Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Hai “ông trùm” gặp nhau, ma chủ vuốt vuốt mái tóc đen mềm mượt, cười nhạo nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là bại tướng dưới tay ta”.

Vèo…

Cảnh tượng vốn đang sôi động đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mặc dù rất nhiều người ở đây đều là người của đại môn phái lánh đời, nhưng so với Dạ Mặc Uyên và ma chủ thì họ vẫn còn kém xa.

Thanh Phong, Giáng Tuyết lập tức rút kiếm khỏi vỏ, giận dữ mắng: “Không được vô lễ với chủ nhân nhà ta”.

Cùng lấy ra binh khí giống với bọn họ còn có Huyết Sát.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Khuôn mặt hoa đào quyến rũ của ma chủ bỗng nhiên trầm xuống, sát khí chợt lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Cũng may, không biết Dạ Mặc Uyên làm như thế nào mà chỉ vung tay áo lên, sát khí kia lập tức biến mất không còn.

Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không đợi bọn họ kịp thở phào nhẹ nhõm xong, sát khí lại tràn ra.

Dạ Mặc Uyên và ma chủ giằng co, mặc dù bọn họ không ra tay, nhưng quanh thân tràn đầy áp lực to lớn, một số người công lực thấp bị ép tới mức nằm rạp xuống đất.

Đây là khí thế giữa vương giả với vương giả.

Cố Thanh Hy che trán.

Nàng biết mà, chỉ cần bọn họ chạm mặt thì không tránh được một trận tranh đấu.

“Bịch bịch bịch…”

Ngói trên nóc nhà ở nơi xa tróc lên từng mảng, hình thành hai trận doanh giữa không trung, cuối cùng “uỳnh” một tiếng va chạm vào nhau, mảnh ngói vỡ vụn bay tán loạn ra xung quanh, đập về phía đám người.

Những người tham gia đại hội thưởng đan đều giật mình, hoảng sợ nhìn những miếng ngói từ trên trời rơi xuống kia.

Tốc độ đó quá nhanh, mặc dù bọn họ muốn tránh thì cũng không kịp nữa rồi.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một chưởng lực ôn hòa hút toàn bộ mảnh ngói đi, lộn xộn hỗn loạn, đan xen xếp thành một đống trên mặt đất.

Cùng lúc đó, giọng nói êm tai như hương lan thoang thoảng trong thung lũng chậm rãi truyền ra.

“Hai vị cần gì tức giận, đây là Đan Hồi cốc, có ân oán cá nhân gì đợi đại hội thưởng đan kết thúc rồi hẵng giải quyết riêng với nhau, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy một nữ tử tuyệt đẹp mặc áo trắng như tuyết.

Nữ tử mắt ngọc mày ngài, nghiêng nước nghiêng thành, ở ấn đường vẽ một bông hoa tuyết liên nở rộ, quanh thân nàng ta tỏa ra hơi thở lạnh nhạt như muốn nói người sống chớ làm phiền, trong lúc nói cười lại có loại cảm giác quyến rũ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ rõ khí chất tao nhã.

Bên cạnh nữ tử áo trắng còn có một cô bé dáng vẻ non nớt, chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Cô nương này tết hai bím tóc kiểu sừng dê, trên mặt chưa mất tia ngây thơ, đôi mắt to tròn đen láy, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ, đang nhìn đông nhìn tây tìm thứ gì đó.

Rất nhiều người ở đây đều không nhận ra các nàng, nhưng nữ tử áo trắng còn nhỏ tuổi mà đã có thể vững vàng tiếp được miếng ngói do hai cao thủ hạng nhất là chiến thần và ma chủ đánh ra thì thực lực của nàng ta cũng khiến cho mọi người khiếp sợ. Nếu như bọn họ đoán không nhầm, võ công của cô gái này ít nhất cũng phải là cấp năm đỉnh phong, hoặc nàng ta sớm đã là cấp sáu rồi.

Rốt cuộc cô gái này là ai?

Vì sao bọn họ chưa từng nhìn thấy?

Bởi vì nàng ta đột nhiên xen vào, Dạ Mặc Uyên và ma chủ đồng thời nhìn sang kẻ phá đám.

Ma chủ nở nụ cười quyến rũ tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, trong vẻ diêm dúa lẳng lơ mang theo lạnh lùng trong trẻo.

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Bạch Cẩm thánh sứ và Khởi La thánh sứ của Băng tộc. Sao vậy, Băng tộc cũng muốn quản chuyện vô bổ của Ma tộc chúng ta sao?”

Không đợi Bạch Cẩm nói chuyện, Hoa Khởi La đã lên tiếng trước.

“Chúng ta chẳng thèm quản chuyện vô bổ của các ngươi, đây là địa bàn của Đan Hồi cốc người ta, các ngươi muốn đánh thì ra bên ngoài đánh, đánh trong này cũng thật không nể mặt Đan Hồi cốc rồi”.

Shhh…

Mọi người ở đây sợ hãi nín thở.

Hóa ra là Băng tộc…

Chẳng phải từ trước đến giờ, Băng tộc luôn không quan tâm đến chuyện bên ngoài, mấy chục năm không lộ mặt trên giang hồ rồi sao?

Sao họ lại đột nhiên xuất hiện ở Đan Hồi cốc?

Mà cô nhóc này cũng to gan quá rồi, dám trách móc ma chủ trước mặt mọi người như vậy, không sợ ma chủ vung chưởng đánh chết mình sao?

Nhưng mọi người lại thấy ma chủ bỗng nhiên cười ha hả, sự âm u trên mặt cũng vơi đi rất nhiều: “Miệng lưỡi nha đầu ngươi cũng bén nhọn lắm, giống tỷ ấy mấy phần, hôm nay bản tọa không so đo với ngươi”.

Cốc chủ Nạp Lan đúng lúc lên tiếng: “Hai vị, hôm nay là ngày lành tổ chức đại hội thưởng đan, có thể nể mặt lão phu mà bỏ qua chuyện này hay không?”

Dạ Mặc Uyên thu lại hàn khí, trong lòng nghi ngờ lập trường và động cơ của Băng tộc nhưng ít nhiều vẫn nể mặt đối phương.

Lúc này lại nghe thấy lời của cốc chủ Nạp Lan, hắn không nhịn được châm chọc nói: “Cốc chủ Nạp Lan, nếu bản vương không nhớ nhầm, hình như ngươi muốn giành lấy vương phi của bản vương để gả cho con trai mình!”

Ma chủ kháng nghị nói: “Tỷ ấy là thê tử của bản tọa”.

Nạp Lan Lăng Nhược mặc đồ gấm màu trắng, khí chất tao nhã, tài năng xuất chúng, hắn ta từ đằng xa lại gần, giọng nói vang lên lanh lảnh, không hề có ý nhượng bộ: “Nàng là vị hôn thê của ta, nàng đã đồng ý gả cho ta”.

Ma chủ lạnh lùng nói: “Nói bậy nói bạ, rõ ràng tỷ ấy đã đồng ý gả cho ta”.

Dạ Mặc Uyên cười giễu: “Các ngươi coi bản vương chết rồi à, nàng là vương phi do ta cưới hỏi đàng hoàng, há có thể để các ngươi thèm muốn giành giật”.

Mọi người nơi này đều trợn tròn mắt.

Rốt cuộc là người phụ nữ đó của ai?

Chẳng lẽ một nữ nhân lại có thể gả cho ba nam nhân?

Nụ cười nơi khóe miệng Bạch Cẩm hơi cứng lại, dường như cũng không hiểu rõ rốt cuộc trái tim thánh nữ của bọn họ thuộc về người nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui