Cuộc Hành Trình Của Rine

Đã bao nhiêu lần rồi. Ta mệt đến mức chẳng buồn đếm nữa. Ta tiếp tục đặt chân vào căn phòng màu trắng, nơi đã dần trở nên quen thuộc. Ở đó ta đã từng vinh hạnh được gặp mặt Nữ Thần. Tuy nhiên giờ đây, ta chỉ cảm nhận được ở vị nữ thần này một sự trống rỗng.

"Lại gặp rồi."

"Ờ... nà, nữ thần gì đó, có thể nói cho tôi biết không, tại sao tôi lại là người được chọn."

Nữ Thần trong bộ dáng của một đứa trẻ đang nằm bò ra trên gối rời mắt khỏi văn thư.

"Ta muốn cho thế giới này một cơ hội."

Chất giọng không khác một đứa trẻ vang vọng khắp căn phòng trắng xóa. Tuy nhiên, nó không bao hàm cảm xúc. Thanh âm vô cùng lãnh đạm.

"Cho nên mới lựa chọn tôi sao? Vậy thì như nữ thần thấy đó, tôi chẳng có gì gọi là đặc biệt."

"Như thế mới có ý nghĩa."

Ta không khỏi nhún vai. Vị nữ thần này thật sự mong muốn giải cứu thế giới ư?

Một kẻ không mạnh, cũng không đặc biệt như ta, hết lần này đến lần khác thất bại trong vận mệnh ngăn chặn ma vương tái sinh... liệu có xứng đáng được lựa chọn?

"Nà, nữ thần. Tôi đã quá mệt rồi. Tôi không muốn gánh vác trọng trách này nữa."

Tùy tiện ngồi xuống, ta chống hai tay ra sau, ngước nhìn trần nhà trắng toát.

"Hừm. Kỳ thực, ta đã quá kỳ vọng vào ngươi. Thôi cũng được, ta sẽ cho người một gợi ý."

Nữ thần tiến đến và đặt ngón tay nhỏ nhắn lên trán ta.

(...cái này là!)

"...không thể nào!"

Ta không thể tin vào những gì bản thân vừa nhìn thấy.

"Nếu có thể thuận lợi lợi dụng nhân vật này... không chừng thế giới sẽ được giải cứu đó. Ta chỉ có thể cho ngươi gợi ý này. Thực tâm, ta đã quá thất vọng với thế giới đó rồi."



Ta bật dậy khỏi giường. Cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Lại là giấc mơ đó. Dẫu có cố gắng thế nào, ta vẫn không tài nào quên được nụ cười u buồn của Nữ Thần.

(...tại sao lại là tôi chứ, nữ thần!?)

Dựng hông khỏi giường, ta khoác áo vào. Rời khỏi phòng trọ, nơi ta hướng đến là phòng của Rine.

"Đợi chút... Có chuyện gì?"

Rine xuất hiện trong tư thế chỉnh mũ. Từ góc độ này, ta không thấy được khuôn mặt Rine bên dưới vành mũ. Thỉnh thoảng, Rine vẫn ngước lên nhìn ta... Vậy nên, ta tự hỏi, hiện tại Rine đang nhìn đi đâu.

...nói thế nào nhỉ... sau hai tuần đồng hành cùng nhau, ta nhận ra đầu óc cô gái này hơi có vấn đề.

"Hôm nay đi hầm ngục."

"Ể? Lại nữa à? Tại sao anh Danker đây không đi một mình đi. Tôi đã cung cấp thuốc và ma đạo cụ rồi mà."

Chỉ sau một lần đặt chân vào hầm ngục, Rine đã bắt đầu thể hiện thái độ lười nhác.

"Chẳng phải cô đã nói. Nếu cấp độ cao hơn, sẽ tạo ra được nhiều ma đạo cụ mạnh hơn sao?"

"...thì đúng là tôi đã nói vậy... nhưng ma đạo cụ tôi đưa cho anh vẫn dùng tốt mà."

