Chương 44
Cùng với động tác của Giang Tịch, Quý Minh Châu chỉ cảm thấy ngọn lửa khắp người đều bùng cháy ở trước ngực mình.
Sau đó cô phát hiện ra cổ họng mình như bị dính chặt lại, ngập trong đường mật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt anh tuấn xán lạn, được ánh chiều tà của hoàng hôn làm phông nền, đôi mắt anh ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh.
Giang Tịch bất chợt tỏ ra mạnh bạo như thế này, thái độ của anh dường như cũng đã rất rõ ràng rồi.
Anh hỏi cô, trong tim cô có thể có vị trí của anh được không.
Người đàn ông tâm tư khó hiểu này, trước đó còn là tên đàn ông xấu xa nói không có cảm giác với cô, không những theo cô tới Thụy Sĩ, mà còn vừa thổ lộ vừa động tay động chân!
Sau khi nghe câu nói cuối cùng của anh, tâm tư ngổn ngang trăm mối của cô thoáng chốc biến thành một mối nghi hoặc.
Từ khi nào mà cô... dính dáng tới Giang Mặc vậy?
“... Tôi với Giang Mặc?” Quý Minh Châu tròn xoe mắt, không hiểu cái câu “Bây giờ không còn cảm giác với Giang Mặc nữa” mà Giang Tịch nói từ đâu mà ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra trong mắt anh, trước đây cô còn có cảm giác với Giang Mặc sao?
Là Thượng đế cho anh cái tự tin này để phán bừa một câu thế này sao!
“Tôi và Giang Mặc thì có thể...” Quý Minh Châu nói được một nửa thì bị Giang Tịch nhanh chóng cắt ngang.
Ánh mắt anh tối sầm xuống, “Về sau không được nhắc đến anh ta nữa, anh không cho phép.”
Anh không cho phép...
Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?!
Quý Minh Châu lại cố tình làm trái ý Giang Tịch, “Tôi không đấy! Tôi với anh ấy có thể có quan hệ gì được chứ, tôi với anh ấy cũng chẳng thân thiết được chưa. Anh cũng có là gì của tôi đâu, anh còn gán tội lên người tôi, tên xấu xa!!”
Nói đoạn, Quý Minh Châu nhanh nhảu gập chân lại, đầu gối thúc lên trên, trúng ngay chỗ hiểm.
Giang Tịch hoàn toàn không đề phòng, anh khẽ hự một tiếng, sức lực trên tay thoáng ngừng lại, bàn tay đang siết chặt cũng hơi buông lỏng.
Quý Minh Châu nhân cơ hội giãy khỏi tay anh, đưa hai tay lên che kín ngực mình.
Mặt cô đỏ bừng, tóc tai lẫn áo sống đều xộc xệch, “Giang Tịch... trước đây tôi thật sự không nhận ra anh là loại người này!”
Anh vẫn đặt tay lên trên đó, cuối cùng vẫn dùng ngón tay xoa ấn mấy cái.
Mỗi một lần đều xuyên qua quần áo, chạm vào những tia lửa tóe ra do tiếng nổ tanh tách mang lại.
...
Sau khi bình tĩnh lại, hai người chiếm cứ hai góc giường, quay lưng vào nhau, chẳng ai nhìn ai.
“Em...”
“Tôi...”
Hai người lên tiếng cùng một lúc, rồi đồng thời im bặt.
Giang Tịch chậm rãi nói: “Sao lại bảo em và Giang Mặc không thân thiết?”
Dù là một người như anh, đến lúc này cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Quý Minh Châu đưa tay che cổ lại, chậm rãi vuốt ve nơi đó, “Tôi không cảm thấy một người mỗi năm chỉ nói chưa đến ba câu với tôi lại thân thiết với tôi.”
Hơn nữa, những năm cô học ở Úc, đến một câu cũng chẳng có, cô cũng không có phương thức liên lạc của Giang Mặc.
“Giang Tịch, anh nghe tin đồn chỗ nào mà cho rằng tôi có ý với Giang Mặc vậy?” Quý Minh Châu nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy, vừa nãy chỉ đá anh một cú là đã tính sổ xong rồi.
Lúc này, Giang Tịch lại khôi phục lại thái độ lạnh nhạt trước đó.
Mỗi khi đối mặt với vấn đề này, anh đều kiềm chế không cho mình nghĩ quá nhiều.
Quý Minh Châu đã nói không thân thiết, nhưng cảnh tượng mà anh nhìn thấy lúc ấy lại hoàn toàn là thật.
Có lẽ là vì chuyện vẫn chưa thành công.
Quý Minh Châu và Giang Mặc cũng chưa thể ở bên nhau, vì thế mới nói là không thân thiết.
Không biết ngẫm nghĩ bao lâu, Giang Tịch từ từ nói: “Trong buổi tiệc sinh nhật của anh trước khi ra nước ngoài, em và Giang Mặc ở trong hậu hoa viên, còn anh đứng ngay cạnh đó.”
“Những lời em nói với anh ta, anh đã nghe thấy hết rồi.”
Dù đã đến lúc này, từ trong thâm tâm anh vẫn không muốn lật lại chuyện này để nói ra.
Thực ra đó cũng không phải một câu nói, mà đó là một lời tỏ tình đường đường chính chính.
Có lẽ khi ấy Quý Minh Châu chẳng thể ngờ được, anh đang tìm cô khắp nơi trong nhà họ Giang.
Cũng không ngờ được, cuối cùng anh đã tìm thấy cô ở hậu hoa viên, và anh cũng bắt gặp sự việc mà anh chưa từng liệu trước.
Từ đó, mối quan hệ của hai người vỡ vụn như băng nứt, không thể quay lại như trước, bắt đầu quãng thời gian xa cách hai bờ đại dương, kéo dài bao nhiêu năm.
Vòng vo luẩn quẩn đến bây giờ, cũng đã được mấy năm rồi.
Giang Tịch đứng chôn chân trong góc khuất ở hòn giả sơn, nhìn Quý Minh Châu chậm rãi thổ lộ tấm lòng của mình, sau đó lại bị Giang Mặc từ chối.
Lúc ấy, anh vừa nghĩ Giang Mặc lại dám từ chối cô, vừa ôm một suy nghĩ bỉ ổi, may mà Giang Mặc đã từ chối cô rồi.
Giang Tịch vừa nói những lời này ra, Quý Minh Châu lâm vào trầm mặc.
Những hồi ức, những sự việc thật lâu về trước cô đều không nhớ rõ nữa rồi.
Nhưng chỉ có buổi tối hôm ấy được khắc trên “cây cột nhục nhã”. Đó gần như là giây phút chật vật thảm hại hiếm có trong cuộc đời toàn những thời khắc tươi sáng của Quý Minh Châu.
Cô đã chịu cú sốc mạnh, trái tim thiếu nữ tan nát thành ngàn mảnh, chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Tựa như cảm giác ngã từ trên tầng mây xuống.
Cô vẫn còn nhớ buổi tối hôm ấy, vầng trăng tròn vành vạnh sáng ngời. Dù đang là mùa đông với những cơn gió lạnh tái tê, nhưng vì sự phấn khích trong lòng, mà cô chẳng cảm thấy lạnh là bao.
Cô chỉ cảm thấy vừa táo bạo vừa run sợ vì kế hoạch mà cô sắp thực hiện.
Khi đó cô dũng cảm biết bao.
Chỉ có điều, càng dũng cảm bao nhiêu thì càng ngã đau bấy nhiêu.
Bữa tiệc sinh nhật của Giang Tịch rất đông vui, cô và Liên Đường mặc bộ váy dạ hội ngắn, trốn trong một góc ở chỗ chiếc bàn dài rủ rỉ với nhau.
Trước khi chuyện chưa thành, Quý Minh Châu không tiết lộ tí ti gì liên quan đến kế hoạch này. Cô chỉ nhắc đi nhắc lại là mình sắp sửa làm một chuyện lớn.
Liên Đường đề nghị, nếu đã là chuyện lớn thì phải uống chút rượu lấy can đảm.
Sau khi nhấp mấy ngụm rượu nhỏ, Quý Minh Châu lập tức cảm thấy tế bào khắp người đều trở nên sục sôi.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Quý Minh Châu bắt gặp bóng dáng mà cô luôn mong ngóng ở khúc ngoặt ở hậu hoa viên.
Tâm tư thiếu nữ tựa áng thơ ca, Giang Tịch lạnh lùng nhưng cô lại thấy rất tốt.
Thiếu niên lạnh lùng đẹp trai như này, còn là ánh trăng sáng của nữ sinh toàn trường. Anh như một vầng trăng tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo lung linh.
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vì ban nãy đã lén uống chút rượu vang, giờ đây men say ấy trào dâng, lập tức trở thành hậu thuẫn vững chãi, thôi thúc cô không chùn bước.
Quý Minh Châu hít sâu một hơi, nói bằng giọng điệu tràn ngập hy vọng và thêm chút trông mong: “À ừm... em cảm thấy anh không tệ... cũng rất thích anh, anh theo em nhé!”
