Tại một giây ngắn ngủi, bệnh viện như biến thành địa ngục, một mồi lửa bất chợt ném xuống, thiêu rụi lý trí còn lại của một con người.
Chiếc dao găm đâm mạnh xuống lưng Thẩm Hòa Ninh, theo bản năng rút ra, tiếp tục đâm xuống dứt điểm mục tiêu, nhưng lập tức bị chặn lại. Bạc Thời Dư vươn tay ôm chặt lấy thân thể Thẩm Hòa Ninh, mũi dao rạch qua tay anh đồng thời xé toạc cổ tay áo sơ mi sáng màu. Máu hai người hòa vào nhau ướt đẫm chiếc áo blouse trắng muốt càng tạo nên hiệu ứng chói mắt.
Bạc Thời Dư siết chặt vòng ôm, che chở Thẩm Hòa Ninh trong lồng ngực, đáy mắt lạnh lùng, lăng lệ, tựa một đại ma vương vừa thức tỉnh, muốn nghiền nát cả thế giới thành tro bụi. Vì mũi dao thứ hai đâm lệch, động tác của đối phương chậm một nhịp. Bạc Thời Dư nhanh như cắt, thuận theo chuôi dao, cầm lấy cổ tay gã đàn ông kia, tiếp theo là tiếng xương gãy và tiếng thét thất thanh vang lên, sau đó là âm thanh đá mạnh vào khớp gối. Gã đàn ông cao to ngã sõng soài trên nền nhà, còn không biết tốt xấu la hét chửi rủa.
Người xung quanh giờ phút này mới như bình tình, ba chân bốn cẳng chạy đến ấn gã xuống đất, bảo an cũng nhận được tin báo, xông thẳng lên lầu, nhưng máu đã rơi, vụ hành hung đã diễn ra không thể vãn hồi.
Bàn tay Bạc Thời Dư đặt trên xương hồ điệp bê bết máu, bộ quần áo trắng muốt dính đầy máu tươi, khắp nơi là tiếng la hét, hoảng sợ, bác sĩ và y tá đều hoảng hốt chạy đến cầm máu, cứu thương, bác sĩ Phùng đứng bên cạnh mặt đã cắt không còn giọt máu, bị dọa đến độ hai chân bủn rủn ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng run rẩy lẩm bẩm: “Xin lỗi. Tôi xin lỗi.”
Có người sợ hãi khẽ cảm thán: “Bác sĩ Bạc.”
Khó có thể tin người thường ngày lý trí, ôn nhã như thầy Bạc lại có vẻ mặt máu lạnh, hung ác giống muốn ăn sống nuốt tươi người khác như vậy.
Lúc này Thẩm Hòa Ninh chỉ thấy đầu óc choáng váng, cơn đau đớn tột độ kèm trạng thái tinh thần xúc động khiến cô lâm vào cơn mê man.
Rất nhanh cảnh sát đã có mặt, đơn giản lấy lời khai các nhân chứng có mặt về quá trình vụ việc xảy ra, sau đó nhanh chóng giam giữ gã đàn ông quá khích kia.
Chờ Thẩm Hòa Ninh được đưa đến phòng cấp cứu, một đôi bàn tay lạnh buốt, run rẩy, cẩn thật từng ly từng tí cởi bỏ áo khoác ngoài của cô xuống, thời điểm kéo được đến bả vai, cơn đau buốt truyền đến kịch liệt khiến Thẩm Hòa Ninh tỉnh táo một chút. Trong hỗn độn, mịt mờ cuối cùng của hơi thanh tỉnh.
Cô mở mắt, mới nghiêng đầu đã nhìn thấy cánh tay nhuốm máu của một người đàn ông.
Trên áo khoác trắng tinh là vệt máu loang lổ và vết rách rất dài. Thuận theo tay áo nhìn lên là một vết rách tương đối sâu đang rơm rớm máu còn chưa được xử lý, không ngừng thấm ra tay áo.
Chính cánh tay này, trong khoảng khắc ngắn ngủi đã kịp thời vươn ra, ôm lấy cô, thay cô chịu vết đâm thứ hai.
Thẩm Hòa Ninh nghĩ đến mà sợ hãi, cơn khiếp sợ khiến cô hoàn toàn tỉnh táo, quên đi cái đau, cô nhổm người, quay sang vòng tay ôm eo Bạc Thời Dư, chất giọng khàn khàn đầy đè nén, khó khăn nói: “Anh có sao không? Cánh tay bị thương nghiêm trọng không? Trừ chỗ này ra, anh còn bị thương ở đâu nữa không?”
Bạc Thời Dư không nói lời nào, lẳng lặng ấn cô nằm lại.
Thẩm Hòa Ninh gian nan ngẩng đầu, nhìn hàng lông mi dài rũ xuống của anh. Đôi mắt ẩn sau rèm mi khiến cô không nhìn ra cảm xúc hiện tại nơi anh.
Cô cố chấp nắm chặt lấy vạt áo Bạc Thời Dư, muốn kiểm tra cho rõ ràng, ai ngờ đụng trúng đôi mắt đỏ au, hung tợn. Ý nghĩ muốn giết người ban nãy vẫn chưa tản đi, trong đôi con ngươi sâu thăm thẳm đen huyền là sự lạnh lẽo vô hạn, tựa một đầm lầy không đáy, muốn nuốt chửng vạn vật trên thế gian. Mũi cô thoáng cay.
Cô nhanh chóng ngả đầu trên ngực anh, nghe tiếng tim đang loạn nhịp của người nào đó, gấp gáp nói: “Em không sao. Vết thương ở lưng chỉ hơi đau chút thôi. Nhưng tổn thương trước nay đều là anh đứng ra ngăn cản giúp em, chịu đựng giúp em…. Thời Dư em thật sự không cảm thấy khó chịu gì cả. Vết thương cũng chẳng có gì nguy hiểm. Em ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
“Anh, anh yên tâm. Nhìn em nào.” Cô ngửa mặt, nhìn anh chằm chằm, “Chỉ là một việc ngoài ý muốn, may mắn em đến kịp thời, hiện tại hai ta đều đã an toàn rồi. Đừng lo lắng nữa. Em ở đây.”
Bạc Thời Dư vẫn không nói lời nào, sự u ám nơi con người như muốn tràn ra khỏi hốc mắt, anh khẽ khàng chạm lên bờ vai tuyết trắng của cô, cẩn thận giúp cô xử lý vết thương, hoàn toàn không để ý gì đến vết rách ở cánh tay mình.
Thẩm Hòa Ninh vừa kinh hãi lại đau lòng, cô cảm thấy vô cùng khổ sở, bí bách, cố cắn răng chịu đựng cho đến khi anh xử lý xong vết thương. Sau đó nhanh chóng bắt lấy cánh tay trái của anh, hô lớn đám bác sĩ đang lo lắng đứng bên ngoài không dám vào kia, đến xử lý vết rách trên tay Bạc Thời Dư.
“May mắn không ảnh hưởng đến thần kinh, chỉ là vết thương ngoài da. Vết thương của Thẩm tiểu thư cũng không quá nghiêm trọng. Cảm tạ trời phật tất cả đều bình an vô sự.” Nhóm bác sĩ trong khoa vành mắt người nào người nấy đều đỏ lên, áy náy nói: “Thật sự, nếu hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng tôi quả thực…”
Bạc Thời Dư vẫn chẳng nói nửa lời, đối với vết thương trên tay hoàn toàn dửng dưng như không phải của mình, anh cẩn thận mặc lại áo cho Thẩm Hòa Ninh, lấy áo khóac của mình, khoác lên người cô, lại đeo khẩu trang giúp cô, che kín cả người vô cùng chặt chẽ, sau đó mới nhẹ nhàng ôm người vào ngực rời khỏi phòng khám, căn bản chẳng để bất kỳ ai trong mắt.
Giang Nguyên mặt cắt không còn giọt máu, sớm đã dẫn người chờ sẵn bên ngoài, thấy Bạc Thời Dư đi ra, nhanh chân bước đến đón, giọng cậu ta thoáng run rẩy, thấp đến cực điểm: “Anh Thời, anh muốn đi đâu?”
Vụ hành hung mới phát sinh, cậu ta đã biết sự việc không đơn giản. Mục đích của kẻ giật dây đương nhiên không chỉ là một vụ xô xát tranh chấp giữa bệnh viện và người nhà bệnh nhân thông thường, anh Thời tất nhiên cũng ý thức được. So với cậu ta thậm chí còn hiểu tường tận hơn.
Anh Thời luôn cố gắng toàn lực bảo vệ sự an toàn cho Thẩm Hòa Ninh, hết sức che chở cho cô ấy bình an, bởi vì kẻ mà những người kia thật sự nhắm tới, chính là Bạc Thời Dư anh.
Vị trí cao chót vót kia không phải nơi tốt đẹp, an bình gì, đặc biệt đối với một người cầm quyền còn trẻ tuổi với đôi chân tàn tật. Phía sau lưng anh không thiếu bão táp, mưa xa, âm mưu, thủ đoạn đê hèn, tàn tộc. Huống chi hôm nay anh đã chính thức kết thúc giấc mơ trao đổi lợi ích bằng hôn nhân của mấy lão già cổ hủ trong hội đồng quản trị. Anh vốn chẳng quan tâm, cũng không hề sợ hãi. Nhưng nào ngờ, cô gái mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm bảo vệ, chở che, lại trong thời khắc mành chỉ treo chuông, tại thời điểm nguy hiểm mà người người đều tránh né, thẳng thắn xông lên, trở thành bình phong bảo vệ anh.
Ngay cả những kẻ muốn dùng sự cố y tế để thao túng cuộc chơi, hiện tại chỉ sợ kế hoạch ban đầu cũng đã đổ bể vì yếu tố không ngờ xảy đến.
Giang Nguyên hiểu rất rõ, đây là thời điểm thiên thời, địa lợi, nhân hòa, anh Thời muốn nắm cơ hội đâm ngược đối phương một đao hiện tại chính là cơ hội vàng, chỉ là hiện tại…
“Về nhà.”
Không đi nữa. Giờ không gì quan trọng bằng cô gái này. Anh phải đưa Ninh Ninh về nhà.
Cuối cùng cô cũng nghe được tiếng Bạc Thời Dư, hai chữ kia rất thấp, phải cố gắng mới nghe rõ, cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay trái bị thương của anh, lòng hiểu rõ hiện tại bất kỳ lời an ủi nào cũng vô dụng, anh vẫn đang chìm đắm trong khoảnh khắc cô bị đâm ngay trước mắt mình.
Đêm đã khuya, đường phố vắng hoe. Giang Nguyên tăng tốc, thoáng cái đã đến gara căn biệt thự Nam Thành, anh muốn đưa người lên, nhưng chạm vào ánh mắt lạnh ngắt của Bạc Thời Dư thì lập tức hiểu ý lui về phía sau, nhìn Bạc Thời Dư kiên trì bế Thẩm Hòa Ninh ngồi lên đùi, chậm rãi tiến vào thang máy, đi thẳng lên lầu.
Nhiệt độ trong căn biệt thự rất ấm, không lạnh lẽo như bên ngoài trời. Thảm Hòa Ninh được ai đó phủ đủ loại áo khoác lên người, giờ cảm thấy hơi nóng. Một tầng mồ hôi mỏng thấm ra.
Tâm trạng anh đang không tốt, cô không muốn anh bận tâm thêm, cho nên cố nhịn xuống.
Hô hấp của Thẩm Hòa Ninh tương đối gấp gáp, dù cố trấn định nhưng không thể bình ổn cảm xúc nỗi, chờ đến lúc Bạc Thời Dư đưa cô đến phòng ngủ tầng 1, cẩn thận bế cô lên giường, cô mới chấp nhất ôm lấy anh, nũng nịu nói: “Em không muốn đâu. Cả người đầy mồ hôi, em muốn đi tắm.”
Bạc Thời Dư cúi đầu nhìn cô, cổ họng như bị một bàn tay vô hình thít chặt: “Đang bị thương không thể tắm được.”
“Vậy lau người thì sao.” Cô hạ giọng, năn nỉ: “Ở ngoài lăn lộn cả ngày trời, anh, tay anh cũng đang bị thương không thể dính nước, em giúp anh nhé, đổi lại anh cũng giúp em lau người.”
Đợi không được câu trả lời, Thẩm Hòa Ninh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của anh, dịu giọng nói: “Hai chúng ta… đều chỉ có đối phương. Cái gì nên chạm, nên sờ, nên nhìn anh đều đã làm rồi. Có gì phải lo lắng nữa. Anh không cho em tắm, vậy em tự mình đi tắm. Đến lúc đó vết thương bị dính nước trở nặng, vậy thì…”
Câu kế tiếp, còn chưa nói đã bị nụ hôn nồng cháy của người đối diện thiêu đốt.
Nhiệt độ trong phòng ngủ cao hơn so với bình thường, tay chân Thẩm Hòa Ninh theo bản năng cuộn tròn trong ngực anh, Bạc Thời Dư chậm rãi dời đôi môi, bế cô nằm lên giường, nhỏ nhẹ nói: “Anh đi chuẩn bị nước.”
Thẩm Hòa Ninh đi chân trần, cởi xuống chiếc áo khoác to dày, rộng thùng thình, đứng trên nền nhà, cố gắng hít thở sâu, nhẹ nhàng nhón chân đi tới phòng khách tìm túi của mình, từ trong túi rút ra một cái bọc nhỏ.
Cô giấu trong tay, nghe tiếng nước trong phòng tắm, hết sức duy trì sự tỉnh táo, đi tới ngăn kéo tủ của anh, định cầm giúp anh một bộ đồ ngủ để thay. Thời điểm mở ngăn kéo, thì bất chợt thấy một hộp mới tinh cùng loại với hộp cô đang giấu trong bọc.
Thẩm Hòa Ninh ngẩn người, dở khóc dở cười, hốc mắt đỏ lên, giọt lệ mơ hồ muốn rơi xuống.
Anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, không biết đã ôm suy nghĩ này trong bao nhiêu lâu. Trước giờ anh luôn bao bọc cô trong chiều chuộng, cưng nựng cùng vô hạn dịu dàng, luôn sợ cô đau, sợ cô còn nhỏ tuổi, lo lắng cô khiếp sợ, lo lắng cô khẩn trương, lo sợ cả những điều nhỏ bé nhất, chỉ cần liên quan đến cô anh đều vô cùng cân nhắc, suy nghĩ.
Xưa nay anh đều không ngại bản thân khó chịu.
Những khát vọng, dục cầu anh đều gắt gao đè nén, kìm chế, chỉ biết âm thầm sục sôi trong cơ thể đầy tổn thương.
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên, không gian mờ ảo, mù mịt, ngay cả mặt kính cũng chẳng nhìn rõ, Thẩm Hòa Ninh đi chân trần vào, dùng khăn mặt nhúng nước, vắt khô, đặt lên đường cổ đẹp tinh tế của anh.
Anh vẫn đang mặc chiếc sơ mi rách, loang lổ máu. Cô ngồi tựa bên bồn tắm, im lặng giúp anh cởi từng cúc áo, chiếc khăn mặt ấm nóng trượt từ cổ đến tim, giọt nước chậm rã lăn xuống, qua vòm ngực săn chắc, cho đến vòng bụng rắn rỏi, sau đó biến mất tại thắt lưng.
Ma xui quỷ khiến, Thẩm Hòa Ninh muốn tiếp tục chạm xuống bên dưới, lại bị Bạc Thời Dư dùng sức nắm chặt cổ tay, hơi thở hỗn loạn hoàn toàn chẳng ăn khớp với giọng điệu từ tốn: “Ninh Ninh, em đang bị thương.”
“Đây có là gì.” Cô nghẹn ngào nói: “Vết thương của anh so với em còn nặng hơn.”
Cô nhịn không được xoay người qua chỗ khác, cởi dây buộc trên lưng, cổ áo ngủ trễ nải mở ra, tơ lụa mỏng manh theo bờ vai trần tụt xuống, từ sợi tóc, đến cần cổ, rồi vòng eo nhỏ nhắn vừa một nắm tay…
Khuôn mặt Thẩm Hòa Ninh bị hơi nóng hun cho đến mức phiếm hồng, cô đưa khăn mặt nhét vào tay anh: “Anh giúp em đi.”
Tim cô đang đập loạn, nắm tay trên bồn trượt xuống, nửa người ngã vào trong nước, từ trực trở xuống đều bị làn nước ôm lấy, thời điểm vết thương chuẩn bị chìm vào làn nước, cả người tức thì bị một đôi bàn tay nhấc lên, kéo vào trong ngực.
Quần dài của anh bởi thế cũng bị ướt sạch. Khắp nơi đều là hơi nước ẩm ướt, ấm áp.
Hai chân cô ép lấy đùi anh, cả người ngã về phía trước, nửa người tựa trên ngực anh, xe lăn mất khống chế hơi lùi về phía sau, tạo ra tiếng mài trên mặt đất.
Bạc Thời Dư ôm eo cô, khống chế cô gái nhỏ nghịch ngợm nào đó. Ngọn lửa nơi đáy mắt được anh chôn giấu thật kỹ, thành công bị cô nhóm lên, ánh lửa hừng hực tựa như có thể thiêu cháy cả một thảo nguyên bao la.
Giọng anh trầm thấp đầy kìm nén: “Ninh Ninh, hiện tai anh không có quải trượng, mặt đất cũng toàn nước, anh không thể đứng lên, đây chỉ là một căn phòng tắm nhỏ hẹp, anh chỉ là một kẻ tật nguyền phải di chuyển dựa vào xe lăn, dù như thế, em cũng…”
“Dù thế, anh vẫn là Bạc Thời Dư của em.” Thẩm Hòa Ninh không nhịn được rơi lệ, chăm chú nhìn vào mắt anh, “Dù thế, anh vẫn luôn coi em như món đồ sứ cần được tỉ mỉ che chở, nâng niu.”
“Em không phải.” Cô nói: “Em cũng là tổ ấm, là lá chắn của anh. Vết sẹo trên lưng em, vết thương trên tay anh, mãi mãi là một cặp hoàn chỉnh không thể tách rời, không thể xóa bỏ. Giống như tình cảm của chúng mãi mãi chẳng thể nhạt phai.”
Thẩm Hòa Ninh nấc lên: “Hay anh chê em nhỏ, sợ em không chịu nổi trách nhiệm, hay là anh không có ý định sống bên em một đời, một kiếp….”
Lời này có hơi quá đáng. Anh sao có thể chịu nổi…
Cuối cùng, trong thời khắc lấy lại được tia lý trí, người đàn ông trước mặt cô đã hoàn toàn bị lửa tình thiêu rụi, chỉ còn tiếng ‘Ừm’ bị bóp nghẹt giữa răng môi quấn quýt, thân cận. Nước mặt bị anh buốt xuống, đôi môi tìm nhau trong tiếng gọi nguyên thủy của cảm xúc, tri giác cứ vậy mất đi, chút tỉnh táo duy nhất cũng bị ngọn lửa nồng cháy thiêu rụi. Tất cả như trôi nổi trong sương mù mờ mịt. Nước mắt, mồ hôi, hơi ẩm, tất cả hòa vào nhau bọc lấy hai cơ thể đang điên cuồng chạm đến nhau.
Nào còn từ ngữ nào miêu tả được những cảm xúc, chỉ có hành động là chân thực và trực tiếp nhất.
Mọi thứ nhòa đi, thứ duy nhất Thẩm Hòa Ninh nhận thức được là ánh mắt rực cháy, thèm khát của người kia, hai cái bóng in trên sàn đang cuộn vào nhau, hòa làm một.
Đầu gối cô tê dại, xe lăn không chịu được lực đạo bên trên, phát ra tiếng “kít, kít” rất nhỏ. Lại bị những âm thanh khác hoàn toàn nuốt chửng.
Thẩm Hòa Ninh vô thức rơi lệ, đã sớm không phân rõ được mơ và thực. Thời khắc giọt nước mặt trượt từ gò má xuống cần cổ lại bị người kia trân trọng mút vào.
Giọng anh trong khàn khàn, trong mơ hồ có cả sự mê loạn, cuồng si đến cực hạn: “Ninh Ninh ngoan, nghe lời, thả lỏng…. anh… không nhịn được.”