"Cẩn tắc vô ưu, đừng quên chúng ta đang phải đối đầu với tồn tại nào."

"...ưuuu, được rồi! Đi là được chữ gì! Đừng có giơ chiếc nhẫn đó lên!"

Ta bỏ tay xuống.

Rine thường xuyên thể hiện thái độ chống đối, nhưng nếu ta giơ nhẫn lên, cô ấy sẽ ngoan ngoãn thuận theo.

Trên đường đến hầm ngục sâu trong núi, vẫn luôn thắc mắc một điều, ta lên tiếng hỏi.

"Có thể tạo ra những ma đạo cụ tuyệt vời như thế này, tại sao cô không sử dụng nó cho chính mình?"

Tên: Danker Gazaki (20 tuổi)

Giới tính: Nam

Nghề nghiệp: Thánh Kỵ Sĩ

Cấp độ: 71

Tấn công: 350 (+1050)

Phòng ngự: 350 (+1050)

Ma lực: 300 (+250)

Trí lực: 300

Tốc độ: 500 (+750)

May mắn: 1000

Kỹ năng:

Bậc Thầy Kiếm Thuật

Ma Thuật Bóng Tối

Ma Thuật Ánh Sáng

Cường Hóa Thể Chất

Bản Năng Chiến Đấu

Ta công khai bảng trạng thái để Rine cũng có thể xem được.

Trang bị Rine chế tạo và đưa cho ta, gần như bổ sung thêm 1000 chỉ số tấn công và phòng ngự. Những món ma đạo cụ này, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng.

"Damn! À không, anh quá non rồi. Trang bị của tôi bổ sung theo hệ số nhân. Nghĩa là, dẫu tôi có trang bị nó vào, chỉ số tấn công cũng chỉ vỏn vẹn đâu đó bốn mươi mà thôi."

Rine nói rằng, chỉ số tấn công và phòng ngự của bản thân chỉ có 10. Cô ấy thậm chí còn yếu hơn cả một đứa trẻ.

"Nhưng cô có thể bổ sung chỉ số ma lực và trí lực để sử dụng ma thuật mà?"

"Phư phư, quả nhiên anh Danker đây vẫn còn non lắm. Nhìn tôi có giống như sở hữu kỹ năng ma pháp không? Thật đáng tiếc, nhưng tôi chỉ có thể sử dụng ma pháp cơ bản được định sẵn trong gậy phép thôi."

Ta bắt đầu cảm thấy nóng máu trước thái độ lên mặt của Rine.

"Hiểu rồi, vậy ra đó là lý do cô Rine đây không thể chiến đấu trong hầm ngục?"

"Đúng đúng."

Rine gật đầu và nở nụ cười hài lòng. Ta có cảm giác, gân xanh đang nổi lên trên trán mình.

"Yên tâm đi, ta sẽ đánh ma vật đến hấp hối. Cô Rine đây chỉ cẩn hạ sát đối thủ là được."

"Theo tôi thấy, nếu là như vậy, chẳng thà anh Danker một mình thăm ngàn có khi còn hợp lý hơn."

Ta giơ nhẫn lên.

"Cô từng nói là tuyệt đối sẽ không phục vụ ban đêm nhỉ?"

Mặc dù không có ý định đó...

"Vâng, tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn. Anh Danker đã có lòng tốt, vậy mà tôi lại thể hiện thái độ không đúng!"

...nhưng đây kỳ thực là một phương pháp hiệu quả để thuần phục cô phù thủy khó bảo này.

☆☆☆

(Toang thật rồi!)

Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi... vậy mà anh trai Danker đã biết cách thuần hóa tôi!

...không còn lựa chọn nào khác, tôi đành phải cùng Danker bước vào hầm ngục.

"Nào! Hãy hạ sát nó đi!"

Nghe được mệnh lệnh, tôi chạy ra khỏi tảng đá và phóng ma thuật vào con ma vật đã giãy chết.

(...phừ phừ.)

Xem ra, như này cũng không tệ nhỉ.

"Ồ, lên cấp rồi này."

"Nà, cô không thể phụ giúp ta một tay sao?"

Dùng thanh kiếm tôi đưa làm vật chống, Danker thở phì phò.

Chỉ là một con rồng bé tí thôi, vậy mà anh ta đã mệt nhọc như này. Thử hỏi, anh trai Danker lấy đâu ra tự tin đánh bại ma vương đây. Thực tâm, tôi thấy khá ngưỡng mộ thần kinh ngây ngốc của đằng ấy đó.

"Cô nhìn ta bằng ánh mắt đó là sao hả? Ta đã chiến đấu không ngừng nghỉ từ tầng một cho đến tầng chín mươi chín đấy!"

(Ủa hả? Tầng chín chín!?)

"... trời ạ, đến giờ này rồi sao. Cùng ăn trưa thôi nhé~"

"...hầy... ta không hiểu tại sao cô có thể ngơ ngơ trong hầm ngục như vậy. Mà thôi, đúng như cô nói, trước khi đánh bại chủ nhân và chinh phục hầm ngục này. Nên nghỉ ngơi một chút."

Safe! Giả sử làm phật lòng, chẳng biết cái người biến thái này sẽ làm gì tôi vào ban đêm nữa. Tôi chóng vánh trải thảm và bày đồ ăn trưa đã mua hồi sáng.

"Nè nè, để tôi xoa bóp vai cho anh nhé."

"Ờ, nhờ cô vậy."

Ăn xong chiếc sandwich của bản thân, tôi giả vờ niềm nở xoa bóp vai cho Danker. Như này, dẫu tôi có mạnh tay đến đâu, anh ta cũng sẽ không nhận ra là tôi đang trút giận.

(...này thì! Này thì! Này thì!)

Tôi là một con người theo chủ nghĩa tự do. Vậy mà giờ đây lại bị xích cổ như một chú cún. Lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt chủ nhân. Thử hỏi, làm sao tôi có thể chấp nhận cho được!

"Tay nghề xoa bóp của cô cũng khá đấy."

"A ha ha... vậy à!"

(...ngốc này! Ngốc này! Ngốc này!)

"Có điều... không hiểu sao, ta lại cảm nhận được sát ý."

(......................................................................................)

"...thôi thôi thôi nào. Anh đang nói gì vậy. Chẳng phải anh Danker đây định đánh bại chủ nhân gì đó sao. Để có thể toàn lực thách đấu. Mong anh hãy cứ thư giản đi."

"Không cần cô nhắc nhở thì ta cũng biết."

(...phù..............)



Kết quả, Danker thật sự đã đánh bại chủ nhân của hầm ngục. Mất đi chủ nhân, hầm ngục cũng tan biến. Chúng tôi, những kẻ còn sót lại trong hầm ngục, bị cưỡng chế dịch chuyển ra bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hầm ngục biến mất, tôi cảm thấy khá kinh ngạc.

"Đến đây xem này!"

"...à vâng."

Trong lúc tôi còn đang ngước nhìn ngọn núi đã từng là hầm ngục hóa thành những hạt ánh sáng li ti và hòa lẫn vào hư vô, Danker đã bắt đầu kiểm tra rương thưởng chinh phục.

"Trong này có nguyên liệu chế tạo ma đạo cụ không?"

"Ồ, có rất nhiều đó."

"Hừm... vậy, cô có thể chế tạo được gì?"

"Để xem nào... giáp toàn thân, kiếm, gậy phép... và rất nhiều thứ?"

Trong đầu tôi hiện lên vô vàn công thức.

"Cấp độ của cô thế nào rồi?"

"...Oh my... nó đã lên chín mươi rồi."

Thưởng kinh nghiệm từ chinh phục hầm ngục đã giúp tôi nhảy từ 80 lên 90! Ra vậy ra vậy, đây là lý do anh trai Danker quyết tâm chinh phục hầm ngục sao. Để rút ngắn khoảng cách với dũng sĩ và tăng tỉ lệ đánh bại ma vương, xem chừng sẽ không có biện pháp nào hiệu quả hơn nữa nhỉ.

"Vậy đêm nay cô hãy dùng những thứ ở đây, nâng cấp trang bị cho ta đi. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường đến hầm ngục khác."

(...cái người này đang nói gì thế!)

"Này, anh nghĩ chế tạo một món ma đạo cụ đơn giản vậy sao!"

(...nếu là người bình thường......)

...tóm lại, tôi cũng cần được nghỉ ngơi thư giản mà! Dạo gần đây, mỗi ngày đều phải đến hầm ngục công lược (xạo). Ít nhất, tôi muốn được nghỉ khoảng vài tháng!

"Không có nhiều thời gian. Ta biết khả năng của cô có thể hoàn thành chúng trong một đêm. Giả sử, cô Rine đây kéo dài thời gian... chắc hẳn cô cũng biết điều gì đang chờ đợi rồi đấy."

Nhìn đi! Tên lòng lang dạ sói này lại bắt đầu hăm doạ tôi nữa rồi...

(...Gừ!)

"Được rồi được rồi, tôi sẽ hoàn thành nó trong đêm nay."

(...hừ hừ, hãy đợi đó đi......)

...tôi sẽ chế tạo ra một loại thuốc khiến anh không còn hứng thú với phụ nữ nữa!

Công thức hiện lên.

(Uể?!)

...đáng tiếc thay, trong rương thưởng này lại không có nguyên liệu cho loại thuốc trên.

Tuy vậy...

(...thật không ngờ đấy.)

Cả một loại thuốc như này cũng tồn tại nữa.

Thế thì!

(Quả nhiên là không... nhỉ.)

Không có công thức chế dược nào giúp tôi có một đứa con cả. Hiển nhiên thôi, sinh mệnh làm sao có thể được hình thành dễ dàng như vậy.

Thế nhưng... nói sao nhỉ... tôi đã nhìn thấy nó mất rồi. Công thức của một ma đạo cụ.

(...biết gì không?)

Ma đạo cụ này... có thể nhân bản sinh vật đấy!

Nghĩa là, tôi có thể tự nhân bản chính mình.

...tôi lắc đầu quầy quậy khiến cho vành mũ chóp tung bay.

"Hử... Cô bị làm sao vậy?"

"Không sao không sao, tôi chỉ đang suy tính công thức trong đầu thôi."

"Vậy à. Cũng đã muộn rồi, về thôi. Bụng ta bắt đầu biểu tình rồi này."

"...à vâng."

Với một sợi tóc... cũng có thể tạo ra nhân bản. Ma đạo cụ này, không đùa đâu, là một thứ vô cùng nguy hiểm. Nói luôn nhé, tôi tuyệt đối không đủ can đảm tạo ra một thứ như vậy. Chẳng may nó rơi vào tay một kẻ có dã tâm...

(...không tưởng tượng nữa.)

Hãy quên nó đi.



Trên đường trở về, tôi vẫn không tài nào quên được công thức kia...

"Nếu tồn tại một ma đạo cụ có khả năng tạo ra nhân bản... nói dễ hiểu thì, thứ này có thể sản sinh ra rất nhiều con người giống hệt anh thì anh nghĩ sao?"

"Ta sẽ nghiền nát nó ngay và luôn."

...nên tôi đã thử hỏi Danker.

Câu trả lời của Danker chính là những gì mà tôi đang mong đợi.

Giả sử có thể nhân bản ra hàng vạn Danker. Như vậy, ma vương sẽ không còn là một mối đe dọa nữa. Nói đúng hơn, không chỉ ma vương, ngay cả dũng sĩ cũng sẽ bị nhấn chìm bởi số lượng Danker. Tưởng tượng đến đây... tôi không khỏi bật cười.

"Dù cho cơ hội chiến thắng ma vương có cao hơn?"

"Ờ, kẻ như ta chỉ một là đủ."

Lời thoại ngầu đấy. Tôi xin mượn nó nhé. Bản thân tôi cũng nghĩ vậy, tôi không thể chấp nhận có đến hai người như tôi cùng tồn tại.

Bỏ đi bỏ đi. Không nghĩ về chuyện này nữa... bụng tôi cũng đang bắt đầu biểu tình rồi.

(Cả ngày hôm nay đã làm việc vất vả rồi, bắt Danker đãi mình một bữa thịnh soạn mới được!)

Bước vào quán ăn, đặt hông xuống ghế đối diện Danker, tôi chóng vánh chụp lấy thực đơn và...

"Trời ạ! Cô gọi nhiều như vậy để làm gì chứ?!"

"Không sao không sao, là anh Danker đây đãi mà."

...gọi hết toàn bộ.

"Nếu cô ăn không hết thì đêm nay liệu chừng đấy!"

"Anh phục vụ, cho em xin lỗi, em chỉ đùa thôi. Vâng, chỉ hai món này là đủ ạ."



Màn đêm buông xuống, tôi ở trong phòng trọ của bản thân và cười như một đứa mắc phải hội chứng nhiễu loạn cảm xúc.

"Vào tay mình thì thứ nguyên liệu thô sơ nào cũng có thể trở thành vũ khí huyền thoại! Á ha ha ha ha~"

[Ma Long Kiếm]

Trường Kiếm

Hạng: SS

Ghi chú: Một thanh kiếm vô cùng uy lực. Vì được tinh luyện từ xương của Ma Long, bên trong thanh kiếm này trú ngụ linh hồn của rồng. Được Ma Đạo Cụ Dược Sự Rine chế tạo.

Chỉ số: Tấn Công, Tốc Độ, Ma Lực (x7)

Phù phép: Cuồng Hóa

[Giáp Ma Long]

Giáp Toàn Thân

Hạng: SS

Ghi chú: Giáp toàn thân được tinh luyện từ vảy của Ma Long. Với độ cứng đáng tự hào, không một loại vũ khí tầm thường nào có khả năng xuyên thủng. Người chế tạo là Ma Đạo Cụ Người Sư Rine.

Chỉ số: Phòng Ngự (x10)

Phù phép: Vô Hiệu Hóa Xuyên Thủng

Vẫn còn nhiều thứ khác, nhưng tôi sẽ không đề cập ở đây. Với bộ trang bị Ma Long này, dẫu có muốn phàn nàn, Danker cũng sẽ cứng họng cho mà xem.

Nhân tiện, tôi đã thử trang bị Giáp Ma Long. Đi vào kết luận luôn, chỉ số của tôi vẫn như vậy. Đại thể, nghề nghiệp của tôi không thuộc hệ chiến đấu. Trang bị những thứ này vào cũng không giúp ích được gì.

(...năng quá!)

Thêm nữa là không thể tự do di chuyển.

(Không được rồi. Đáng tiếc ghê. Trông nó ngầu như thế này...)

Tôi cởi Giáp Ma Long ra và đặt nó trên bàn.

Bất chợt, tôi nhận ra có gì đó không ổn, liền quay ra đằng sau... ở đó là Danker đang đứng dựa lưng vào khung cửa quan sát tôi... HẢ!? S-Sao tên này lại ở đây!

"Hầy, đừng nhìn ta như vậy. Ta đã gọi và đập cửa rồi. Vẫn không thấy cô trả lời, nên ta đành phải mượn chìa khóa dự phòng của bà chủ."

"...anh nói xạo, tôi có nghe thấy gì đâu!"

"...chậc, cái đó phải hỏi cô mới đúng. Mà trước hết... cô hãy mặc đồ vào đi."

Danker bước ra ngoài, đóng cửa lại. Lúc này nhìn xuống, tôi mới nhận ra... trên cơ thể của bản thân chỉ có mỗi đồ lót. Đúng rồi, để mặc bộ giáp này, tôi đã cởi đồ phù thủy ra.

(..........................................................................................................................................)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui