“Cô nhớ kỹ bên này chưa?” Đại Hào nhàn nhã như đi dạo phố, đi đằng sau là 002 mỉm cười.
Tống Tân liếc nhìn một người chơi cách đó không xa, gật đầu nói: “Được rồi, dù tôi không nhớ được cũng chẳng sao, Trọng Phong có thể nhớ được.”
Đại Hào ngáp, xoay người lên tầng: “Ờ tốt, sắp 5 giờ rồi, tôi phải đi ngủ đây.”
Tống Tân có chút khó hiểu: “Sao anh giỏi ngủ vậy?”
Anh ta không thèm quay đầu lại: “Cú đêm, tối không ngủ được, nên thích ngủ ngày.”
Tống Tân nhướng mày, cô vốn còn tưởng rằng anh ta điều chỉnh thời gian ngủ nghỉ để tiện bề hành động buổi tối.
Bởi vì trong trò chơi, đa số nguy hiểm đều xảy ra vào ban đêm, ban ngày dùng để ngủ sẽ an toàn hơn.
Xem ra anh ta hoàn toàn không nghĩ vậy.
Tống Tân đi lại dưới tầng 1 thêm một lát tỏ vẻ nghiêm túc ghi nhớ vị trí đồ vật.
Chờ đến khi những người khác đều chuẩn bị về nghỉ ngơi, cô mới đi theo họ lên tầng.
Bây giờ đã gần 9 giờ tối.
Trong suy nghĩ của bọn họ đêm nay tìm ra manh mối là chuyện cực kỳ quan trọng, cho nên bọn họ dùng rất nhiều thời gian và sức lực vào chuyện này.
Người chơi phải ghi nhớ kỹ khu vực mình được phân công, cho đến khi nhắm mắt là cũng nhớ được trong đó bao gồm những đồ gì.
Mọi người về phòng chuyện đầu tiên là đi tắm rửa.
Trong phòng quá nhiều bụi, không chỉ dính lên quần áo mà còn bay trong không khí, chui vào xoang mũi.
Tống Tân tuy không vào lục soát nhưng cũng giả vờ quan tâm đi qua một vòng, giờ giày của cô đã không nhìn ra màu vốn có nữa.
Đáng tiếc trò chơi lần này không chuẩn bị quần áo cho người chơi.
Tống Tân đành phải mặc bộ cũ.
Hơn nữa nếu trò chơi hoàn thành chậm, thì còn phải mặc ba ngày nữa.
Trong lúc Trọng Phong tắm rửa, Tống Tân nghe thấy trên hành lang có tiếng sập cửa rất lớn.
Cô lập tức mở cửa đi ra ngoài, thấy Hách Kiến từ phòng mình đi thẳng tới phòng Dương Nhã Lệ.
Tiếng sập cửa kia hiển nhiên là do anh ta đóng mạnh cửa.
Ngoại trừ Tống Tân, người chơi khác cũng mở cửa ra xem.
Mà Hách Kiến lúc này dường như đã hoàn toàn bất chấp cái nhìn của người khác, chạy thẳng đến phòng Dương Nhã Lệ bắt đầu gõ cửa.
Sắc mặt anh ta rất kỳ lạ.
Nôn nóng mang theo vài phần sợ hãi.
Trong lúc chờ Dương Nhã Lệ mở cửa, anh ta quay đầu nhìn nhìn những người khác trên hành lang, há miệng rồi lại không nói gì.
Qua vài giây, Dương Nhã Lệ không mở cửa, Trần Tiểu Vân lại mở cửa.
Cô ta đi ra, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, ánh mắt bi thương nhìn Hách Kiến, nhu nhược nói: “Chúng ta chỉ cãi nhau một trận, anh cần thiết phải làm đến mức này sao? Có gì chúng ta về phòng nói được không? Đừng như bây giờ… Làm mọi người cười chê.”
Hách Kiến lại quay người áp sát lên cửa phòng Dương Nhã Lệ, không ngừng lắc đầu nói: “Không, chúng ta đã chia tay rồi, tôi sẽ không có bất cứ quan hệ gì với cô nữa!”
“Vậy anh cảm thấy Dương Nhã Lệ sẽ cho anh ở lại qua đêm trong phòng sao?” Trần Tiểu Vân thở dài, mím môi nói: “Đừng như vậy Hách Kiến, em biết ngày trước là em chủ động theo đuổi anh hơn một năm anh mới đồng ý.
Cho nên trong mắt anh, em vĩnh viễn đều hèn mọn.
Nhưng nếu anh đã đồng ý yêu đương với em thì anh cũng nên có trách nhiệm với tình cảm này! Mỗi lần cãi nhau anh lại đòi chia tay, anh có biết em dỗ anh cũng rất mệt mỏi không!”
“Cô nói linh tinh gì đấy?” Hách Kiến nhíu mày, “Chúng ta mới quen nhau chưa đến một tháng, từ đâu ra một năm! Cô… Cô vốn không phải Trần Tiểu Vân!”
Anh ta đột nhiên vỗ tay, chỉ vào Trần Tiểu Vân kêu to với mọi người: “Mọi người nghe, cô ta không phải Trần Tiểu Vân! Tôi và Trần Tiểu Vân quen nhau chưa đến một tháng, cô ta lại nói mình theo đuổi tôi hơn một năm! Cô ta không phải bạn gái tôi! Cô ta là gián điệp!”
Trần Tiểu Vân chớp mắt vài cái, nước mắt lăn xuống trân châu, nhìn quả thực cực kỳ đau thương: “Hách Kiến, cho dù anh muốn chia tay, cũng đừng dùng cách tuyệt tình như thế.
Anh nói như vậy, những người khác nếu tin, bọn họ sẽ giết em đấy!”
“Giết cô không phải đương nhiên sao?” Hách Kiến cắn răng: “Cô là gián điệp.
Cô chắc chắn là gián điệp!”
Anh ta kêu lên, sau đó ngẩng đầu hô to với phía trên: “Mẹ nó, trò chơi chết tiệt này chỉ điểm gián điệp như thế nào?! Tôi bảo cô ta là gián điệp, không phản ứng gì sao?!”
Sau ba giây yên tĩnh, một giọng nói vang lên: “Người chơi Hách Kiến chỉ điểm sai gián điệp, trừ 2 điểm.”
Hách Kiến ngây dại, qua một lúc lâu mới cúi đầu, nâng tay nhìn đồng hồ.
Nhìn thấy con số trên đồng hồ, anh ta xụi lơ trượt theo ván cửa xuống đất.
Tống Tân cũng cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, trên đó vẫn là 2 điểm, không hề thay đổi.
Mà hôm nay cô làm được nhiều chuyện hơn Hách Kiến nhiều.
Trừ phi anh ta ở trong phòng làm được chuyện gì đó cộng điểm, nếu không điểm của anh ta chắc cũng chỉ có 2.
Bây giờ bị trừ sạch, nếu anh ta lại làm sai cái gì, sẽ âm điểm mà chết.
Trần Tiểu Vân khóc thành tiếng, trên hành lang lúc này chỉ còn tiếng khóc của cô ta.
Người chơi khác im lặng nhìn một lát rồi lần lượt về phòng.
Có lẽ họ coi chuyện này chỉ là người yêu cãi cọ, cũng có lẽ bọn họ nghĩ tới cái gì, nhưng không muốn nói ra ở đây.
Tống Tân đứng ở cửa vài phút, nhìn thấy Hách Kiến đứng lên, tiếp tục gõ cửa phòng Dương Nhã Lệ, hạ giọng nói: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, cô mở cửa ra.”
Dương Nhã Lệ lúc này mới mở cửa, cô ta nhìn thoáng qua Tống Tân, đứng ở cửa xị mặt nói với Hách Kiến: “Giữa chúng ta dường như không thân thiết đến vậy nhỉ? Chẳng phải chỉ là tán dóc đôi câu thôi à, giờ anh làm vậy mọi người sẽ nghĩ tôi thế nào? Anh và bạn gái cãi nhau là chuyện của anh, cãi nhau xong liền chạy tới tìm tôi, coi tôi là lốp xe dự phòng đấy à?”
Hách Kiến cũng quay đầu nhìn Tống Tân, thở dài, cúi đầu khẽ nói: “Đây là chuyện liên quan tới trò chơi, rất quan trọng.
Cô nghe tôi nói xong đã.”
Dương Nhã Lệ tỏ vẻ bất đắc dĩ, nghiêng người: “Vào đi.”
Hách Kiến lập tức đi vào, Dương Nhã Lệ cười với Tống Tân một cái rồi đóng cửa.
Hành lang chỉ còn lại Trần Tiểu Vân đang khóc lóc.
Tống Tân thấy không còn gì để xem nên cũng về phòng.
Vừa khéo Trọng Phong tắm xong đi ra, cười với cô.
Tống Tân nói: “Bây giờ chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát, sau 12 giờ đêm có chuyện phải làm.”
“Được.” Trọng Phong liền đi lấy chăn trải xuống đất.
Tống Tân nhìn anh làm vậy, bỗng hỏi một câu: “Sao anh không nói chuyện với em?”
Trọng Phong hơi khựng lại, không ngẩng đầu: “Bởi vì không có gì muốn nói.”
Tống Tân mím môi, gật đầu nói: “Được rồi, đêm nay anh ngủ giường, em ngủ đất.”
Anh sửng sốt, vội lắc đầu: “Không cần, tôi thích ngủ đất.”
“Em cũng thích.” Tống Tân cướp gối trong tay anh, đặt ngay ngắn, nằm xuống, nhắm mắt lại nói: “Tắt đèn giúp em.”
Trọng Phong ngồi bên cạnh, đôi tay vẫn giữ tư thế cầm gối, một lúc sau mới khẽ nói: “002 nói, nếu quan hệ không thân thiết thì khi rời xa mới không làm em buồn.
Em chỉ cần coi tôi như một đạo cụ là đủ rồi, giống như Đại Hào vậy.
Đạo cụ có cơ hội nghỉ ngơi là tốt rồi, ngủ ở đâu cũng như nhau.”
Tống Tân trở mình, kéo chăn trùm lên đầu, không đáp.
Mấy phút sau, cô mới nghe thấy Trọng Phong đi tắt đèn, sau đó rón rén trở về, ngồi trên sàn nhà bên cạnh cô.
Sau đó chăn đắp trên đầu bị anh kéo xuống.
Anh khẽ nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Tống Tân mở mắt ra.
Trong bóng tối cô gần như không thấy gì, chỉ có thể nhìn đại khái phương hướng: “Anh không biết sao, ngay cả 002 trong lòng Đại Hào cũng đã không chỉ là một đạo cụ nữa rồi.”
“Nhưng…” Trọng Phong tạm dừng một hồi lâu, mới nói: “Chúng tôi chính là đạo cụ.”
“Đạo cụ thì sao? Các anh ngoại trừ không chảy máu thì có gì khác con người?” Tống Tân ngồi dậy, ôm chăn, cúi đầu chậm rãi nói: “Em đã kể anh nghe chuyện của em.
Anh biết không, đã rất lâu rồi không ai đối tốt với em như vậy.
Tình nguyện vì em mà hi sinh bản thân.
Ngoại trừ cha mẹ, thì chỉ có anh.”
“Em có rất nhiều lý do muốn giữ anh lại, nhưng trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng là vì em rất tham lam.
Em muốn có người mãi mãi đối xử tốt với em như vậy.”
“Sẽ có……”
Tống Tân lắc đầu, quay đi: “Dù có hay không thì cũng không ai có thể thay thế được anh.
Giống như mẹ em vậy, bà ấy vì bảo vệ em mà chết thảm.
Em không còn mẹ nữa, cũng không bao giờ xuất hiện một người mẹ thay thế nào khác, vĩnh viễn không thể.
Có lẽ em quả thực quá ích kỷ, cho nên em… Muốn giữ anh lại.”
Cô không nói nổi thành lời, phải khịt mũi mới nói tiếp được: “Nếu anh không coi em như chủ nhân mà như một người bạn.
Vậy xin anh hãy cùng em cố gắng, đừng nói những lời khiến em đau lòng như vậy nữa, cũng đừng làm những chuyện như vậy.”
Đối với con người, bóng tối vừa thần bí đáng sợ, đồng thời cũng là một lớp tự vệ hoàn mỹ.
Có những lời bình thường Tống Tân không dám nói, nhưng trong bóng tối lại dễ dàng nói ra.
Mà sau khi cô nói xong, Trọng Phong lại thật lâu không đáp.
Qua vài phút, cô mới cảm thấy có người tới gần mình.
Sau đó một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, Trọng Phong khẽ nói: “Em đừng khóc, đừng khóc, tôi sai rồi.”
Tống Tân sửng sốt, nâng tay lên sờ mặt, mới phát hiện mình rơi nước mắt.
Trọng Phong vội vàng nói: “Tôi không nói nữa, chúng ta cùng nhau cố gắng, em sẽ trở thành hạng nhất, nhất định.”
Tống Tân bật cười, nói: “Sớm biết khóc có tác dụng như vậy thì em đã khóc cho anh xem từ lâu rồi.”
“Từ nay về sau tôi sẽ nghe lời, nhưng em đừng khóc.”
Anh cười xoa đầu Tống Tân.
Bởi vì trong phòng quá tối, Tống Tân không tránh được..