Cuồng Tế Vô Song


Trương Thiên cũng đã chuẩn bị tốt việc giải quyết vấn đề bằng vũ lực.


Không sợ chút nào!

Người đàn ông gọi là chú Minh kia, khí thế không tồi, sự tàn ác mơ hồ có thể ngửi được trên cơ thể cũng không ít, trên tay hẳn là có không ít mạng người.


Trương Thiên híp mắt tự hỏi: Không phải ông già cũng chết trên tay ông đấy chứ?

Hai trong mắt của anh nhanh chóng quay lại hiện lên áp bức, bắt đầu chống lại ánh mắt của chú Minh, sau hẳn là cũng có thể cảm nhận được cỗ khí thế này.


Bốn mắt nhìn nhau!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một thanh âm cùng lúc xen vào.


Giọng cô này trong veo rõ ràng, mang theo một ít ý cười trào phúng, vô cùng bình thản nhưng rất có lực, nói to lên: "Lăng Tiêu Vũ, anh vậy mà không biết xấu hổ muốn giết người ngay trong tiệc mừng thọ của ông nội mình?"

"Thật sự là to gan quá đấy!"

Mọi người nhìn sang theo tiếng nói.


Đó là một nữ sinh mặc váy liền, trang điểm rất nhạt, nhưng vô cùng đoan trang hào phóng!

Đúng vậy, đó chính là Liễu Ngữ Yên vừa tán gẫu nhiệt tình với Trương Thiên!

Cô ấy vẫn còn một thân phận nữa, cô ấy chính là cháu gái của nhà họ Liễu nổi tiếng bậc nhất Khánh Giang.


Ở đây, trừ bọn Trương Thiên từ Nam Châu đến ra, không ai không biết lai lịch của cô cháu gái nhỏ này, dù sao cũng là người có tiếng ở Khánh Giang.



Khiếp sợ chính là, vì sao Liễu Ngữ Yên lại có thể Trương Thiên lai lịch không rõ này nói chuyện?

Trương Thiên có phần kinh ngạc, trước đó anh đã mơ hồ đoán được thân phận của Liễu Ngữ Yên không thấp.
Dù sao cô ấy cũng nói chất lượng trứng cá trong nhà họ tốt hơn của nhà họ Lăng, hơn nữa dám mắng lớn nhỏ nhà họ Lăng là khốn kiếp, ngay cả gièm pha cũng có nói một chút.


Nhưng mà cô ấy lại đi ra nói thay cho mình, thật ra có phần ngoài ý muốn!

Ngay cả Tô Phong và Tô Vân Nguyệt cũng nhíu mày cảm thấy không rõ!

Trong livestream.


Bành Hoa: Cô gái nhỏ này là ai vậy? Muốn ra giúp đỡ anh Thiên nói chuyện?

Tưởng Minh Đức: Lời nói của cô ấy nghe như thật sự dùng được, mọi người ở đó cũng không dám động! Hẳn là thân phận không nhỏ đi.


Bành Hoa: @Tô Phong, xem ra các người lại được cứu giúp lần nữa rồi.


Tưởng Minh Đức: @Tô Phong, chúc mừng tân sinh, ha ha!

Tô Phong: ...


Bành Hoa: Trước dũng khí của cô gái nhỏ này, tặng cho một ít quà.


(Bành Hoa gửi tặng 50 vạn đồng!)

(Tưởng Minh Đức gửi tặng 100 vạn đồng!)

Lăng Tiêu Vũ cũng không thể không nhíu mày, híp mắt nhìn về phía Liễu Ngữ Yên đang đi đến chỗ mình.


Tiểu ma nữ của Khánh Giang này, bình thường rất hiếm khi lui tới với mình, nhưng cũng coi như có quen biết.
Dù sao cũng là đời sau của gia tộc lớn, có một ít thời gian cũng hay qua lại.


Trước đây, chỉ cần là Liễu Ngữ Yên thích gì đó, ông nội anh ta đều kêu Lăng Tiêu Vũ tặng cho cô.


Tuy nói đều là thế gia, nhưng nếu so với nhà họ Liễu, thực lực của nhà họ Lăng bọn họ vẫn là kém hơn một chút.


Nhưng lúc này đây, cơn giận của Lăng Tiêu Vũ vẫn chưa hạ xuống, quay đầu trầm giọng hỏi: "Liễu Ngữ Yên, cô muốn nói giúp cho bọn chúng?"

"Nó là người nhà họ Liễu các cô sao?"

Liễu Ngữ Yên cảm thấy Trương Thiên quá xúc động, vậy mà lại ngang nhiên khiêu chiến quyền uy của nhà họ Lăng.
Nghĩ lại một phen cơ duyên quen biết ban nãy, anh ta còn giúp mình trừ đi một chút đau đớn, vậy nên cô ấy không nhẫn tâm để Trương Thiên bị chết oan uổng, hy vọng có thể giúp anh bảo toàn một mạng.


Cô ấy gằn giọng nói: "Bình thủy tương phùng!""Tôi chỉ không muốn nhìn thấy tỉnh cảnh máu me thôi, huống hồ gì hôm nay còn là ngày sinh của ông nội Lăng, tôi hy vọng anh có thể lý trí một chút."

Đây là khuyên bảo.


Nói chung thì tình nghĩa với Trương Thiên cũng không phải sâu nặng, cô ấy không đến mức lấy thân phận nhà họ Liễu ra giúp đỡ.


Lăng Tiêu Vũ cũng biết hôm nay là sinh nhật của ông nội mình, vốn nên là ngày vui, nên tránh dính máu.
Anh ta đã khắc chế lắm rồi!


Nhưng mà, hôm nay bọn Trương Thiên phải chết!

Lăng Tiêu Vũ ngoan độc nói: "Nếu không phải lấy danh nghĩa người nhà họ Liễu các cô, vậy không cần nói nữa."

"Bọn họ hôm nay chẳng những vũ nhục tôi, mà còn làm nhục nhà họ Lăng! Tôi tin dù ông nội của tôi có ở đây, quyết định của ông ấy cũng giống của tôi thôi!"

"Thật ra cho dù nó có là người của nhà họ Liễu, hôm nay tôi cũng không thể tha cho bọn chúng!"

"Bởi vì nó quá cuồng vọng!"

"Tôi muốn nói cho nó biết, nơi này là nhà họ Lăng, không phải chốn để nó giương oai!"

Lời khuyên của Liễu Ngữ Yên không có hiệu quả.


Cô ấy cũng biết lời ban nãy của Trương Thiên thật sự có hơi quá phận, chỉ có thể trách Trương Thiên quá mức tự đại, không biết gì về thực lực của nhà họ Lăng.
Lúc mới gặp, cô ấy cảm thấy Trương Thiên không tệ, nhưng cũng không quá quan tâm.
Cô ấy cũng phải lo cho danh dự của nhà họ Liễu, sẽ không vì Trương Thiên mà đắc tội nhà họ Lăng.


Tất cả đích tình nghĩa chỉ có thể là một câu tiến lên nói giúp thôi.


Trương Thiên này là muốn chọc giận Lăng Tiêu Vũ, đã trở thành sát tâm của anh ta, nên anh ta mới ra tay với nhà họ Lăng, cũng như thế này anh lại càng dễ tiến lên đối mặt công đạo, đòi lại công đạo.


Tất cả những lời ban nãy đã chọc giận nhà họ Lăng hoàn toàn, quả thật không phải chỉ mấy câu của Liễu Ngữ Yên là có thể bình tĩnh được.


Tuy nhiên Trương Thiên vẫn rất cảm kích cô ấy, ít nhất cô ấy đã dám nói một câu trước mặt nhà họ Lăng.


Tới nước này rồi, Trương Thiên vẫn còn cười nhạt nói đùa:

"Em gái nhỏ liễu, có tâm lắm!"

"Chỉ là cô yên tâm, bọn họ còn không phải đối thủ của Trương Thiên tôi, trứng cá tôi đồng ý mời cô còn chưa mời đâu, tôi sẽ không chết nhanh như vậy đâu."

"Tin tưởng tôi, nếu bọn họ ra tay, hôm nay người bị tiêu diệt không phải là Trương Thiên tôi, có thể là nhà họ Lăng bọn họ thôi!"

Mọi người nghe được lời này của Trương Thiên thì đều giật mình.



Chết đến nơi rồi, còn dám nói xằng như vậy?

Liễu Ngữ Yên không ngờ Trương Thiên lúc này còn nói cười vui vẻ, ngay cả chuyện trứng cá muối cũng có thể nói ra được, đây là con người gì vậy?

Mày đẹp của cô ấy nhíu lại, đánh giá Trương Thiên thêm một chút nữa.


Trong trực tiếp.


Bành Hoa: Người phải chết không phải tôi, chỉ có thể là nhà họ Lăng bọn họ?

Bành Hoa: Wow, có phải anh Thiên đẹp trai lắm không?

Tưởng Minh Đức: Cảm giác này, hẳn là ăn chắc nhà họ Lăng rồi!

Tưởng Minh Đức: @Tô Phong, hẳn không thấy sợ phải không? Anh chắc là còn sống thêm được hai năm!

Bành Hoa: Chờ mong! Rốt cuộc là tặng hoa nghênh đón anh hùng trở về, hay là tặng vòng hoa?

Tô Phong:...


Lăng Tiêu Vũ oán hận mà lùi ra sau hai bước, nói to: "Kiêu ngạo, cuồng vọng!"

"Có chú Minh, không ai có thể ngăn cản được nhà họ Lăng bọn ta!"

Trương Thiên trấn an Tô Vân Nguyệt đang phát run một chút, lại ngẩng đầu, cười lạnh mà nói với mấy người: "Ha ha, anh sai lầm rồi, tôi đây không gọi là kiêu ngạo cuồng vọng, tôi đây là tự tin!"

"Không ngại thì thử xem!"




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận