Cuồng Nữ Bắt Phu: Quấn Lấy Thái Tử Lạnh Lùng

Edit: Tiểu Song

Không có ai nhìn ra nàng là nữ nhân, chỉ cảm thấy nàng không giống nam cũng
không giống nữ, Vũ Văn Nhạc cảm thấy lời nói của người này khá là thú
vị, cười nói: "Ngươi là nữ nhân? Không nhìn ra."

"Cái người này
làm sao lại nói chuyện ác độc như vậy đây? Ta chỗ nào không phải nữ nhân chứ?" Nếu không phải là Tứ hoàng tử, nàng nhất định sẽ tiến lên đưa
hai bàn tay của người ra.

Vũ Văn Nhạc cùng Đường Liêm cũng cũng
cau mày, người này cũng là quá lớn mật rồi, lại dám nói Tứ hoàng tử ác
độc, Đường Liêm nhìn Viên Chiêu Quân, "Ngươi thật gọi Viên Chiêu Quân?"

"Vậy thì thế nào?" Sẽ không có người nào tên là Viên Chiêu Quân thiếu tiền
của hắn chứ! Nàng không biết sao lại xui xẻo thế
này!....Song....

"Đường Liêm, mặc kệ nói gì, cũng nên
mang nàng đi thử một chút, có lẽ nàng có thể để cho Nhị Hoàng Huynh tỉnh lại?" Vũ Văn Nhạc nghĩ đây cũng là biện pháp.

"Được không?"
Đường Liêm không tin tưởng quá, một người tóc ngắn không ra nam không ra nữ là người mà bọn họ muốn tìm thật sao? Thật là Điện hạ từ dị thế mang Viên Chiêu Quân về?

"Có được hay không thì cũng nên thử một
chút! Nhị Hoàng Huynh không thể cả đời hôn mê như vậy, hiện tại thân thể phụ hoàng càng ngày càng không ổn, ta sợ đến lúc đó...... Hắn bỏ
lỡ sẽ nhiều hơn." Vũ Văn Nhạc mặt thâm trầm.

"Tốt lắm." Đường Liêm gật đầu một cái rồi đưa Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Nhạc đi tới tẩm cung thái tử.

Đi tới bên ngoài tẩm cung, chỉ thấy Quả Tĩnh cùng Quả Khế cũng ở đây, sắc
mặt của hai người đều rất không tốt, nhìn thấy Đường Liêm cùng Vũ Văn
Nhạc đi vào, Quả Khế hướng tới ũ Văn Nhạc hành lễ, "Tứ hoàng tử Cát
Tường."

"Miễn lễ." Vũ Văn Nhạc cười nói: "Các ngươi đây là thế nào? Chẳng lẽ Hoàng Dung lại đã xảy ra chuyện?"

Quả Tĩnh nặn ra một nụ cười, nói: "Hoàng Dung trở về Đảo Đào Hoa, không có việc gì."

"Vậy ngươi đây là vẻ mặt gì đây, Viên Chiêu Quân tuy nói không tìm được,
chẳng qua ta mang đến một Viên Chiêu Quân, không biết đều nghĩ đến
phương hướng tốt, thật ra thì một năm này, hắn không sai ít người tìm
Viên Chiêu Quân, cuối cùng lấy được kết quả đều không phải là người bọn
họ muốn tìm.

Quả Khế đối với người không phân rõ nam nữ kia cũng
không có hi vọng, chỉ nói: "Mới vừa rồi phong Tiên Cốc tới, điện hạ hơi
thở càng ngày càng yếu, hắn nói Điện hạ có thể không chịu được bao lâu."

"Tại sao có thể như vậy?" Vũ Văn Nhạc cùng Đường Liêm vọt vào gian phòng, đi tới trước mặt Vũ Văn Dục kêu lên: "Điện hạ, người mau tỉnh lại."

"Nhị Hoàng Huynh, ngươi mau tỉnh lại." Vũ Văn vui Nhạc dùng sức lắc lắc thân thể Vũ Văn Dục.....Song....


Vũ Văn Dục lẳng lặng nằm, một năm này tánh mạng của hắn hình như dừng lại, hắn một chút biến hóa cũng không có, chỉ là lẳng lặng ngủ như vậy, nhìn chính là một Thụy mỹ nhân.

Viên Chiêu Quân đi vào phòng ngủ,
phòng ngủ rất lớn, bên trong trang sức rất thanh lịch, nằm trên giường
có một nam tử, Viên Chiêu Quân tò mò đi lên trước nhìn, "Oa! Thật là nam nhân đẹp." Nhìn mặt của Vũ Văn Dục, đột nhiên đầu của nàng đau.

Nàng ôm đầu, đầu đau muốn nứt, "Đau, đầu thật là đau." Một gương mặt từ
trong đầu của nàng thoáng qua, đều chợt lóe rồi biến mất.

"Ngươi làm sao vậy, Viên tiểu thư." Đường Liêm thấy vội đỡ dậy Viên Chiêu Quân đang té xuống đất.

"Ta...... Đầu thật là đau." Viên Chiêu Quân ôm đầu, bởi vì nhức
đầu khiến cho sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, chân mày nhíu lại như
thể đang bế tắc.

Vũ Văn Nhạc nhìn Viên Chiêu Quân như vậy, chỉ là nhìn sang, lại nhìn Vũ Văn Dục, "Phong Tiên Cốc nói còn có bao nhiêu
thời gian?"

"Phong Tiên Cốc nói nhiều nhất là một tháng, nếu
không tỉnh, cả đời cũng không tỉnh lại nữa." Quả Khế nói xong nhỏ giọng
nói: "Điện hạ nếu là chết rồi, tiểu thư trở lại làm thế nào?"

Viên Chiêu Quân đầu dần dần không đau, nàng nhìn mặt của Vũ Văn Dục, cảm
thấy rất quen thuộc, đã thấy qua chưa đây? Nàng vừa nhìn về phía Quả
Tĩnh, lúc này mới thấy rõ mặt của Quả Tĩnh, không khỏi cả kinh nói:
"Trầm Tuấn Hiên, ngươi cũng tới nơi này rồi sao?"

Mọi người nhìn về phía Quả Tĩnh, đều là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Các ngươi quen biết?" Lời này là Vũ Văn Nhạc hỏi.

Viên Chiêu Quân hiện tại đầu cũng không đau đớn, từ từ đi tới trước mặt Quả
Tĩnh, lắc lư hai cái tay nói: "Tuấn Hiên, ngươi không phải biết ta sao?
Chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ?" Trong tiểu thuyết thường viết có người sau
khi xuyên việt sẽ mất trí nhớ, chẳng lẽ Trầm Tuấn Hiên cũng gặp phải
chuyện như vậy.

Quả Tĩnh bình tĩnh nhìn mặt của Viên Chiêu Quân,
người này tuy nói bộ dạng xinh xắn, nhưng không phân rõ nam nữ, nếu hắn
gặp qua nhất định sẽ có ấn tượng mới phải, nhưng hắn thật nhớ không nổi
hắn lúc nào thì gặp mặt qua người này, hắn hướng về phía nàng kéo ra một nụ cười ôn nhu, "Cô nương, tại hạ thật không có gặp qua ngươi."

"Chưa từng thấy qua? A, ta biết rồi, ngươi nhất định là mất trí nhớ." Mất trí nhớ cũng tốt, không thì hắn luôn muốn nói tới chuyện kết hôn. Tuy nói
nàng rất ưa thích Trầm Tuấn Hiên cao đẹp trai như vậy đẹp trai, nhưng
nàng không biết vì sao nội tâm nàng lại kháng cự.

Viên Chiêu
Quân muốn nói gì, người khác coi như không nghe thấy, cảm thấy người này là lạ. Vũ Văn Dục thế nào cũng không tỉnh lại, Vũ Văn Nhạc nhìn tình
huống không tốt lắm! Nhìn Viên Chiêu Quân nói: "Ngươi ở lại chăm sóc
thái tử điện hạ đi!"

"A!" Viên Chiêu Quân mặt kinh dị, nhìn Vũ
Văn Nhạc thật lâu, nói: "Tứ hoàng tử không muốn ta trả tiền hay
sao?"....Song....


Phải nói Vũ Văn Nhạc chưa từng thấy qua người nhiều lời như thế, còn hỏi ấn đề nhiều như vậy, hắn làm việc có
thể để cho người khác chất vấn sao? Hắn mặt không nhịn được nói: "Không
cần ngươi trả tiền lại, ngươi đem thái tử chăm sóc tốt là được."

Viên Chiêu Quân cười hắc hắc, cảm giác mình đây là quá may mắn, không cần
trả tiền, còn có thể có một công việc thật tốt, tuy nói công việc này là hộ công đi! Nhưng dầu gì là hộ công cho thái tử. Đối xử nên rất tốt!
Nghĩ như vậy, nhắm đầu vào liền hỏi: " Tiền lương bao nhiêu tiền một
tháng!"

Nhắc tới hai chữ tiền lương mọi người đều đã nghe qua,
nhưng cũng là trước kia Viên Chiêu Quân nói qua, mọi người cũng không
còn chú ý những vấn đề này.

Vũ Văn Nhạc cảm thấy người này thật
là phiền, nếu không phải thái tử nguy cấp, hắn nhất định đưa cái tên bất nam bất nữ này kéo cũng đi đánh mười mấy bản, sau đó trục xuất ra Kinh
Thành. Nhưng là vì thái tử, hắn nhịn, cắn răng nghiến lợi nói: "Mười
lượng bạc một tháng."

"Mười lượng bạc?" Viên Chiêu Quân ở trong
lòng tính toán, suy nghĩ một chút cũng thấy không ít! Đổi thành nhân dân tệ chắc cũng có mấy ngàn! Vừa nghĩ như thế, đây chính là mở cờ trong
bụng, vẻ mặt tươi cười, "Cám ơn Tứ hoàng tử Điện hạ."

Nhìn nàng này dáng vẻ tham tiền, ánh mắt Quả Tĩnh chợt lóe, cảm thấy ánh mắt này thế nào lại quen thuộc như vậy đây?

Nói xong vấn đề tiền công, Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc cũng rời đi, Viên Chiêu
Quân liền bắt đầu nghiên cứu Vũ Văn Dục nằm ở trên giường không nhúc
nhích, đi tới bên giường, nhìn gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Dục còn kém
không thể lưu lại nước miếng.

"Vị cô nương này, ngươi đừng nhìn
như vậy Điện hạ được không? Người là phu quân tiểu thư nhà ta, ngươi
không thể có phi phân chi tưởng biết không?" Quả Khế vì tỷ tỷ của nàng
nên điều gì nói thì sẽ nói.

Viên Chiêu Quân không để ý tới Quả
Khế, nhìn Quả Tĩnh cùng Đường Liêm bên cạnh nói: "Hai vị trai đẹp, Điện
hạ các ngươi là thế nào lại biến thành người thực vậy đây!"

Quả Tĩnh cười cười, không hề nói gì. Tiếp cùng Quả Khế cùng đi ra tẩm cung.

Đường Liêm là người
phụ trách chăm sóc điện hạ, nhìn Viên Chiêu Quân, cũng nghĩ người này sẽ gây bất lợi cho điện hạ. Nếu không phải là không có cách nào, hắn sẽ
tuyệt đối không đồng ý biện pháp này của Tứ hoàng tử.

Viên Chiêu
Quân thấy Đường Liêm không cười, nửa ngày cũng không nói chuyện, nàng
cũng không biết làm những gì mới phải, không thể cứ ngẩn người nhìn
người sống thực vật được! Tuy nói người thực vật này rất tuấn tú, đây là điều nàng thích, nhưng không phải là nàng có thể nói chuyện, không đói
được nha! Cũng không biết Đường Liêm tên gọi là gì, đã cảm thấy người

này cùng khối như đầu gỗ.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ, vừa qua chỉ
biết là một canh giờ, Viên Chiêu Quân bụng cũng đã đói, liền kêu lên:
"Cọc gỗ, ngươi không ăn cơm sao?"

Một tiếng cọc gỗ này, Đường Liêm mặt khiếp sợ nhìn Viên Chiêu Quân, "Ngươi thật là Chiêu Quân?"

"Ta với ngươi quen biết sao? Tại sao có thể cứ gọi tục danh của người ta
như vậy đây? Không phải nói cổ nhân các ngươi rất hiểu lễ phép sao? Cái
người này làm sao lại không biết khách sáo đây.” Viên Chiêu Quân nói một tràng dài, còn hướng tới Đường Liêm liếc mắt.

Nàng nói chuyện
dáng vẻ nghiêm túc thật rất giống Viên Chiêu Quân, nhưng kia là dáng vẻ
bất nam bất nữ, hắn không quá tin tưởng đây là Viên Chiêu Quân mà bọn
hắn muốn tìm. Lại nói dù là người dáng vẻ thay đổi, cũng không thể không biết bọn họ!

Thấy hắn không nói tiếng nào nhìn nàng, Viên Chiêu Quân chính là xem thường người vô dụng này, đứng lên ra cửa, "Ngươi
phải tìm cơm ăn, ta không biết tìm đây.”

Đường Liêm thấy nàng ra khỏi cửa, đứng lên đi tới cửa, phân phó một tiếng, "Đi kiếm một ít thức ăn."...Song.....

"Dạ, Lộ đại nhân." Thị vệ nghe lệnh đi.

Viên Chiêu Quân nghe xong, lại một mặt nụ cười, "Lộ đại nhân, thật là người
tốt nha! Ngươi nói ta thế nào cũng là người mà các ngươi mời tới chăm
sóc bệnh nhân! Các ngươi nhất định phải cho ta ăn xong, nếu không ta sẽ không còn hơi sức."

Đường Liêm xác định nàng không ngừng nói chuyện, mãi cho đến lúc thức ăn tới, hắn mới ra ngoài ăn cơm.

Viên Chiêu Quân cũng không quản quy củ gì, cầm lên chiếc đũa chính là một
trận gió cuốn mây tan, một đống thức ăn cứ như vậy trong mười mấy phút
đều trôi xuống bụng của nàng.

Người này nhìn rất gầy, thật đúng
là tham ăn. Đường Liêm nhàn nhạt nhìn nàng, thấy nàng nhàm chán cực kỳ
liền nói: "Đi lấy nước nóng tới lau tay và mặt cho điện hạ.” Hắn biết
thái tử sạch sẽ, vì vậy một năm qua này, lau người đều là hắn thực hiện.

"Được, ta sẽ đi, đường cọc gỗ." Nàng vốn là phải gọi Lộ đại nhân, cũng không
biết làm sao lại thuận miệng kêu thành đường cọc gỗ.

Đường Liêm
sững sờ, nhìn bóng lưng nàng rời đi, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ ngươi thật
là Chiêu Quân? Nhưng ngươi tại sao không nhớ rõ chúng ta? Điện hạ cũng
không nhớ rồi sao?" Nói xong hắn vừa cảm giác mình là điên rồi, người
bất nam bất nữ này làm sao có thể là bạn tốt của hắn thái tử phi Viên
Chiêu Quân đấy.

Đi múc nước, gặp Quả Khế, nàng liền tò mò hỏi:
"Vị cô nương này, thái tử điện hạ các ngươi tại sao hôn mê bất tỉnh! Còn nữa, các ngươi thật có quen người cùng tên với ta sao?”

Quả Khế không muốn trả lời những vấn đề này, cầm đồ rời khỏi.

Viên Chiêu Quân không vui nói thầm nói: "Choáng, không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người đâu!"

Quả Khế nghe được lời của nàng..., xoay người nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, vẻ mặt phức tạp, mới nói: "Điện hạ là vì cứu thái tử phi chúng ta mà
thành như vậy, về phần Viên Chiêu Quân chính là tên của Thái tử phi."

"A! Như vậy sao! Chỉ là thái tử phi của các ngươi là ai?" Vì một nữ nhân mà biến thành như vậy, người đàn ông này thật là một người có tình nghĩa!
Viên Chiêu Quân nghĩ tới, nàng nếu có thể có một người yêu nàng như vậy

thì thật là tốt.

"Không biết ở nơi nào nữa." Quả Khế nói là nói
sự thật, tuy nói trước kia của thân thể tiểu thư đến bây giờ đều còn tồn tại, hơn nữa lại thành Hoàng Dung cô nương, nhưng thái tử nói linh hồn
tiểu thư đi thế giới khác, hơn nữa thái tử cũng đem tiểu thư mang về,
chỉ là họ không tìm được mà thôi.

"Như vậy sao! Thái tử các ngươi thật là quá đáng thương." Viên Chiêu Quân ở chỗ này đồng tình người
khác, nàng không biết, nàng chính là thái tử phi, chỉ là trí nhớ của
nàng bị Diêm Vương ngăn lại mà thôi.

"Không phải, tiểu thư nhà ta hơn đáng thương." Quả Khế nói xong, lại chảy xuống hai giọt thanh lệ....Song.....

Quả Khế rời đi, Viên Chiêu Quân chỉ đành phải xách theo nước trở lại tẩm cung.

Nếu là chăm sóc bệnh nhân, nàng dĩ nhiên biết phải làm những gì, vì vậy
nàng cầm nước cùng khăn lông đi tới bên giường Vũ Văn Dục. Dùng khăn
lông nóng vừa lau tay Vũ Văn Dục vừa thầm nói: "Ngươi nói làm sao ngươi
lại đáng thương như vậy đây? Vì một nữ nhân ngươi thành người sống đời
sống thực vật đáng giá không?"

"Còn nữa, ngươi nói làm sao ngươi
có thể có dáng dấp đẹp trai như vậy đây? Thấy phải ta đều trở thành tội
phạm rồi. Chẳng qua ta đối với người sống đời sống thực vật thật không
có hứng thú gì, nếu không ngươi sẽ nguy hiểm." Nàng lầm bầm lầu bầu.
Đường Liêm đứng xa xa nhìn, thấy nàng đối với thái tử không có ác ý, mới thả quyết tâm ra cửa.

Lau tay xong, vì Vũ Văn Dục lau mặt, Viên
Chiêu Quân lau mấy cái, không khỏi giơ tay lên sờ soạng mặt của Vũ Văn
Dục một cái, cảm giác thực không tồi, trơn mềm như da hài như vậy, tay
vuốt cũng không nỡ giời đi, quay đầu thấy Đường Liêm không có đi vào,
nghĩ thầm cứ tiếp tục sờ thôi! Tay của nàng không khỏi qua lại vuốt ve
trên mặt Vũ Văn Dục, trong miệng còn nói lẩm bẩm, "Thái tử, ngươi nói
làm sao ngươi có thể đẹp mắt như vậy đây? Ta nghĩ so với thần tiên trên
trời còn hoàn hảo hơn! Này da tại sao có thể tốt như vậy đây? Để cho ta
một nữ nhân cũng hâm mộ đố kỵ!"

Lầm bầm lầu bầu không biết lâu,
nhìn đôi môi của Vũ Văn Dục, nàng trong lòng không khỏi động, cười nói:
"Ngươi xem môi của ngươi dáng dấp thật là đẹp mắt, nếu có thể hôn lên
miệng, tư vị kia nhất định rất đẹp!" Nàng nói qua nước miếng cũng nhanh
chảy xuống.

Nàng lau nước miếng một cái, ở trong lòng khinh bỉ
nhìn chính mình, tự nhủ: "Viên Chiêu Quân ngươi điên rồi sao? Tại sao có thể vô lễ với một bệnh nhân đây? Dù là người ta đẹp trai, ngươi cũng
không thể bộ dáng như vậy! Còn có Trầm Tuấn Hiên cũng thật đẹp trai,
ngươi sao lại không sắc như vậy đây? Thật là đáng đánh đòn, đáng đánh."
Chính nàng nói xong, còn nhẹ nhẹ vỗ vỗ mặt của mình, muốn cho mình tỉnh
táo chút.

Nhưng khi nhìn mặt của Vũ Văn Dục, nàng chính là không
tự chủ được động lòng, nàng liền muốn liều một phen, nàng mặt làm dáng
vẻ trộm nhìn ngoài cửa một chút, thấy chung quanh không ai, nhỏ giọng
nói: "Hôn trộm rồi thôi, không thành vấn đề! Thụy mỹ nhân người ta còn
hôn hoàng tử rồi tỉnh luôn đây? Nói không chừng ta đây vừa hôn hắn liền
tỉnh thì sao?"

Nàng nói xong, cúi đầu hôn lên môi Vũ Văn Dục.

Đang lúc này, Đường Liêm vừa mới vào cửa, thấy màn này, sắc mặt trầm xuống, giận dữ hét: "Tiểu tử, ngươi ở đây làm cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận