Chương 12
“Phòng anh chỉ có mỗi một chiếc giường sao?” Quý Minh Châu trầm mặc một hồi, ánh mắt vẫn luôn nhìn dáo dác xung quanh.
Cô nhấc chân, khẽ đá vào một góc giường như đang xác nhận xem liệu chiếc giường này có phải được ghép lại, một lúc nào đó có thể tự động tách thành hai hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em nói xem?”
Giang Tịch chẳng buồn ngước mắt lên, cũng lười phải trả lời, trực tiếp hỏi lại cô.
Quý Minh Châu cũng biết câu hỏi của mình không có đáp án thứ hai. Nhưng cô không kìm nén được cảm xúc nào đó hợp lại, nhen nhóm rồi trực tiếp bùng lên.
Một chiếc giường, hai chiếc gối.
Quý Minh Châu chưa từng trải qua trải nghiệm chung giường chung gối với đàn ông, chỉ nghĩ không thôi cô đã cảm thấy đầu óc sắp nổ tung rồi.
Nhưng dường như cũng không phải là không chấp nhận được, dù sao bất luận thế nào, Quý Minh Châu cô cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt mà đi ngủ dưới sàn nhà.
Bây giờ cô chỉ nghĩ một chuyện là... bà Giang đề nghị như này, thế mà Giang Tịch vẫn hùa theo...đồng ý thật ư?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực tế thì, Giang Tịch không cho cô quá nhiều thời gian để trầm tư, anh trực tiếp nhấc đôi chân dài đi về phía bên giường.
Quý Minh Châu vốn còn đang trầm ngâm, bỗng một bóng đen thình lình xuất hiện trước mắt, khiến cô lập tức giật lùi về sau mấy bước.
Dòng suy nghĩ chợt thu hồi lại, bây giờ ánh mắt cô nhìn Giang Tịch cũng có một loại cảm giác kỳ lạ.
Dù nhìn thế nào cũng cảm thấy Giang Tịch tỏ vẻ nôn nóng không thể chờ đợi được nữa.
Mạch suy nghĩ của cô bị mắc lại chỗ này, cô không thể ép mình nghĩ tiếp được nữa.
Giang Tịch liếc mắt qua chỗ cô, “Muộn lắm rồi mà vẫn không đi tắm?”
Nói đoạn anh ngồi lên giường, tùy tiện chỉ vào những món đồ tắm rửa chất đống trên giường, “Vẫn phải nói, em phải ngủ ở bên này.”
Sao vậy nhỉ, vừa về nhà là khỉ xưng bá vương có phải không?
Cái giọng điệu hờ hững này, ai không biết còn tưởng cô là cung nữ nhỏ nhoi đang chờ được hoàng thượng lâm hạnh.
“Không bì được với anh, tắm gì mà nhanh thế.”
Quý Minh Châu hừ một tiếng, nhìn Giang Tịch với ánh mắt sắc lẹm. Sau đó cô rảo bước thật nhanh, trực tiếp lướt qua người anh, vơ lấy đống đồ đạc rồi bước thẳng vào phòng tắm ở bên này.
Cho đến khi tắm xong, Quý Minh Châu nhìn người ở trong gương, chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra vào hôm này đều quá trái ngược.
Hơn nữa... vì sao giúp cái tên Diêm Vương mặt lạnh không biết nói tiếng lòng của anh ta xong, cô lại giống như bao cát để anh ta trút giận vậy nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô hơi ngẩng đầu lên.
Ở trong gương, hai má cô ửng hồng, vẫn là làn da trắng sứ cùng đôi mắt sáng như sao giống như trước đây.
Nhưng vẫn có chỗ khác thường, bộ đồ ngủ mà bà Giang chuẩn bị cho cô bó sát vào người, mặc cũng thoải mái nhưng... hơi chật.
Cơ thể cô vốn đã vô cùng thon thả, “điện nước đầy đủ”, vóc dáng hoàn toàn xứng đáng với nhan sắc bẩm sinh của cô. Lúc này cơ thể được bộ đồ ngủ hơi bó sát này phác họa, mọi đường cong đều hiện lên.