Trước đây cô toàn nói chuyện với Giang Tịch bằng giọng điệu như thế này.
Lúc nào đối phương cũng chỉ đáp lại một tiếng, nhưng đó cũng chính là anh đã đồng ý.
Vậy mà, những lời phía sau của đối phương lại khiến cô như rơi vào trong hầm băng.
Sau đó, những cảm xúc lấp đầy con tim cô toàn là sự quẫn bách và xấu hổ.
Nửa gương mặt của anh chìm trong bóng tối, khiến cô không thể nhìn rõ.
Cô chỉ nhớ ánh mắt lạnh băng, cùng giọng điệu vừa lạnh lùng vừa bình thản: “Xin lỗi, tôi không thích cô.”
Hồi ức đó được lôi ra khỏi vỏ một lần nữa, Quý Minh Châu kinh ngạc nhận ra, hóa ra trải qua bao nhiêu năm vậy mà cô vẫn nhớ như in từng khung cảnh từng sự vật cùng cuộc đối thoại kia như thế.
Bây giờ, Giang Tịch lại nói lúc ấy anh bắt gặp cô và Giang Mặc ở trong hậu hoa viên.
Cô ngây ngẩn rất lâu, mãi chẳng thể hoàn hồn.
Hóa ra, là chính cô đã nhầm.
Hóa ra, cô không chỉ nhận nhầm người, mà trùng hợp là cảnh tượng ấy lại bị Giang Tịch nhìn thấy.
Chuyện này là sao đây?
Tâm trạng của Quý Minh Châu hiếm khi rối bời thế này, đây cũng là lần đầu tiên cô nảy sinh sự hoài nghi với chính mình.
Lúc ấy cô thấy người ấy đầy mơ hồ, trong bóng tối cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Thấy hồi lâu mà cô chẳng lên tiếng, Giang Tịch lập tức đứng dậy, vòng qua cuối giường đến bên kia giường. Anh quỳ một chân ngồi xuống trước mặt cô, để ánh mắt ngang hàng với cô.
“Lúc đó em ít tuổi chưa hiểu chuyện, không có nhiều hiểu biết về chuyện tình cảm.” Anh nói thêm: “Về sau anh sẽ không để ý chuyện này nữa. Anh muốn hỏi, em của hiện tại có cảm giác thế nào với anh?”
Giọng anh dịu dàng nhưng lại có thể khiến cô ngẩng đầu lên.
Cô né tránh ánh mắt của anh, hừ một tiếng, “Ít tuổi chưa hiểu chuyện? Không có nhiều hiểu biết về chuyện tình cảm?”
Quý Minh Châu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy như màu mực, tựa như một vì sao lấp lánh trong biển sao của anh.
“Giang Tịch, tối hôm ấy, tôi tưởng đó là anh.”
Câu nói này của cô như một tiếng sấm giữa đồng bằng, thức tỉnh những người chậm hiểu trong trò chơi cút bắt anh đuổi em chạy này.
...
Đến khi ăn tối, Giang Tịch mới đợi được Quý Minh Châu.
Ban nãy, anh gần như bị đuổi ra ngoài.
Chỉ có chiếc vali còn dựng ở cửa, cùng anh nương tựa vào nhau.
Mà người đàn ông trẻ ở phòng chếch phía đối diện nghe thấy động tĩnh, thò đầu ra lén nhìn sang bên này, bị Giang Tịch liếc mắt nhìn một cái liền rụt đầu lại.
Ba người cùng ngồi ở bàn ăn, anh chàng Hoa kiều kia không ngừng xun xoe lấy lòng Quý Minh Châu.
Quý Minh Châu mỉm cười lịch sự, nói cảm ơn anh ta.
Nhưng lại chẳng nhìn Giang Tịch một lần nào.
Cô đối xử với anh như này, anh cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Cảm giác vén mở bụi gai, để lộ ra vùng trời thoáng đãng, sự sung sướng khi sự chờ đợi kiên trì của mình đã có kết quả, cảm giác rạo rực khi cành liễu đượm nắng xuân lướt qua gò má... Không một cảm giác nào là không nhắc anh rằng, mùa xuân thực sự đã đến rồi.
Thời niên thiếu, có một cô nàng như này đã khuấy động mọi cảm xúc trong anh. Dù từng có sự mê muội và khó hiểu, phẫn nộ và không cam lòng, bồi hồi và nhớ nhung, nhưng vào lúc này, Thượng Đế lại dùng tất cả sự vui vẻ che phủ mọi thứ trước đây.
Cô nói, lúc ấy cô đã tưởng là anh.
Cũng có nghĩa là, đối tượng mà cô thích, cô muốn người ấy theo cô, là anh.
Bất kể là vì điều gì mà nhận nhầm thì cũng đã nhầm người rồi.
Nói tóm lại, đối tượng mà cô muốn tỏ tình ban đầu, là anh, là anh, vẫn mãi là anh.
Giang Tịch nhìn Quý Minh Châu trân trân, nhất thời không thể khống chế cảm xúc của mình, ngay cả cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng.
Bà chủ nhà là người phát hiện Giang Tịch thất thần đầu tiên, bà hỏi han đầy quan tâm: “Chàng trai trẻ, sao cháu không ăn cơm, có phải bị bệnh rồi không?”
Giang Tịch nhìn sang chỗ bà, dùng tiếng Anh đáp lại một cách bình thản: “Đúng là bị bệnh rồi.”
Câu nói này cũng chẳng khiến Quý Minh Châu ở phía đối diện ngẩng đầu lên.
Còn bị bệnh nữa chứ, cái tên này...
Vừa đè người ta, vừa cắn cổ người ta, lại còn sờ ngực người ta.
Đây mà là bị bệnh sao!
Quý Minh Châu âm thầm đảo mắt trắng.
Cho dù cô đã nhận nhầm người, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Giang Tịch vẫn luôn hiểu lầm sâu sắc bao nhiêu năm, lúc này cô cũng không muốn để ý đến anh nữa.
Điều mà Quý Minh Châu không biết là, nếu như hai người không mở lòng nói thật với nhau, liệu rằng Giang Tịch còn phải tự dằn vặt mấy năm nữa.
Nghe được câu trả lời của Giang Tịch, bà chủ nhà “A” một tiếng rồi nói: “Vậy có cần tôi lấy thuốc cho cháu không?”
“Dạ cảm ơn bác, không cần đâu ạ. Chỉ là cháu mắc một căn bệnh gọi là bệnh tương tư.”
Lời này vừa được nói ra, bàn ăn lập tức im phăng phắc.
Sau đó bà chủ nhà bật cười ha hả.
Bầu không khí thoáng chốc đã trở nên rất sôi nổi.
Quý Minh Châu vốn đang uống nước ép, nghe thấy câu này của Giang Tịch, cô run tay suýt nữa phụt nước ra ngoài.
Đây vẫn là Giang Tịch thật ư?
Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Giang Tịch.
Quý Minh Châu: “...”
Ăn tối xong thì cũng chẳng còn nhiều hoạt động giải trí nữa, ông bà chủ đã đi ngủ từ sớm.
Anh chàng Hoa kiều kia vẫn đang quanh quẩn bên cạnh Quý Minh Châu. Nhìn thì có vẻ thấy cô tươi cười, nhưng từ đầu chí cuối luôn giữ khoảng cách không xa không gần với anh ta. Cô tự cảm thấy vô vị, bèn đi về phòng trước.
Giang Tịch và hành lý của anh vẫn lặng lẽ chờ bên ngoài phòng Quý Minh Châu.
Anh kiên nhẫn không chịu từ bỏ, bàn tay với khớp xương rõ ràng xoay ngược lại, chậm rãi gõ vào cánh cửa gỗ.
Nhịp điệu không nhanh cũng chẳng chậm, cực kỳ nhẫn nại.
Bộ dạng kiên trì bền bỉ, không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ của anh khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Cuối cùng, người bên trong không thể nhẫn nhịn được nữa.
Quý Minh Châu bước ra, mở cửa hé ra một khe nhỏ, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa, “Giang Tịch... anh có thôi đi không vậy... Lần này anh còn dám xông vào phòng con gái... anh có tin tôi đi mách với bà chủ không!”
“Anh không có chỗ ở.” Giang Tịch rũ mắt nhìn cô, không thể nhìn ra biểu cảm nào từ sắc mặt của anh, “Đến đây vội vàng, chẳng chuẩn bị gì cả.”
“Tóm lại anh không có chỗ ở thì liên quan gì đến tôi?” Quý Minh Châu tiếp tục trêu tức anh cho anh nghẹn họng: “Bên kia có phòng khách nhỏ, ở đó có sofa, anh đi đến đó đi.”
“Tối đến lạnh, anh cũng không có chăn.”
“Chẳng phải buổi tối ở đây sẽ có sàn sưởi sao?”
“Trong phòng mới có.”
“...”
Quý Minh Châu cứng họng một hồi mới nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Anh muốn ngủ cùng em đêm nay.” Anh nói.