– Hơ… Là bạn hả? Bạn có sao không?
– Có gì đầu mà, vẫn bình thường!
– Thật chứ, bọn họ đến 3 người lận.
– Thì bị hạ hết rồi!
– Ba người mà bạn hạ hết, bạn biết võ sao?
– Ừ… thì biết một chút thôi! – Tôi cười cầu tài.
Đến đây nhỏ nhẹ giọng, thở dài.
– Mình xin lỗi nha! Chuyện của mình làm bạn luyên lụy!
– Không sao đâu, mình ghét mấy thằng đánh con gái lắm! Mà tại sao chúng nó lại ăn hiếp bạn vậy.
– Ừm… mình…
– À mình xin lỗi, vậy bạn tên gì? – Tôi hỏi tréo qua chuyện khác.
– Mình tên Hoàng Mai, còn bạn?
– Mình tên Đại phong! Vậy mình làm bạn ha?
– Ừa… hì!
Nhỏ mỉm cười trông xinh cực, nhất là cái khuôn mặt trái xoan thon thon, làn da trắng hồng với mái tóc suôn dài xõa ngang lưng, thiệt là thuần Việt hết sức tưởng tượng mà.
– Nè! – Nhỏ gọi bớt chợt.
– Hả… hả… có chuyện gì?
– Làm gì nhìn Mai ghê dạ! Bộ mặt Mai dính gì sao?
– Á đâu có! Tại…
– Tại sao? –
– Tại… thì… à… – Tôi càng lúng túng.
– Nói đi!
– Tại nhìn Mai xinh lắm! – Tôi nhắm mắt nói bừa.
Trời ới, cái miệng hại cái thân nữa rồi.
Từ đó đến giờ chỉ lo chơi với đám bạn, ít tiếp xúc với con gái, đặc biệt là gái đẹp, thế nên bây giờ đứng trước con gái nó sường sượng thế nào ấy, ăn nói không trôi chảy được.
– Phong biết ăn nói ghê! – Hai gò má đỏ lựng.
– Ơ… ơ… mình!
– Thôi mình về chỗ đây, ra về nhớ đợi Mai nhá!
– Ừ… ừ! – Tôi thở dài.
Phù, Mai mà không lên tiếng trước thì chắc tôi còn đừng đó tới chiều lắm.
Nhìn sang đám thằng Toàn thấy tụi nó ôm bụng cười sảng khoái tôi liền tức tối gắt lớn:
– Ê, thằng kia, cười gì tao đấy!
– Đâu có! Tao đang phục mày đó chứ, tán gái ghê hồn, cứ ấp a ấp úng rồi chốt một câu làm nhỏ ngây ngất luôn!
– Cho em cớp pi cái bản quyền chiêu này nhà sư phụ! – Thằng Khanh láo táo.
– Dẹp tụi bây đi, đang bực mình gần chết nè!
– Có gì đâu mà bực, mới vào là có em kiếm mày rồi, tao ước mà chẳng được.
– Gừ… để tao nghỉ chút, không tao cắn!
Bọn nó thấy thế cũng chẳng chọc nữa.
Quay sang nói chuyện khác, tôi thì ngồi dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực định nghỉ một tí thì một bóng người khác bước vào, lần này thì tôi mới sửng sốt thực sự, chính là đôi mắt xanh đó, là con bé xô tôi ngày hôm qua.
Chuẩn luôn! Đúng là quan gia ngõ hẹp!
Cơ mà phải nói một câu thật lòng là em nó xinh đáo để, cặp mắt xanh dương sâu thẳm thì khỏi nói rồi, còn mái tóc xoăn bồng bềnh, uốn lượn của em nữa, nhìn thật là quyến rũ, gợi cảm, đúng chất phương Tây một trăm phần công lực, chắc là con lai rồi, mà lai gì thế nhỉ, nhìn đã quá đi mất! Hai thằng bạn tôi lúc này mắt đã sáng rực rồi, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.
Gì chứ, anh đây hôm qua lịch sự, nhã nhặn lắm mà vẫn bị nhỏ xô cho lộn cổ xuống ao, các chú tươm tướp thế này thế này có khi em nó còn xô thẳng từ lầu 3 xuống cũng không chừng.
Nhỏ thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi rồi cũng nhanh chóng vào chỗ ngồi, ở dãy 1, bàn 2 tình từ cửa vào.
– Ê, con nhỏ nhìn mướt quá mậy? – Thằng Toàn khều vai tôi.
– Đẹp mà độc mày ơi!
– Sao mày biết, thử rồi chắc?
– Ờ chưa, nhưng tao nghĩ thế!
– Ùi, chưa biết thì đừng nói xấu thần tượng của tao nha mạy!
Chẳng quan tâm, với tôi bây giờ cần phải nghỉ ngơi một tí mới được, sáng nay đã quá đủ chuyện bất ngờ rồi.
Nằm dài trên bàn chưa kịp nhắm mắt lại thì:
– … tùng… tùng… tùng… – tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên, chính thức chống đối lại người đang muốn nghỉ ngơi như tôi.
Cô chủ nhiệm lớp tôi là cô Thanh dạy môn anh văn.
Nghe đến là tôi mừng trong bụng rôi, môn anh văn là môn sở trường của tôi, cũng là môn tôi giỏi nhất, cũng may mà năm tôi tuyển sinh vào lớp 10 là môn anh văn, nếu không thì có nước là tèo, cũng không gặp người trong mộng của tôi sau này rồi.
Hề hề!
Cô chủ nhiệm của tôi vào cả lớp đứng dậy chào, bỗng lại một cô gái nữa chạy vào, cô gái này cũng xinh xinh, nhưng không bằng hai cô kia, được cái là nhìn cũng dễ thương và có duyên.
Lúc này nhỏ đang thở hồng hộc, hai gò má đỏ lựng vì mệt.
– Là Phương đó à, sao lại vào trễ vậy? – Cô hỏi.
Nhỏ không trả lời, chỉ rút trong căp một tờ giấy đưa cho cô đọc, làm cả lớp kinh ngạc.
– Ừ được rồi, em đến chỗ bạn nam kia ngồi nhé!
Gật.
“Hơ… Cô ơi là cô, sao cho con bé ấy ngồi chung với em chứ, đến cô nhỏ còn không thèm nói chuyện nữa mà huống chi em, ngồi chung với nhỏ chắc như hai cục đá mất.
Hức… Phải chi kêu em Mai xuống ngồi chung được rồi, chỉ có mình chỗ tôi là chưa có ai ngồi, cô kêu xuống ngồi chung là phải.
”
Tiến về chỗ tôi mà nhìn mắt nhỏ sao mà xa xăm quá, cứ như chất chứa bao nỗi buồn vậy.
Nhỏ ngồi xuống cạnh tôi mà không thèm chào một câu.
Uầy, ngôi trường này đúng là kì lạ thật, lỡ rồi phải cắn răng chịu đựng thôi.
– Chào các em, cô là Nguyễn Thị thanh, giáo viên chủ nhiệm của lớp các em.
Như các em đã biết, lớp ta có 40 thành viên, 37 nữ và 3 nam…
Sặc! Vừa nghe xong câu đó như sấm chớp rền vang, nhìn xung quanh quả thật tôi chẳng thấy thằng con trai nào ngoài thằng Toàn và Khanh ngồi sau lưng.
Nãy giờ tôi chỉ lo nghỉ ngơi nên có để ý chuyện này đâu, ba thằng tôi như tâm điểm của cả lớp vậy, nhỏ nào cũng nhìn bọn tồi mà cười khúc khích.
Riêng chỉ có thằng Toàn là mặt phởn vô cùng, cứ như mó được vàng ấy.
Cũng phải, thằng này nổi tiếng dê gái từ hồi cấp 1 rồi mà, tình cảnh này đối với nó chẳng khác nào chuột sa hũ nếp.
Riêng tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ, phen này thế nào cũng sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối đây… ây dà…
Trong giờ sinh hoạt của lớp, thỉnh thoảng tôi cũng có nhìn quả nhỏ ngồi kế bên, sắc mặt nhỏ chẳng thay đổi, vẫn mặt lạnh với cặp mắt xa xăm, vô hồn.
Bất chợt nhỏ quay sang nhìn, tôi giật mình quay đi chỗ khác, một lúc sau nhỏ đưa tôi mảnh giấy.
– [Làm gì nhìn chằm chằm tôi? ]
Hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của nhỏ, nhưng tôi cũng lấy mảnh giấy viết lại, gì chứ viết giấy thì tôi chấp tuốt.
– [Bạn không nhìn tôi sao biết tôi nhìn bạn? ]
Nhỏ nhìu mày rồi cặm cụi viết lại:
– [Con trai nhìn con gái chằm chằm là đồ dê xồm! ]
– [Con gái nhìn con trai chằm chằm là đang yêu người đó.
]
Đọc xong tờ giấy nhỏ quay đi không thèm viết nữa, mặt đỏ bừng.
Hề hề, tưởng không nói chuyện được với em nó ai ngờ viết qua viết lại thế càng vui, đỡ bị lắp bắp trước con gái.
Thế rồi tôi lại viết tiếp:
– [Mình tên Đại Phong, bạn tên gì? ]
– [Việc gì phải nói cho bạn? ]
– [Tôi đã nói cho bạn biết tên rồi, bạn không nói lại là nợ tôi đó! ]
Đến đây nhỏ phùng má cau mày trông xinh phết.
– [Tôi là Ngọc Phương, hết nợ rồi nhé! ]
Chà người đẹp tên cũng đẹp, xem ra nhỏ cũng không chảnh mấy, ngặc cái hơi khác thường tý, cơ mà sớm muộn gì nhỏ cũng phải mở miệng ra nói chuyện thôi.
Sau khi phổ biến hết nội quy nhà trường cũng như phân công cán bộ, cô chủ nhiệm cho cả lớp ra về, vừa bước ra khỏi cửa lớp tôi chả thấy nhỏ Phương đâu hết, định bụng ra về chọc em nó mấy câu xem thế nào vậy mà nhỏ phi như bay, mất hút luôn.
Đành thôi vậy, còn 3 năm nữa mà.
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng em Mai gọi í ới đằng sau:
– Phong ơi! Bảo là ra về đợi mai mà đi mất tiêu, làm Mai gọi khan cả cổ.
– Ơ… xin lỗi, Phong quên mất.
Có chuyện gì gấp vậy?
– Hì… hông có gì gấp đâu, Phong chở Mai về nhà được không? – Em mỉm cười.
– Được chứ! Mai chờ Phong ngoài cồng Phong lấy xe ra ngay!
– Ừa… nhanh nha!
“Chà, Mới quen mà đã nhờ mình đèo về nhà rồi, chắc em nó có ý với mình đây mà.
Mới vào trường đã có tín hiệu tốt gớm, hề hề” – Vừa dắt xe mà lòng tôi cứ lâng lâng.
Ra đến cổng, chợt thấy cái em xô tôi đang đứng ở góc đường hình như đang chờ xe.
Ủa, mà nhỏ đó có chiếc xe đạp điện mà, sao nay không thấy vậy cà?
“Thôi kệ cho đáng cái tội xô anh xuống ao, giờ này chả có chiếc taxi nào đâu mà đón” – Tôi cười đắc ý dắt xe đến chỗ Hoàng Mai đang chờ.
– Hi, làm gì mà cười vui dữ dạ?
– Ơ, đâu có! Tại hôm nay chở người đẹp nên vui thế!
– Dẻo mồm, dẻo miệng ghê!
– Hề, thôi Mai lên xe đi!
– Ừa…
Nhà Hoàng Mai nằm trên đường Nguyễn Văn Linh, cách trường khoảng 4 cây số, ở đây cũng là một nơi đông đúc lắm, duy chỉ có điều vẫn còn những ngôi nhà lụp xụp do đây chỉ là khu mới xây mà, chưa được khang trang như hiện tại.
Giữa chừng bỗng em giật tay áo tôi.
– Tới đây được rồi Phong ơi!
– Ủa, đang giữa đường mà, nhà Mai chỗ nào mình chở tới nơi luôn!
– Thôi, cảm ơn Phong nhiều lắm, nhà Mai ở trong kia, khó lắm, không cho Mai đi với con trai nào đâu!
À thì ra thế, chắc em là con nhà gia giáo đây mà! Nhưng sao lại dính dáng đến tụi côn đồ ấy nhỉ, còn bạn trai bạn gái gì nữa chứ.
Khó hiểu thật!
Nhìn đồng hồ đã 12h30 trưa, bụng tôi bắt đầu kêu réo om xòm, định tăng tốc về nhà cho lẹ thì thấy nhỏ mắt xanh vẫn còn đợi xe ở gần cổng trường.
“Biết ngay mà, giờ này ít xe qua lại lắm có mà chờ tới chiều.
”
Đạp ngang qua chỗ của nhỏ thoáng thấy cặp mắt em nó không còn vui như lúc trước nữa, những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trên má, dù vẫn còn giận nhưng nhìn thấy nhỏ như thế tôi cũng thấy mũi lòng.
Ngoài đường trời nắng như thiêu như đốt thế này tôi còn chịu không được huống chi là em nó, đợi tới chiều chắc thành cái xác khô mất.
Chạy qua nhỏ được vài mét tôi thắng xe cái kít rồi quay xe lại trong ánh mắt ngạc nhiên, xanh biếc:
– Nhà bạn ở đâu mình chở về cho!