Sau khi Đại Hào rời đi, Tống Tân cũng bảo Trọng Phong ra đại sảnh.
Hai người máy trí năng dường như rất hợp nhau, Trọng Phong trước kia chỉ nói chuyện với cô, nay lại chịu nói chuyện nhiều với 002.
Khi trong phòng bếp chỉ còn lại 3 người, Dương Nhã Lệ mới nói: “Tiểu Viện, không bằng cô nấu đi, nếu không lát nữa Đại Hào giận cô cũng khó dỗ.”
Mí mặt Tống Tân giật giật vài cái, lắc đầu nói: “Không, tôi và anh ta không thân.”
4 giờ hơn, Dương Nhã Lệ làm xong 3 món, cơm cũng đã chín.
Trần Tiểu Vân lên tầng gọi Hách Kiến ăn cơm, thuận tiện cũng gọi những người khác xuống.
Khi các người chơi lục tục xuống lầu, Tống Tân phát hiện mặt Hách Kiến sa sầm.
Trần Tiểu Vân vẫn ôm tay anh ta giống lúc trước, hơi dựa về phía anh ta cực kỳ thân mật, trên mặt là nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
Vừa xuống tầng vừa nói gì đó với Hách Kiến.
Mà trên mặt Hách Kiến lại là nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, như thể có ai đó đặt đao phía sau ép anh ta cười vậy.
Tình huống kỳ lạ này ngay cả người không hay để ý như Đại Hào cũng nhìn ra.
Bàn Tống Tân không ai động đũa mà ngồi nói chuyện, thấy người chơi khác ăn mấy phút rồi mà không sao mới bắt đầu ăn.
Nếu là thuốc độc có thời gian phát tác dài thì làm vậy không có tác dụng.
Nhưng nếu có kịch độc thì bằng đó thời gian đã đủ phát độc rồi.
Trong đó có một bàn ăn khá nhanh, có người ăn xong gác đũa xuống, đứng lên nhìn về phía Tống Tân, nói: “Không phải nói sẽ tiết lộ manh mối cho chúng tôi vào bữa tối à? Mau nói đi, đừng để người khác thấp thỏm!”
Tống Tân không ngẩng đầu, chậm rãi nuốt hết đồ ăn trong miệng mới nói: “Ăn xong rồi nói.”
“Manh mối quan trọng hay là ăn quan trọng?” Một người chơi khác ngồi cạnh đập mạnh bát đũa lên bàn: “Các người vì độc chiếm manh mối nên bóp cổ ả béo kia khiến bà ta không phát được ra tiếng.
Tôi thấy các người không định nói manh mối cho bọn tôi thì có!”
Anh ta nhìn về phía Đại Hào, ánh mắt ẩn chứa tức giận: “Đại Hào, đừng tưởng anh xếp hạng nhất là ghê gớm.
Đây là trò chơi đoàn đội hợp tác, chúng tôi có quyền lợi biết tất cả manh mối!”
Đại Hào mới đưa một miếng cơm vào miệng, nhai cũng không kịp, nói cũng nói không rõ.
Vì thế sắc mặt anh ta cũng lạnh nhạt chậm rãi nuốt đồ ăn, nhìn cực kỳ bình tĩnh.
Mà sau khi nuốt xong, anh ta cũng đập rầm đôi đũa xuống bàn, xoay người nhìn về phía người nọ, nhướng mày nói: “Ông đây chính là ghê gớm đấy, giờ manh mối ở trong tay tao, muốn à? Gọi bố đi con!”
Tống Tân day huyệt thái dương, khẽ ho một tiếng.
002 nhìn Tống Tân, bất đắc dĩ đưa tay kéo kéo góc áo Đại Hào.
Đại Hào hất tay anh ta ra, ngoắc ngón tay với người chơi kia: “Ra đây solo, xem hạng nhất tao có ghê gớm hay không?”
Tống Tân thở dài, bất đắc dĩ buông đũa, rút giấy lau miệng xong mới nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người.”
Không mau nói chính sự thì nơi này sẽ loạn mất.
Những người chơi kia đồng loạt nhìn Tống Tân, chờ cô nói.
Nhưng Tống Tân lại xoay người lấy mảnh vải sau ghế mình ra: “Trước khi nói cho mọi người về manh mối của bà chủ, tôi hy vọng mọi người có thể nói ra manh mối trong phòng từng người trước.
Trong miếng vải này chính là đồ tìm được trong phòng tôi và Đại Hào.”
Một người chơi nam xấu hổ hắng giọng, cúi đầu nói: “Lúc trước tôi đã nói cho cô rồi đấy, trong phòng tôi là nội y phụ nữ, không cầm theo.
Nếu cô muốn tận mắt nhìn thấy, có thể đến phòng tôi.”
Tống Tân lắc đầu, nhìn về phía những người khác.
Dương Nhã Lệ nhìn một lượt những người chơi khác, nói: “Trong phòng tôi là 1 hộp BCS đã bóc.”
Nói xong cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp.
Có cô ta mở đầu, những người chơi khác cũng tích cực hơn.
Trần Tiểu Vân nói: “Trong phòng tôi và Hách Kiến là một đôi tất bị xé rách.”
“Phòng chúng tôi là một chiếc gương, bên trong còn một chút bột phấn, thứ này chắc hẳn là hộp phấn nhỉ?”
Người này tới cùng đồng đội của mình, cho nên hai người bọn họ ở cùng một phòng, cũng chỉ phát hiện một đồ.
Dương Nhã Lệ nhìn thoáng qua, nói: “Cái này là phấn nước, tóm lại là đồ phụ nữ luôn mang theo.”
“Trong phòng tôi có……” Một người chơi nam đỏ mặt đặt một món đồ lên bàn.
Thứ anh ta lấy ra là băng vệ sinh.
Xem tình hình thì tất cả những thứ này đều thuộc về một người phụ nữ.
Mà người phụ nữ này hẳn được gọi đến ‘làm ăn’ qua tấm danh thiếp.
Mà ‘việc làm ăn’ này bình thường không thể tiến hành trong kỳ kinh nguyệt.
Người cuối cùng nói: “Phòng tôi là một chùm chìa khóa.”
Anh ta lấy một chùm chìa khóa đã hơi rỉ sét ra.
Tất cả mọi người đã nói ra đồ vật tìm được trong phòng, tính cả nhóm của Tống Tân thì tổng cộng là tám gian phòng, cũng phát hiện tám đồ vật.
Tống Tân đã kiểm tra tấm danh thiếp và chiếc qu@n lót kia, không phát hiện manh mối gì hữu dụng hoặc dấu vết nào.
Nhưng 6 món đồ còn lại vẫn cần kiểm tra cẩn thận.
Cô rời khỏi chỗ ngồi đi xem đồ vật của những người khác.
Người chơi khác cũng cẩn thận túm tụm lại, không cần đến mười phút bọn họ đã kiểm tra hết những món đồ.
Trước mắt chúng nó không có chỗ nào đáng để chú ý.
Tống Tân bảo người chơi kia đi lấy áo lót trong phòng anh ta.
Anh ta vốn còn ngượng ngùng, nhưng giờ nhìn thấy mọi người lấy đồ ra, cũng vội vàng chạy đi lấy.
Áo lót và qu@n lót là cùng bộ, chất vải voan màu đen cho dù mặc cũng không che được gì, chứ đừng nói là giấu manh mối nào trong đó.
Nhìn xong những thứ này, lại có người chơi thúc giục.
Tống Tân liền nghiêm mặt nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người manh mối của bà chủ.
Tất cả yên lặng.”
Mọi người lập tức yên tĩnh, nhìn cô chằm chằm.
Tống Tân bình tĩnh nói: “Đây là một manh mối rất quan trọng.
Bà ta nói, trong khách sạn này cất giấu một thứ, chỉ cần tìm được nó, chúng ta sẽ có được nhắc nhở chỉ ra gián điệp.”
“Cái gì?” Có người nhíu mày: “Chuyện này cô phải nói sớm chúng ta mới có thể nhanh chóng tìm được nó chứ! Thế này không phải lãng phí nửa ngày à?”
Tống Tân lắc đầu: “Nói cũng vô dụng, bởi vì thứ này sẽ không xuất hiện vào ban ngày, chỉ xuất hiện từ 12 giờ đêm đến 1 giờ sáng.”
“Chẳng lẽ là ma?” Trần Tiểu Vân sợ hãi ôm tay Hách Kiến.
Sắc mặt Hách Kiến cứng đờ, trong mắt thế nhưng hiện lên vẻ bất an.
Vẻ mặt lúc trước chỉ Trần Tiểu Vân mới có, nhưng bây giờ lại đổi thành Hách Kiến.
Hơn nữa, người đàn ông này vốn rất thích nói chuyện, nhưng từ khi anh ta xuống tầng đến bây giờ, anh ta lại chưa nói một từ.
Ngay cả khi Trần Tiểu Vân nói chuyện với anh ta, anh ta cũng chỉ dùng giọng mũi ừ ừ đáp lại hai tiếng.
Kỳ lạ.
Quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ Hách Kiến đã phát hiện ra cái gì? Anh ta biết người ngồi bên cạnh đã không còn là bạn gái mình? Vậy vì sao anh ta không nói ra?
Nghi ngờ chỉ chợt lóe qua trong đầu Tống Tân, cô tạm thời bỏ qua nó, nói: “Không phải ma quỷ, là một vật phẩm, bà chủ không nói là cái gì.”
Người chơi hói đầu hỏi: “Vậy nó sẽ xuất hiện ở đâu? Chúng ta buổi tối đến lấy cũng được.”
Tống Tân lắc đầu, nói: “Địa điểm cũng không xác định, bà ta chỉ nói có vậy.
Đồ vật sẽ xuất hiện trong khách sạn từ 12 đến 1 giờ.
Cho nên, chúng ta phải nhớ xem trong khách sạn có những gì, đến lúc nó xuất hiện mới nhận ra được.”
Có người lập tức đứng dậy nói: “Trong phòng như thế nào hẳn mọi người đều đã nhớ, giờ chủ yếu xem tầng một đi, tôi tới phòng bếp.”
Có người đề nghị: “Tất cả phòng ở tầng 1 đều đã khóa, có lẽ chúng ta nên lấy chìa khóa từ chỗ bà chủ thử xem có thể mở cửa hay không.
Chưa biết chừng đồ vật ấy được giấu trong những căn phòng khóa.”
Vì thế mọi người sôi nổi bắt đầu hành động.
Sau quầy có một chùm chìa khóa rất lớn, trên mỗi một chiếc chìa khóa đều viết số phòng.
Căn cứ số phòng bọn họ lần lượt mở hết phòng dưới tầng 1.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, một tầng bụi lên trời, bao phủ khắp phòng như sương mù, khiến họ không nhìn thấy gì, còn bị sặc ho sặc sụa.
Qua một lúc lâu bụi mới tan đi, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người líu lưỡi.
Trong phòng đầy bụi, tất cả đồ dùng đã biến thành màu vàng xám, bên trên phủ một tầng bụi dày.
Trên sàn nhà cũng vậy, giẫm lên là xung quanh giày sẽ bay lên một lớp bụi.
Đi vài bước, ngay cả mép giày cũng sẽ bị bụi bao phủ một lớp mỏng.
Loại chuyện khổ sai này Tống Tân không muốn làm.
Cô lựa chọn phòng bếp và đại sảnh, chậm rãi lượn qua lượn lại giữa hai nơi này, giả vờ cẩn thận quan sát thật lâu.
Định chờ những người khác lục soát hết phòng ở tầng 1 rồi mới qua xem.
Dù sao… Cô cũng biết thừa thứ ban đêm sẽ xuất hiện là cái gì, cũng biết nó sẽ xuất hiện ở nơi nào..