Editor: Tiểu Song
Đường Liêm cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng liền kêu Viên Chiêu
Quân là tiểu tử, nơi nào biết lại đụng vào lòng tự ái của nàng.
Viên Chiêu Quân hận nhất người khác nói nàng là nam nhân, thế nhưng lại gọi
nàng tiểu tử, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Đường Liêm, gương mặt lạnh
được so với băng còn lạnh hơn, ánh mắt kia càng làm cho Đường Liêm không rét mà run.
"Đường cọc gỗ, con mắt của người nhìn thấy ta là nam nhân?” Viên Chiêu Quân mỗi một chữ cũng từ trong kẽ răng nặn ra, ánh
mắt kia nồng đậm sát khí càng thêm lộ ra như muốn ăn thịt người.
Đường Liêm nhìn Viên Chiêu Quân như vậy, thậm chí có chút không bình tĩnh, nỗ lực kéo ra một nụ cười nói: "Lỡ miệng nói, Viên cô nương chớ so đo."
Đường Liêm cũng không hiểu hắn vì sao lại phải sợ Viên Chiêu Quân, lại
càng không hiểu hắn vì sao phải nói với đối phương là lỡ miệng. Nhưng
hắn lại làm như vậy, tuy nói hắn cũng không lý giải được.
"Thôi,
ta đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân." Viên Chiêu Quân nghe xong sắc mặt chuyển biến tốt, mặt đại độ nói....Song.....
Đường Liêm
hết sức im lặng, không khỏi ngẩng đầu nhìn nóc nhà, quay đầu lại mới
nói: "Ngươi vừa rồi đối với Điện hạ làm cái gì?" Giọng điệu của hắn hiển nhiên không có lạnh lùng như trước, không còn là quát lớn mà là hỏi
thăm.
Viên Chiêu Quân bĩu môi, nói: "Không có gì lớn chuyện,
chính là cảm thấy hắn dáng dấp thật sự rất dễ nhìn, cho nên......"
Nói tới chỗ này nàng thấy sắc mặt Đường Liêm không tốt lắm, sửa lời nói: "Nghe nói Thụy mỹ nhân đều là bị hoàng tử hôn tỉnh, cho nên ta cũng thử một chút." Nàng nói xong đem ánh mắt quay hướng nơi khác, không dám
nhìn thẳng vào mắt Đường Liêm.
Vừa nghe cách nói của nàng chính là lung tung, đường liêm lạnh mặt nói: "Kết quả không có hiệu quả."
"Đúng! Ngươi nói điều này cũng phải, người ta trong chuyện xưa như vậy là có
thể tỉnh, hắn tại sao cũng không tỉnh đây? Có phải thời gian hôn quá
ngắn hay không?" Viên Chiêu Quân nói xong nghiêm trang, nói qua mắt lại
liếc qua môi Vũ Văn Dục, đừng nói tư vị kia thật rất tốt, giống như nàng ở nơi nào đã hưởng qua.
"Nói bậy." Đường Liêm nhìn chằm chằm mặt của Viên Chiêu Quân, hình như một giây kế tiếp sẽ tức giận.
Viên Chiêu Quân thấy chuyện không tốt lắm, cười cười ha ha mà nói: "Đường
cọc gỗ ngươi đừng tức giận, còn nữa, nghe nói cổ nhân các ngươi cũng có
võ công, chớ tức giận cho ta một chưởng, như vậy ta nhưng không chịu
nổi, sẽ chết, biết không?" Nàng nói qua bưng nước liền hướng bên ngoài
tẩm cung lui.
Đường Liêm cũng không cùng nàng so đo, suy nghĩ một chút Điện hạ lại không có tỉnh, nếu không nhất định sẽ bị cử chỉ của
nàng giận đến hôn mê bất tỉnh lần nữa. Thật ra thì Đường Liêm không
biết, Vũ Văn Dục là biết Viên Chiêu Quân, chỉ là khi đó Viên Chiêu Quân không thấy được hắn mà thôi.
Nghĩ tới Viên Chiêu Quân tham tiền lại dáng vẻ sợ chết, đường liêm trên mặt không khỏi mở nụ cười.
Viên Chiêu Quân đi ra tẩm cung, rót nước xong, ở thái tử điện đi dạo một
vòng mới về đến tẩm cung. Thấy Đường Liêm vẫn ở đấy, Viên Chiêu Quân
nghĩ tới Đường Liêm không bởi vì chuyện nàng hôn thái tử mà trị tội của
nàng thực là Tể Tướng trong bụng có thể chống thuyền, vì vậy có chút ý
vị lấy lòng nói: "Đường cọc gỗ, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Nơi này có ta
được rồi."
Đường Liêm do dự có nên rời đi hay không....Song.....
Viên Chiêu Quân cười: "Ta cùng với thái tử không thù không oán tuyệt sẽ
không đối với thái tử làm gì bất lợi, còn có ta là một nữ nhân còn có
thể đem thái tử thế nào sao? Dù là thế nào cũng là ta thua thiệt!" Nàng
cảm thấy nàng là nữ nhân, thua thiệt là nàng. Xác thực cũng không thể
tưởng hình tượng nàng bây giờ, nhìn Bất Nam Bất Nữ, trong mắt người
ngoài chính là thái tử bị thua thiệt.
Lúc này, thị vệ có chuyện
bẩm báo, Đường Liêm đi ra, lúc đi nói: "Chăm sóc Điện hạ thật tốt, nếu
không nên cẩn thận cái đầu ngươi."
Viên Chiêu Quân cười hắc hắc, "Tốt, đường cọc gỗ, ngươi đi làm việc đi!"
Đường Liêm vừa đi, Viên Chiêu Quân liền cảm giác nàng thật là tự do, trong
tẩm cung vòng tới vòng lui, kiểm tra toàn bộ một phen, "A! Hắn thật là
thái tử sao? Tại sao không có bạc!"
Nàng có chút nhục chí, nhìn
Vũ Văn Dục nằm ở trên giường, trong lòng có chút không cam tâm, giống
như tức giận trên mặt Vũ Văn Dục vỗ nhẹ hai cái, nói: "Mau dậy đi, đứng
lên nói với ta bạc của ngươi để ở nơi nào!" Nàng hiện tại giống như một
con quỷ nghèo, ở chỗ này không có nửa bằng hữu? nàng sao có thể bỏ qua
được.
Nhưng ông trời tựa hồ đang nói đùa nàng, tẩm cung thái tử
không có tiền, chỉ có tranh chữ cổ, đối với Viên Chiêu Quân thật là một
chỗ dùng cũng không có.
Một chút thu hoạch cũng không có, trong miệng nàng nói lẩm bẩm ở trên ghế dựa ngủ thiếp đi.
Vừa cảm giác đến trời sáng, nàng mặt thỏa mãn nở nụ cười, ra khỏi gian
phòng cầm bồn trong tay đi múc nước để rửa mặt, sau đó sẽ thay Vũ Văn
Dục đang ngủ mê man rửa mặt.
Một màn này bị Đường Liêm cùng Quả Khế nhìn thấy, "Viên cô nương, như vậy không vệ sinh!" Quả Khế nói.
"Nơi nào không vệ sinh, người một nhà trong gia đình còn là dùng chung chậu
rửa mặt đây? Như vậy rất tốt! Lại nói ta cũng không dùng mỹ phẩm,
tắm nước cũng rất sạch sẽ, lại nói Điện hạ người ta cũng không có phản
đối, các ngươi phản đối làm cái gì? Thật là xen vào việc của người
khác." Người ta nói một câu, Viên Chiêu Quân Hồi thứ 10 câu, hơn nữa còn nói hợp tình hợp lý.
"Điện hạ không phải là không phản đối, mà là không có biện pháp phản đối." Đường Liêm cảm thấy người này thật là
một hoa tuyệt thế, dù gì chuyện cũng có thể nói xong hợp tình hợp lý,
hơn nữa mỗi sự kiện nguyên bổn chính là lỗi của nàng, cuối cùng nàng còn nói thành lỗi người khác. Có lúc hắn đều vui vẻ bị lừa dối.
"Vậy thì chờ thời điểm hắn có thể phản đối rồi hãy nói!" Viên Chiêu Quân nói qua bưng nước ra khỏi phòng, căn bản không để ý Quả Khế cùng Đường
Liêm.
Ba ngày đã qua, cuộc sống Viên Chiêu Quân cảm thấy thật là nhàm chán, một ít cũng không có gì chơi, mọi người đều nói trong cung
có người hục hặc với nhau, nàng cũng chưa có gặp qua một nữ nhân nào tìm đến gốc, nàng thật hoài nghi nơi này căn bản cũng không phải là hoàng
cung, mà là mấy người này lừa dối nàng.
Ngày này, hoàng hậu tới, nắm tay của con trai khóc đến mắt sưng húp.
Viên Chiêu Quân thấy phải rất bận tâm, khuyên nhủ: "Hoàng hậu, người đừng
khóc, người khóc hắn cũng không thể tỉnh được, nên lúc tỉnh tự sẽ tỉnh." Nàng xem hoàng hậu cũng cảm thấy quen mặt, nàng lần nữa hoài nghi có
phải kiếp trước mình quen biết những người này hay không.
Hoàng
hậu nhìn Viên Chiêu Quân, nói: "Nghe nói ngươi tên là Viên Chiêu Quân,
tính cách của ngươi cũng giống, chỉ là ngươi không phải là nàng, nếu
không Dục nhi thật sự sẽ tỉnh."...Song.....
Viên Chiêu
Quân cảm giác mình dĩ nhiên không phải là thái tử phi, cười nói: "Người
nếu không ở, hoàng hậu cũng đừng suy nghĩ nhiều."
Hoàng hậu cắn
môi, cuối cùng đứng lên rời đi. Nàng mỗi ngày trước kia đều tới, hai
ngày trước không tới, hay là bởi vì nàng ngã bệnh. Có một đứa con trai,
nhi tử biến thành như vậy, muốn nàng không đau lòng làm sao được.
Mấy ngày nay buổi tối đều là Viên Chiêu Quân chăm sóc Vũ Văn Dục, Đường
Liêm hình như rất bận, ban ngày có lúc cũng không ở thái tử điện.
Ngủ thẳng nửa đêm, nàng đi tiểu đêm ở nhà xí, khi trở về chỉ thấy có một
bóng người so với nàng đi trước một bước vào phòng, nàng thấy, lập tức
kêu to, "Người nào? Ngươi muốn làm gì?" Nàng nói qua bất chấp tất cả
tiến lên.
Người nọ thấy có người xông tới, xoay người muốn hướng Vũ Văn Dục trên giường chém tới, mục đích của hắn chính là giết thái tử.
Nói thì chậm khi đó thì nhanh, Viên Chiêu Quân trên người như đã mọc cánh vọt thẳng tiến lên gắt gao nắm tay áo đen kia.
Người áo đen một tay khác người hướng Viên Chiêu Quân đánh một chưởng, Viên
Chiêu Quân bị thương ngã xuống đất, người áo đen thấy có cơ hội, lại
muốn hướng Vũ Văn Dục chém tới.
"Vũ Văn Dục, ngươi tỉnh đi, có
người muốn giết ngươi! Ngươi tỉnh mau." Viên Chiêu Quân một hồi liền
trực tiếp kêu tên thái tử, âm thanh kia cực lớn, mang theo tiếng khóc.
Âm thanh này kinh động Quả Tĩnh, Quả Tĩnh lật người liền bay ra phòng của hắn, hướng phòng của Vũ Văn Dục bay đi.
Trong lúc người áo đen đưa tay chuẩn bị chém, Viên Chiêu Quân đã dùng hết tất cả lực khí của mình đánh về phía người áo đen kia. Nhưng nàng bị
thương, chính là chụp hụt, đao kia chỉ lát nữa là chém vào trên người
thái tử.
Ở nơi này nửa giây, Vũ Văn Dục nhắm chặt mắt đột nhiên biến mất trên giường.
Viên Chiêu Quân cùng người áo đen kia đều là mặt không thể tưởng tượng nổi, người áo đen mặt khủng hoảng, xoay người chạy trốn.
Vũ Văn Dục đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Viên Chiêu Quân, "Chiêu Quân, ngươi tốt chứ!" Hắn cúi người liền đem nàng bế lên.
Viên Chiêu Quân bị Vũ Văn Dục đột nhiên ôm lấy, ánh mắt lại nhìn về phía
phương hướng người áo đen đang trốn chạy, "Ngươi mau đuổi theo! Người nọ muốn giết ngươi."
Vũ Văn Dục trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ôm
nàng, sau đó đặt lên giường, "Hắn sẽ không tìm thấy lối ra thái tử
điện." Hắn mặc dù vừa tỉnh, nhưng hắn hiểu Đường Liêm, hiểu rõ hơn thực
lực thị vệ trong điện thái tử, người nọ coi như võ công cao, trong lòng
kinh động mọi người, cũng khó chạy ra khỏi thái tử điện.
Quả nhiên, người nọ chạy ra khỏi tẩm cung liền bị Quả Tĩnh cản lại đường đi.
Viên Chiêu Quân đối với Vũ Văn Dục như vậy hết sức bình tĩnh im lặng, ngồi ở trên giường nhìn Vũ Văn Dục, "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, cũng không
uổng công ta mới vừa rồi cứu ngươi."
Hắn nhìn mặt của nàng, hắn
biết nàng chính là Viên Chiêu Quân, chính là thê tử Viên Chiêu Quân của
hắn. Hắn nhếch môi lên nhìn nàng, "Nói như vậy, vi phu muốn cảm ơn phu
nhân đã cứu mạng."
Người này nụ cười không sâu, làm sao có thể
vừa mở miệng liền xưng hắn là chồng của nàng, hơn nữa còn nói nàng là
phu nhân? Viên Chiêu Quân nháy mắt nhìn hắn, "Dù là cứu ngươi...ngươi
cũng không cần lấy thân báo đáp, lại nói coi như ngươi lấy thân báo đáp
cũng phải là ta đồng ý mới được!" Người này nhìn ánh mắt của nàng nóng
bỏng, chẳng lẽ thái tử là sắc lang?
Vũ Văn Dục nhìn mặt của Viên
Chiêu Quân, trong lòng rất kích động, trong ánh mắt có tạp với các loại
cảm xúc, "Chiêu Quân thế nào? Chẳng lẽ không nhận được ta?" Hắn suy
đoán, tâm đột nhiên đau đến làm hắn không cách nào hô hấp được.
"Ha ha, thế nào không nhận biết ngươi...ngươi là thái tử! Chỉ là làm sao
ngươi biết được ta? Chẳng lẽ ta chăm sóc ngươi mấy ngày, ngươi đã tỉnh?" Viên Chiêu Quân cảm thấy người này nói bừa bãi, lúc thì phu nhân, một
hồi còn nói nàng không biết hắn, chẳng lẽ trước nàng biết hắn sao?
Nghe nàng nói như vậy, hắn xác định nàng là thật sự không biết hắn, chẳng lẽ nàng là mất trí nhớ sao? Lúc hắn mang pháp bảo đi tìm nàng, pháp bảo sẽ không nhận lầm người, nàng chính là Viên Chiêu Quân hắn muốn tìm, nàng
chính là thê tử Vũ Văn Dục hắn.
Vũ Văn Dục cau mày mặt rối rắm,
thật lâu sau nói: "Lão bà, ngươi còn nhớ rõ đây là ngươi dạy ta cách gọi không?"...Song.....
"Ngươi nói ta là chồng ngươi, ngươi
là lão bà, ngươi còn nói đây là cách gọi của phu nhân gọi phu quân ở hải ngoại." Vũ Văn Dục xác định nàng thật là mất trí nhớ, hắn trong lúc nói chuyện chẩn mạch nàng, sau đó từ trong ngăn tủ tìm thuốc cho nàng, "Đây là thuốc trị, ngươi uống vào trước đi."
"Lão bà, lão công? Làm
sao ngươi biết cách xưng hô như thế?" Viên Chiêu Quân đối với thái tử
cảm thấy hứng thú, không nói đến việc người này trị thương, còn có thể
nói ra cách gọi của người hiện đại, hắn nói là nàng dạy hắn, nhưng trước nàng chưa từng gặp qua Vũ Văn Dục! Nhớ ngày đó nàng cứ đến nước Đppng
Vũ, thật đúng là đang suy nghĩ mình vì sao không xuyên qua đến triều đại có trong lịch sử, bây giờ nhìn lại, nàng và thái tử có ý sâu xa cũng
không chừng.
"Ta kể cho ngươi một câu chuyện cũ!" Hắn nhìn mặt của nàng, chậm rãi ngồi ở bên người nàng trên mép giường.
Nhìn hắn đẹp trai như vậy, nàng cũng không thể cự tuyệt nghe chuyện xưa, tuy nói nàng tuyệt không muốn nghe cái gì chuyện xưa, nhưng là vẫn cười
nói: "Được rồi!" Coi như nhàm chán giết thời gian mà thôi.
Vũ Văn Dục bắt đầu kể, lúc nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của nàng,
muốn dựa vào nét mặt của nàng trong nhìn ra điều gì đó.
"Có một
nữ hài nhi, nàng gọi là Viên Chiêu Quân, nàng sống một cuộc sống hiện
đại ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng hai mươi lăm tuổi còn chưa có kết hôn,
nàng thành gái ế, nàng đi xem mắt, người ta nói nàng là nam nhân, bởi vì ngực nàng rất nhỏ." Hắn kể cho nàng những gì nàng đã nói với hắn về
chuyện ở hiện đại của Viên Chiêu Quân, hi vọng nàng có thể nhớ tới hắn.
Viên Chiêu Quân không thể tin được những gì nàng nghe được, hắn lại có thể nói ra nàng gặp gỡ, chẳng lẽ hắn thật biết nàng?
Hắn lại tiếp tục giảng đạo: "Nàng rất muốn kết hôn, nàng rất muốn gặp bạch
mã hoàng tử của nàng, nàng không muốn bị người khác cười nhạo nàng là
nam nhân. Nàng được bạn tốt cho mượn tiền đi làm bộ ngực lớn, nàng không ngờ, linh hồn của nàng từ thế giới của nàng đến một cái thế giới khác." Vũ Văn Dục canh chừng mắt nàng, lạnh nhạt nói: "Nàng tới thế giới chính là nước Đông Vũ."
Viên Chiêu Quân nghe sự việc này, hình như là
đang nói chuyện xưa của chính nàng, nhưng nàng không phải linh hồn tới
nước Đông Vũ, mà là cả người đều tới nơi này.
"Linh hồn nàng đến
trên người trưởng nữ Viên phủ Thừa Tướng, nàng cũng gọi Viên Chiêu Quân. Đại tiểu thư Phủ Thừa Tướng dáng dấp vừa đen lại mập, nàng là luyện một loại gọi là thần công Tam Dương công nên chết, cho nên Viên Chiêu Quân
đi giải phẫu lại nhập vào thân thể đại tiểu thư Phủ Thừa Tướng." Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, "Nàng là một luồng u hồn
dị thế, nhưng ta yêu nàng......" Hắn từ từ nói bọn họ đi chung
với nhau từng ly từng tý....Song.....
Nàng lần đầu tiên nghe chuyện xưa lại không có ngủ.
Hắn vừa tiếp tục nói: "Ta cùng nàng thành thân, chúng ta là vợ chồng, chúng ta yêu nhau, nhưng nàng không muốn hút Thuần Dương Chi Khí của Lý Dịch, rồi nàng chết." Nói tới chỗ này, tim của hắn đang không ngừng chảy máu, hình như lại trở về thời điểm mất đi nàng.
Viên Chiêu Quân nghe
đến đó, tâm đột nhiên co rút đau đớn một chút, nhìn hắn gương mặt khổ
sở, nàng giơ tay lên nghĩ vuốt lên nổi ưu thương của hắn, "Sau đó thì
sao?"
"Nàng đã chết rồi, ta thật đau lòng, tâm trạng quá đau khổ. Ta mỗi ngày dùng y học võ học tới tê dại mình." Hắn nhìn nàng, chỉ thấy nàng chảy xuống hai hàng lệ, đau lòng giơ tay lên thay nàng lau.
Nàng lần đầu tiên nghe chuyện xưa cảm động, hơn nữa còn đau lòng. Vì nam
nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành này đau lòng. Nàng cảm thấy Viên
Chiêu Quân thật hạnh phúc, nhưng vậy thì thật là nàng sao? Nhưng nàng
cái gì cũng không nhớ, nàng ở bệnh viện làm người sống đời sống thực vật nửa năm, nàng nơi nào cũng không có đi! Thật chẳng lẽ giống như hắn nói như vậy, linh hồn của nàng đến trên người của Viên đại tiểu thư?
Vũ Văn Dục lại nói: "Sau sư phụ nói ta có thể đi tới thời đại của nàng tìm nàng trở lại, vì vậy ta đi, linh hồn của ta tìm được nàng, nhưng trung
gian ra khỏi chút vấn đề, vì vậy ta hôn mê bất tỉnh."
Viên Chiêu
Quân nhìn mặt của hắn, hỏi: "Người nọ thật là ta sao? Làm sao có thể?"
Nàng cảm giác những thứ này là đúng dịp! Nhưng mà hắn làm sao sẽ biết
chuyện nàng xem mắt? Cõi đời này không có người biết mới phải, nàng chưa từng có nói với bất kỳ ai qua, hơn nữa nàng hai mươi lăm tuổi cũng
không có nói qua. Nhưng nàng cái gì cũng không nhớ nổi, nàng không thể
tin được.
Vũ Văn Dục Luôn luôn bình tĩnh bây giờ lại không bình
tĩnh nữa, phe phẩy bả vai của nàng nói: "Chiêu Quân, ngươi chính là thê
tử của ta, ngươi không thể phủ nhận biết không?"
"Nhưng là, ngươi xem ta......" Nàng ngừng một chút nói: "Ta nam không ra nam nữ
không ra nữ, ngươi xác định ngươi thực sẽ yêu thích ta?" Lòng của nàng
không biết làm sao rồi, nghe lời của hắn, tim đập bịch bịch.
Hắn
vẫn không trả lời, Đường Liêm cùng Quả Tĩnh vọt vào, "Điện hạ, ngài
không sao chứ!" Đường Liêm vọt vào gian phòng, nhìn thấy Vũ Văn Dục ngồi dậy, hắn kích động cực kỳ.
Quả Tĩnh sau đó tiến gian phòng, nhìn thấy Vũ Văn Dục tỉnh, cũng là cả kinh, sau đó nhìn Viên Chiêu Quân ngồi ở trên giường, không khỏi nhăn mày lại....Song.....
Đường Liêm kích động đi qua thấy Viên Chiêu Quân ở trên giường ngồi, lửa giận dâng trà, "Tiểu tử...... Không đúng, là Viên cô nương, làm sao
ngươi có thể ngồi ở giường điện hạ, Điện hạ thích sach sẽ, ngươi muốn
chết sao? Mau xuống đây." Đường Liêm những ngày qua cùng Viên Chiêu Quân chung đụng, còn cảm thấy người này chỉ tham tiền một chút, hảo sắc một
chút, cái khác đều được, hắn không nghĩ nàng không sợ chết.
Viên Chiêu Quân nghe cũng không vui mừng, nói: "Cái gì là ta muốn chết, là
hắn gắng phải đặt ta ở trên giường, cái người này làm sao lại nói chuyện như vậy, nói như ta da mặt dày vậy."
Đường Liêm bị nàng nói xong sửng sốt một chút, không biết nói gì để phản bác lời của nàng.
Thấy dáng vẻ nàng nói chuyện, Vũ Văn Dục vui vẻ nhìn, nhìn mặt của Viên
Chiêu Quân nói: "Cái gì Bất Nam Bất Nữ, ta thích ngươi như vậy." Hắn có
thể xác định đây chính là tính tình thê tử Viên Chiêu Quân hắn. Nói
chuyện vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, rồi lại làm cho người ta không tìm được phản bác.
Viên Chiêu Quân ngây người thật lâu, cảm thấy
người này nói thật là dễ nghe, đây là truyện cổ tích sao? Nàng là Cô bé
lọ lem gặp gỡ hoàng tử rồi.
Đường Liêm còn chưa hiểu thái tử nói
là có ý gì, Quả Tĩnh lại hiểu, kích động nói: "Thái tử, ngươi nói nàng
là sư muội của ta sao?"
"Đúng, nàng chính là sư muội Quả sư
huynh, thê tử của ta, Viên Chiêu Quân." Trải qua nhiều chuyện như vậy
mới có thể gặp lại, Vũ Văn Dục luôn luôn tỉnh táo lại kích động nắm tay
Viên Chiêu Quân, hơn nữa còn cười tươi như hoa.
Nụ cười này quá
đẹp, Viên Chiêu Quân sung sướng nhìn trợn tròn mắt. Thật lâu lấy lại
tinh thần, nhìn mọi người mặt kích động nói: "Nhưng là, ta thật sự cái
gì cũng không hiểu."
Những lời này tựa như một gáo nước nước
lạnh, tất cả mọi người bình tĩnh lại, mà Vũ Văn Dục lại cười nói: "Không quan trọng, Chiêu Quân đừng gấp gáp nhớ lại, một ngày nào đó ngươi sẽ
nhớ tới."
"Nhưng......" Viên Chiêu Quân do dự nói.
"Nhưng cái gì, cùng ta trở lại Đảo tiên đảo." Đông Phương Thiệu đột nhiên xuất hiện, một thanh ôm Viên Chiêu Quân trên giường rời đi.