưng cô, Thẩm Hòa Ninh không kịp chuẩn bị tinh thần, đau đến mức khẽ “Hừ” lên một tiếng, lại vội vàng giải thích với anh: “Buổi chiều có hơi vội, lúc học không may bị thương nhẹ, cứ để đó, từ từ sẽ hết thôi, em…”
Anh không cho cô nói tiếp, bế cô quay lưng về phía mình, dịu dàng nói: “Ngoan, ép người xuống một chút để anh giúp em xem thử.”
Chất giọng trầm ấm từ sau tai truyền đến, hơi thở như có như không chạm lên phần gáy mẫn cảm, kích thích dây thần kinh khiến thân thể cô run lên nhè nhè. Thẩm Hòa Ninh vịn chặt thành ghế, cả người theo bản năng căng lên.
Sao con người này nói chuyện bình thường cũng dễ dàng khiến người khác đỏ mặt, hiểu theo nghĩa đen tối thế nhỉ.
Thẩm Hòa Ninh làm theo lời anh, ép thấp người xuống, bàn tay anh đặt lên xương hồ điệp của cô, nhiệt độ ấm áp thuận theo làn da mỏng manh truyền đến, nhẹ nhàng ấn nắn phần xương cốt căng cứng, mỏi nhừ.
Mặt cô dần nóng lên, ngồi trên đùi anh, tay vịn thành ghế, vô thức há miệng cắn chặt cổ tay mình, tránh để những âm thanh ám muội vọt ra khỏi miệng, tiết lộ những suy nghĩ không ngoan hiện tại.
“Anh… sao lại biết…” chất giọng mềm mại, đứt quãng, run run vang lên “Massage.”
Cô học múa nhiều năm, việc chấn thương hoặc không may bị các vết thương nhỏ là hết sức bình thường, chịu đựng một chút là hết, tập mãi thành quen không còn cảm thấy đau nhiều nữa.
Bạc Thời Dư chẳng còn vẻ thanh lãnh, uy nghiêm lúc giảng bài nữa, giọng điệu dịu dàng, từ tốn đáp: “Anh học bên khoa chỉnh hình. Nếu em có thói quen chịu đau, vậy là anh sai rồi.”
Anh học nhưng lại không dùng cho bản thân.
Đối với anh đôi chân này chẳng quan trọng bằng một cô vũ công nhỏ đang bị đau nhức cơ vì tập luyện.
“Người khác, vũ công khác làm gì, tập luyện khổ sở ra sao đều chẳng liên quan đến anh.” Anh là một kẻ yếu bệnh, mang trong mình khuyết tật về cả thể xác và tinh thần, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân có thể đồng cảm với người khác, Bạc Thời Dư rất ít khi cảm thông, hay thương hại người nào. Trong thế giới nội tâm nhỏ bé, vị kỷ của anh, hình bóng duy nhất anh nhìn thấy chỉ có Thẩm Hòa Ninh. Anh có thể tàn nhẫn, lạnh nhạt với cả thế giới, nhưng lại dành toàn bộ sự dịu dàng ít ỏi trong mình trọn vẹn cho cô gái tên Thẩm Hòa Ninh.
“Anh chỉ quan tâm đến một mình em…”
Lực đạo trên tay anh đột nhiên tăng thêm, hốc mắt Thẩm Hòa Ninh nóng lên, giữa hai hàm răng đang cắn chặt phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Anh cúi người khép hờ mắt, cánh môi dán lên chiếc gáy trắng ngần. Nụ hôn rất nhẹ, tựa chuồn chuồn lướt nước, lại có sức tra tấn, thách thức ý chí đối phương đến tột cùng.
Mặt Thẩm Hòa Ninh ửng đỏ, muốn quay đầu đáp trả lại thì cửa xe vang lên tiếng động.
Cô sửng sốt giật mình nhớ ra lúc vào quên chưa khóa cửa, mắt nhìn cửa xe dần dần được mở ra.
Triển Lăng dẫn theo mấy cô nghiên cứu sinh đứng ở ngoài cửa xe của thầy Bạc, trong nhóm có cả cô gái crush thầm thầy Bạc. Cô ấy ôm tập tài liệu, nhớ lại vừa rồi trên đường có nghe đám sinh viên bàn tán việc thầy Bạc và Thẩm Hòa Ninh có quan hệ tình cảm nam nữ, càng nghĩ càng cảm thấy không thể có khả năng này cho nên nhịn không nổi muốn tìm Bạc Thời Dư làm rõ chuyện.
Triển Lăng cũng vì nghe nói Thẩm Hòa Ninh đến, chạy theo theo chú của cô, giáo sư Bạc. Hồ hởi muốn tìm cô hỏi thăm vài câu, nhưng sau khi từ khu thiên tai trở về, vẫn chưa gặp được Thẩm Hòa Ninh.
Anh gõ nhẹ cửa, không có ai đáp lời, vì thế theo bản năng kéo thử cánh cửa.
Nếu thầy Bạc không muốn bị quấy rầy nhất định sẽ khóa bên trong, còn nếu không khóa, vậy coi như đồng ý gặp bọn họ.
Nhưng anh ta trăm tưởng vạn tưởng cũng không ngờ được rằng vừa mở cửa xe đã thấy noãn ngọc ôn hương mảnh mai nằm gọn trong vòng tay của vị giáo sư đáng kính, không vướng bụi trần Bạc Thời Dư. Một người chưa từng phạm sai lầm như thầy Bạc ấy vậy lại quên khóa cửa xe trong thời điểm nhạy cảm thế này.
Triển Lăng có có các nữ nghiên cứu sinh phía sau, theo thói quen chuẩn bị chào to tiếng “Giáo sư”, giây tiếp theo nhìn thấy cảnh tượng gần gũi, thân mật trên xe, câu chào kia lập tức tắc nghẹn ở cổ họng. Tất cả đám người trợn mắt, há mồm không thể tin nổi vào mắt mình.
Anh ta đã gặp và nói chuyện với ba mẹ, cho rằng chỉ cần mình cố gắng hết sức là có thể phát triển mối quan hệ tình cảm với Thẩm Hòa Ninh. Hiện tại nhìn cô gái dáng vẻ yêu kiều ngồi trên đùi thầy mình, người tỳ lên băng ghế trước, tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ híp lại đầy vẻ hạnh phúc, hai má e thẹn đỏ bừng….
“Loảng xoảng.” Một tiếng. Cô nghiên cứu sinh kinh ngạc đến mức làm rơi toàn bộ tài liệu xuống mặt đất.
Triển Lăng run rẩy lên tiếng: “Hòa Ninh?”
Thẩm Hòa Ninh còn chưa kịp nói lời nào, bên hông đã bị Bạc Thời Dư nắm chặt, cánh tay siết lại ôm cô vào ngực, Thẩm Hòa Ninh ngoan ngoãn tựa đầu trên ngực anh, thuận nước đẩy thuyền vòng tay ôm cổ hũ giấm họ Bạc.
Anh nghiêng đầu, mi mắt nâng lên, đôi con ngươi đen huyền khẽ gợn sóng, ngữ khí thong dong mà lạnh bạc: “Gọi sư mẫu.”