– Cho mình xin lỗi, mình không cố ý chọc bạn đâu, mình chỉ muốn bạn nói vài câu thôi.
– Tôi nhẹ giọng hối lỗi.
Nói rồi nhỏ vừa khóc vừa đánh tới tấp vào tôi nhưng hoàn toàn không có tý lực nào, tôi cũng để nhỏ đánh cho hả giận.
Sau một lúc dường như đã mệt nhỏ ngồi bệch xuống ghế vai vẫn còn rung do chưa dứt khóc, tôi sựt nhớ ra là mình có đem theo 1 quyển tập với cây viết phòng hờ nên lôi ra đưa cho nhỏ.
Giật lấy quyển tập với cây viết, nhỏ cầm đầu viết hì hục như máy:
– [Cậu là đồ điên, đồ tồi, đồ khùng, đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ khốn, đồ chết bầm, đồ chết tiệt, đồ sở khanh, đồ tàn nhẫn, đồ dã man, đồ dê cụ… bla… bla… bla]
Tôi bật cười vì cách chữi ngây ngô của nhỏ, nói là chữi chứ chả có từ nào là nặng lời cả, dường như nhỏ chưa nặng lời với ai lần nào hết.
Nhỏ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi cười nhưng vẻ mặt còn khó chịu lắm, rồi tôi tiếp tục làm mặt thảm thương.
– Đánh thì cũng đánh rồi, chữi thì cũng chữi rồi vậy tha lỗi cho Phong nha… nha… nha!
Cứ mỗi từ nha tôi lại đẩy nhẹ vào vai nhỏ làm nhỏ mỉm cười nhưng vẫn cố làm mặt giận trong xinh vô cùng.
Rồi nhỏ viết vào quyển tập:
– [Xin lỗi không chân thành, không nhận! ]
– Hơ… sao lại không chân thành, lúc nãy Phương đánh mình đau lắm, lại bị tọng nguyên cái cặp vô mặt nữa.
– Tôi vừa nói vừa xoa mặt.
– [Có sao không? Phương đánh mạnh lắm hở? ] – Nhỏ lo lắng.
– Phong giỡn đấy, Phương đánh nhẹ hều… ế… ế.
– Tôi vội né ngay cái tuyệt kỹ giẫm bàn chân của Phương ngay lập tức, dính chiêu đó có nước mà tàn phế.
Phù… Cuối cùng cũng giải quyết xong mọi việc, sẵn đây tôi cũng khuyên các bạn nam một đều, đừng có giỡn dai với con gái quá không khéo sẽ gánh hậu quả khó lường đấy, thật! Nhìn tôi mà làm gương nhé.
Chúng tôi về cánh cửa tầng thượng để đi xuống lâu ba, nhưng thật kỳ lạ cánh cửa bị khóa từ lúc nào mặc dù tôi đã để mở lúc đi lên.
“Có gió gì đâu nhỉ, cửa đâu có tự đóng được, dù có đóng lại thì sao nó lại khóa trong cơ chứ? ”
– Có ai ở dưới Không, giúp với! – Tôi hét lớn.
Không ai trả lời, Phương nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, lo sợ.
– Không sao đâu, để mình thử gọi vài lần nữa!
Nhưng sau khi gọi rát cả cổ họng vẫn không thấy ai trả lời tôi bắt đầu mất bình tĩnh.
“Được lắm, gọi không được thì hành động vậy! ”
Tôi lùi vài bước rồi chạy lao tới dùng vai tông mạnh vào cánh cửa, nó vẫn không suy chuyển, tôi điên tiết tông liên hồi vào cánh cửa hết lượt này đến lượt khác và chỉ dừng lại khi cánh tay tôi mất cảm giác vì đau buốt.
Tôi ngồi sụp xuống đất trong vô vọng, tay phải tôi rung lên vì đau đớn, bất chợt tôi cảm thấy hơi ấm từ một bàn tay khác đặt lên tay phải tôi, là Ngọc Phương, nhỏ đang ngồi cạnh tôi, hai tay đang xoa nhẹ nhàng lên cánh tay đau nhức của tôi rồi nở nụ cười thật ấm áp.
Lúc đó tôi thầm trách mình thật vô dụng, đã không trấn an được cho Phương vậy mà để Phương trấn an lại cho mình nữa, thật là hổ danh con nhà võ mà.
Nhưng quả thật, được nhỏ trấn an tôi cảm thấy an tâm vô cùng và áp lực cũng được giảm bớt.
Những cơn gió bắt đầu nổi lên, bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn mưa sắp đến, tôi và Ngọc Phương đang lánh gió đằng sau bức tường gần cửa sân thượng nhưng vẫn không tránh khỏi những cơn gió rít cắt da cắt thịt đang thổi vào chúng tôi từng cơn, tôi thì vẫn miễn cưỡng chịu được, còn Phương thì đang rung lên bần bật vì cái lạnh thấu xương nhưng vẫn cố gắng gượng.
Thế nhưng điều tôi không mong muốn nhất trong thời tiết chuyển thu cũng đã đến, mưa bắt đầu rơi từng hạt, từng hạt nặng dần chẳng mấy chốc đã thành 1 trận mưa lớn, trên sân thượng không có lấy một mái che nên hai đứa đành chịu trận mặc cho mưa táp vào từng cơn lạnh giá như băng.
Tôi bắt đầu rung lên từng cơn, răng cứ đánh vào nhau nghe rõ lớn huống hồ chi là Phương mặt của nhỏ tái đi thấy rõ và có thể đỗ quỵ bất cứ lúc nào.
Theo bản năng, tôi kéo nhỏ sát vào lòng mình như để giảm bớt cái lạnh cóng mà nhỏ phải chịu đựng, một hành động mà bất cứ thằng con trai nào trong tình cảnh đó điều làm để bảo vệ người con gái yếu đuối trước mặt mình…
Hơn hai tiếng kể từ khi chúng tôi bị nhốt trên sân thượng, mưa có dịu đi so với lúc đầu nhưng vẫn còn năng hạt, gió vẫn thổi từng luồn lạnh ngắt vào người tôi và Phương.
Công việc duy nhất của tôi bây giờ là phải liên tục phải đánh thức Phương cũng như chính bản thân mình khỏi cơn buồn ngủ chết người vẫn đang cám dỗ.
Nhỏ giờ đây đã rút sát mình vào người tôi, mắt lúc nhắm lúc mở do bị tôi đánh thức.
– Phương… Không được ngủ nghe chưa! Chúng ta phải chờ người khác tới cứu.
Cứ mỗi lần như thế nhỏ lại gật đầu rồi dúi sát vào người tôi tìm chút hơi ấm nhỏ nhoi.
Lúc đó tôi tự nhủ với lòng mình phải kiên cường đến phút cuối cùng, bởi vì nếu tôi ngã quỵ nhỏ cũng sẽ ngã quỵ theo.
Tùng… tùng… tùng… – Trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến.
Tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì những đứa bạn trong lớp sẽ nhanh chóng đi tìm chúng tôi, lo vì họ sẽ không để ý đến tầng thượng này mà bỏ qua, nếu đều đó thực sự xảy ra chúng tôi đành phải chấp nhận số phận thôi.
Những tiếng í ới của mấy đứa bạn hòa vào tiếng mưa đập vào tai tôi một cách tuyệt vọng, tôi giờ đây đã kiệt sức hoàn toàn, không thể đáp trả bọn nó một câu nào nữa.
“Chẳng lẽ mình phải chấp nhận số phận sao? Không… Không bao giờ! ” – Tôi nắm chặt bàn tay của mình.
Tôi đảo mắt xung quanh để tìm bất cứ thứ gì có thể sử dụng được.
Chợt một vật đã đập vào mắt tôi, đó là bình hoa đang đặt trên cái bàn trên sân thượng.
Đánh thức Phương dậy lần cuối, tôi đặt cược tất cả những gì tôi có vào lần mạo hiểm này.
Lấy hết sức bình sinh tôi lê từng bước đến chỗ bình hoa chỉ cách tôi vài mét mà tưởng chừng như xa vời vợi.
Đến nơi, cầm bình hoa trong tay, tôi lấy hết sức cuối cùng ném nó xuống dưới lầu rồi tôi ngã quỵ xuống đất chỉ kịp nghe tiếng loảng choảng của bình hoa vỡ và tiếng mọi người bảo nhau:
– Ê! Có cái gì đó trên sân thượng kìa, lên mau!
Thế rồi tôi ngất lịm trong vô thức…
Mơ màng tỉnh dậy, tôi nhìn xung quanh với hình ảnh mở mờ ảo ảo, một lúc sau tôi dần tỉnh ra và biết mình đang năm trong phòng y tế của trường, đảo mắt sang thì thấy Ngọc Phương đang nằm trên giường bên cạnh, sắc mặt đã hồng hào hơn.
– “ Phù… Ổn rồi! ” – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– Mày tỉnh rồi hả? Đỡ chưa mày?
Quay sang bên thì thấy thằng Toàn ngồi bên cái ghế gần giường tôi từ bao giờ, tôi lồm cồm ngồi dậy vơ lấy cốc nước tu một hơi rồi hỏi:
– Tao ngất bao lâu rồi!
– Mày ngất năm tiếng rồi, bây giờ là ba giờ mười rồi đấy!
– Nhỏ Phương sao rồi?
– Nghe cô y tế nói nó bị sốt nhẹ, từ đây tới tối thế nào cũng tỉnh.
– …
Thấy tôi tầm ngâm không nói gì, nó lại hỏi:
– Mà sao tụi bây lên tầng thượng được vậy, tụi tao khó lắm mới dọn được đồ đạt lỉnh kỉnh chặn trước cửa ra mới lên cứu tụi bây được đó!
Thế là tôi kể hết toàn bộ sự việc từ lúc tôi lên sân thượng cho đến khi được tụi nó cứu, đương nhiên không dại gì mà kể cho tụi nó việc tôi đã làm với Phương rồi, thằng này bơm đểu vô cùng mà.
Sau khi kể xong toàn bộ sự việc, thằng Toàn vuốt cằm gật gù rồi chốt một câu đúng với suy nghĩ của tôi:
– Mày bị người ta hãm hại rồi!
– Hài… tao cũng nghĩ vậy, nhưng chã biết thằng ôn nào!
– Mày nghĩ xem mày có xích mích với bọn nào trong trường này không?
– Ơ… làm gì có! Tao mới vào trường mà.
Nhưng tôi chợt nhớ ra ngay vào cái ngày tôi gặp đám học sinh côn đồ đó và giải cứu Mai.
Ắt hẳn là bọn đó rồi, không ai khác vào đây được.
Bọn khốn dám chơi bố à! Vừa nghĩ tôi vừa nghiến răng ken két làm thằng Toàn ng ồi kế bên cũng sững sốt:
– Ê… Mày nghĩ ngợi cái gì mà sát khí ghê thế?
– Ờ… thì tao đang thầm rủa cái bọn chơi tao đó, để tao biết là thằng nào thì có mà nhừ xương.
– Thôi mày nên lo cho mày đi thì hơn, chống không lại tụi trường này đâu! – Vừa nói nó vừa thu dọn đồ.
– Hê! Mày đi đâu vậy?
– Thì tao về! Mày khỏe rồi thì ở đây chăm sóc em Phương của mày đi!
– Thằng cô hồn! Mày mà bơm đểu với cả lớp là bố chôn sống mày đấy!
– Ý… ý! Bớt nóng, mà hỏi thật, lúc trên sân thượng mày có làm gì em nó chưa? Cô nam hỏa nữ mà!
– Thằng bệnh hoạn! Lượn chỗ khác để bố nghỉ ngơi!
Thế rồi nó chạy tốt ra khỏi phòng y tế về một mạch.
Chợt thấy Phương đang mê sảng nói ú ớ gì đó nên tôi chạy lại đặt tay lên trán nhỏ xem xét.
“Chậc… Nóng quá, sốt nhẹ mà sao nóng vậy nè… ”
Vừa định rút tay lại để lấy khăn chườm cho nhỏ thì bất giác nhỏ nắm chặt lấy tay tôi, kéo sát vào mặt rồi thở dốc từng tiếng lí nhí nhưng do không gian yên ắng nên tôi nghe rất rõ.
– Đừng… đừng đi…
Tôi lúc đó chỉ biết há hốc mồm sửng sốt, lần đầu tiên trong cơn mê sảng nhỏ đã bật thành tiếng.
Chợt tôi cảm thấy tay mình có gì đó chảy xuống ương ướt, lần này tôi thật sự ngỡ ngàng, nhỏ… đang… khóc, vừa khóc vừa hổn hểnh nói:
– Đừng rời xa con… Con nhớ… hai người… lắm!
– Ở đây họ đánh con… đau lắm… đau lắm… hức…
Càng nói nước mắt nhỏ càng ứa ra đầm đìa.
Tôi thật sự rất bối rối chẳng biết làm gì, kéo dài thế nào bệnh của nhỏ sẽ trở nặng mất.
Nhưng tôi sựt nhớ ra có đọc đâu đó trong một cuốn sách như thế này: “ Khi nằm mơ, các tế bào thần kinh sẽ tiếp nhận các tác động bên ngoài mà phản ánh vào bên trong giác mơ”.
Cụ thể là nếu ta tác động vào người đang nằm mơ thì họ sẽ gặp những hỉnh ảnh tương tự trong mơ.
Nghĩ rồi tôi ôm nhỏ vào lòng rồi thì thầm vào tai nhỏ:
– “ Yên tâm… mình sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn đâu! ”
1 Giây… 2 giây… 3 giây… nhỏ tự dưng hết khóc, sắc mặt cũng dịu lại, hơi thở đã điều hòa hơn.
Đúng là cách này hiệu quả thật, giờ chắc nhỏ đang mơ những giấc mơ đẹp đây mà.
Đặt nhỏ xuống giường rồi đắp chiếc khăn chườm lên trán, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng lại dấy lên nhiều mối nghi vấn, tại sao nhỏ lại mê sảng như vậy nhỉ? Ai lại đánh nhỏ dã man đến mức phải bật khóc trong mơ chứ? Đó có phải là nguyên nhân nhỏ không muốn nói chuyện không?
Cơ mà sao cũng được, nghe tiếng nói của nhỏ như thế cũng vui vui rồi tuy không đường hoàng tý nhưng thế cũng đã thành công ngoài mong đợi! Công nhận giọng nhỏ nghe êm dịu thật cứ như chim hót ấy, trong trẻo vô cùng, chừng nào nhỏ tỉnh dậy, phải chọc vài câu mới được, hề hề…