Cô nghĩ đến ánh mắt trêu tức của Giang Tịch ban nãy, một là không làm, mà đã làm thì làm cho xong. Cô dứt khoát kéo cửa phòng tắm ra một cách oai vệ, cố tình phát ra tiếng động lớn nhất.
Cô trưng ra điệu bộ vô cùng cao quý, đẹp một cách lạnh lùng. Đang định lấy khí thế này áp chế Giang Tịch, kết quả chỉ nhận lại một cái liếc mắt hờ hững của anh.
Anh chỉ liếc mắt một cái rồi nhanh chóng bình thản dời mắt đi.
Quý Minh Châu thấy anh làm thinh, cô thất vọng đến mức ngay cả võ mồm cũng không muốn đấu nữa, chỉ giả vờ nâng tay lên, vén tóc mai ra đằng sau.
Cô đóng cửa phòng tắm lại rồi bước ra phòng ngủ.
Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích, trong phòng đèn điện sáng choang.
Giang Tịch dựa vào đầu giường, sau khi rời mắt thì cúi đầu xuống, nhìn chăm chú gì đó.
Quý Minh Châu lại gần hơn thì mới phát hiện anh đang cầm sách đọc.
Cô đá văng đôi dép lê, chậm rãi bò lên giường, “Giang Tịch, chúng ta phải nói rõ trước nhé, nước sông không phạm nước giếng, phải giữ một đường ngăn cách ở giữa.”
Cô ngủ ở bên giường cô, Giang Tịch ngủ ở bên giường anh.
“Có gối đấy.” Như thể đoán được cô sẽ nói gì, Giang Tịch trực tiếp đồng ý.
Anh chưa từng rời mắt khỏi quyển sách, tỏ vẻ không quan tâm chuyện bên ngoài. Nhưng trái lại, anh lại trả lời rất nhanh.
Quý Minh Châu nhìn về phía “chiếc gối” mà Giang Tịch nói, đó là một chiếc gối vừa dài vừa rộng.
Đúng là nếu dựng thẳng đứng lên thì cũng tính là vắt ngang giữa giường, trực tiếp tách hai người sang hai bên.
“Cơ mà chiếc gối này của anh to thật đấy.” Quý Minh Châu chưa nhìn thấy chiếc gối dài như này bao giờ, cô chọc chọc vào gối một cách biếng nhác.
Ban đầu cô vẫn luôn giữ tư thế quỳ một chân trên giường, vì tò mò nên Quý Minh Châu rướn người về phía trước, hơi cúi người xuống.
Đúng lúc đó Giang Tịch nghe thấy lời của cô thì ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn về phía cô.
Ngay tức khắc, khoảng cách của hai người được thu lại rất gần.
Hương hoa hồng và hương tuyết tùng hòa lẫn trong không khí, bỗng nhiên xộc vào khoang mũi. Trong lúc nhất thời, hai người đều ngẩn ngơ trong phút chốc.
Hơn nữa vì xích lại gần nhau, cho nên ánh mắt của Giang Tịch nhìn thẳng về phía trước ngực cô.
Không lệch một phân.
Quý Minh Châu là người phản ứng lại trước tiên, cô cuống quít lùi lại phía sau, co chân lại, đổ người nằm phịch sang một bên.
Tựa như chú cá kiếm, đột ngột đâm đầu vào xuống biển.
Chỉ có điều, gợn sóng của cú đâm đầu này hơi lớn.
Đệm dường là loại mềm, khi ngồi lên còn có cảm giác hơi bồng bềnh, mà chịu cú bổ nhào này của Quý Minh Châu, biên độ lên xuống càng trở nên rõ rệt.
Cô nhắm mắt lại, vành tai nóng ran, nhưng giọng nói vẫn cố gắng duy trì vẻ bình thản: “Tôi muốn ngủ rồi, phiền anh tắt đèn.”
Nhưng điều bất ngờ là, mãi chẳng nghe thấy Giang Tịch lên tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, cùng với một tiếng “tách”, đèn trong phòng vụt tắt.
Khi ánh mắt của Quý Minh Châu rơi vào một vùng tối tăm, cô nghe thấy Giang Tịch cất lời.
Anh nói: “Giãy nhẹ thôi.”
...
Giãy nhẹ thôi?
Giãy! Nhẹ! Thôi!
Bởi vì câu nói cuối cùng của Giang Tịch, Quý Minh Châu mãi mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, màn hình điện thoại của cô vẫn sáng le lói.
Quý Minh Châu: [Tức chết tớ rồi tức chết tớ rồi tức chết tớ rồi!]
Liên Đường: [Giang Tịch?]
Quý Minh Châu: [?]
Quý Minh Châu: [Sao cậu biết?]
Quý Minh Châu: [Tớ còn chưa nhắc đến anh ta mà.]
Liên Đường: [Dùng chân nghĩ cũng biết được rồi.]
Liên Đường: [Lần trước cậu nói như này cũng là vì anh ta!]
Quý Minh Châu bấm ngón tay tính toán, hình như cũng đúng là như vậy.
Cơ mà cái đầu của Liên Đường này, ấy thế mà cũng có lúc chuẩn xác như vậy. Cô dứt khoát tung ra dòng tin nhắn –
Quý Minh Châu: [Ờ.]
Quý Minh Châu: [Anh ta ngủ ngay bên cạnh tớ.]
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán...
Liên Đường: [... Khoan đã!]
Liên Đường: [Tình tiết này tiến triển quá nhanh, có thể phanh lại một chút để tớ tiếp nhận hay không!]
Quý Minh Châu: [Vẫn chưa nói hết, giữa hai người bọn tớ cách một dải ngân hà.]
Quý Minh Châu: [Có điều chuyện này có nguyên nhân, dù sao thì tớ cũng không ngủ bên dưới đâu.]
Liên Đường: [Oh wow, Tiểu Bát.]
Liên Đường: [Không ngờ Giang Tịch lại là người nằm bên dưới.]
Quý Minh Châu: [Cậu đang nghĩ cái gì thế hả?]
Quý Minh Châu: [Tớ nói là dưới đất...]
Liên Đường: [Hiểu rồi hiểu rồi, hai người cứ tự nhiên.]
Liên Đường: [Cứ tự nhiên!]
Tự nhiên cái đầu cậu ý, Quý Minh Châu nhìn trừng trừng vào màn hình, trong lúc nghĩ xem lần sau nên dùng hình phạt gì để xử Liên Đường, cô đã kể lại đại khái đầu đuôi câu chuyện cho Liên Đường.
Cô phụ trách trình bày, Liên Đường phụ trách hùa theo.
Nhưng trong quá trình đó, đã được cô lược đi một số từ ngữ dễ gây hiểu nhầm.
Quý Minh Châu: [Cậu nói câu cuối cùng có ý gì đấy?]
Liên Đường: [Cũng dễ hiểu thôi, cậu cứ hiểu ý trên mặt chữ ấy.]
Quý Minh Châu: [?]
Cuộc trò chuyện này không kéo dài quá lâu, đến cuối cùng Quý Minh Châu đã buồn ngủ lắm rồi, mí mắt cũng díp hết lại.
Cô bỏ điện thoại ra, ôm lấy gối dài, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy hình như mình đã nằm mơ.
Lúc thì ở thiên đường, lúc thì ở địa ngục, trên người cũng lúc nóng lúc lạnh.
Khó chịu vô cùng.
Giống như bị ngâm vào trong nước lạnh rồi ngay sau đó bị ném vào trong lò lửa, nằm giữa hai thái cực lửa và băng.
Mũi cô cũng như bị người ta bịt lại, tắc cứng không thể hít thở.
Cô dựa vào chút ý thức còn lại, ném chiếc gối dài sang một bên, như vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng chẳng được bao lâu, Quý Minh Châu lại cảm thấy mình bị rơi vào khe nứt trong tảng băng, lạnh đến run cầm cập.
Cô vô thức nép vào nguồn nhiệt bên cạnh mình. Sau khi dính sát vào thì dùng sức ôm chặt.
Thực ra độ ấm của nguồn nhiệt ấy không hẳn là cao, ấm áp man mát, giống như hòn ngọc được ủ ấm vậy.
Quý Minh Châu ôm được một lúc, cảm nhận được chút ấm áp đầy khoan khái, cảm thấy cả người đều trở nên dễ chịu.
Cô cứ thế cuộn người lại, tìm được một vị trí tuyệt vời để kề gần nguồn nhiệt đó.
Cứ thế, cuối cùng cô đã chìm vào giấc nồng say.