Cửu Thiên Địa Luân Hồi


/Ở MỘT NƠI NÀO ĐÓ/
ẩn danh:-....năm đó chỉ chậm một bước nữa là cứu được Thiên Thượng rồi
-mong Tôn Chủ bớt đau buồn Thiên Thượng chắc chắn sẽ quay lại-
ẩn danh:- các ngươi lui xuống đi
-chúng thần cáo lui-
ẩn danh:- ta sẽ chờ ngài, dù cho bao nhiêu năm kể cả ngàn năm ta cũng sẽ đợi, đến lúc đó chỉ cần nhìn được hình dán và khuôn mặt của ngài ta còn tồn tại hay không mặc kệ, vì ngài ta sẽ làm tất cả sinh linh, chúng sinh cả tánh mạng này của ta cũng nguyện giao cho ngài giữ Thiên Thượng liệu ta có đang ảo tưởng hay không? nếu như một ngày nào đó ngài quay trở lại thì cuộc đời ngắn ngủi không có ánh sáng này của ta sẽ được ngài rọi sáng
thiên lính:- Tôn Chủ có vẻ rất chán nản từ khi cái chết lăng tử của Thiên Thượng
thiên lính 2:- thật sự rất tiếc nuối khi Thiên Thượng ra đi đột ngộ, rõ ngài ấy là một người chẳng có tội tình gì mà
nô hoàn1:- nghe Tôn Chủ nói đã tìm ra Thiên Thượng ở nhân giới và Thiên Đông một trong Tam Thiên Đại Ky.

Sĩ đã hạ giới đi theo và giúp Thiên Thượng nhớ lại tất cả kí ức
nô hoàn 2:- chỉ là đi theo ở nhân giới thôi mà cũng cần dùng đến một trong Tam Thiên Đại Ky.

Sĩ sao Tôn Chủ làm quá rồi, sao không để chúng ta đi bọn phàm nhân kia yếu ớt như kiến vậy dẫm cái là chết không cần đến Thiên Đông đại nhân ra tay
- ai nói không cần?
-bái kiến Thiên Đông đại nhân-
Thiên Đông:- tất cả đứng lên
-tạ Thiên Đông đại nhân-
Thiên Đông:- lúc nãy....ai mới nói không cần tới ta nhúng tay?
nô hoàn 2:- dạ......dạ bẩm Thiên Đông đại nhân là thầ....thần...
Thiên Đông:- chắc ngươi cũng biết Thiên Thượng là người dẫn dắt và nuôi dưỡng chúng ta từ khi còn nhỏ tới bây giờ chứ?
nô hoàn 2:- thầ......thần biết ạ
Thiên Đông:- nếu biết thì tốt, ngài ấy cất công dưỡng dạy chúng ta bây giờ là lúc để chúng ta báo đáp ân tình của ngài, cho nên việc ta hạ phàm đi theo một phàm nhân không thể tiết lộ ra bên ngoài tam giới, nếu như bị bại lộ thứ cả tam giới nhắm đến chính là Thiên Thượng, đến lúc đó dù cho có triệu tập hết Ngũ Hoàng, Tam Thiên Đại Ky.

Sĩ, Nhị Trúc Sư Đan, Tứ Thiên Cự Lự Nguyệt, Hợp Long, hết cả những người ở trong tộc cũng chưa chắc là một gốc của họ, cho nên ta khuyên các ngươi đừng có mà nói lung tung
thiên hoàn 2:- ta không ng....nghĩ hậu quả lại đáng sợ như vậy, thứ cả tam giới nhắm đến là Thiên Thượng, sao chứ?
thiên lính:- cái gì cũng có lí do nếu Thiên Đông đại nhân đã không nói thì đừng tò mò nếu không là không yên đâu
/CHỔ 3 TÊN GÀ NÔNG TRẠI/
Lâm Đằng:- âyhahhaha ta lại thắng nữa rồi
Khánh Hiên:- một ván nữa chắc chắn ván tiếp theo ta sẽ không thua ngươi
Lâm Đằng:- ôi trời vẫn còn cố chấp à, chơi đã 20 ván rồi đấy
Khánh Hiên:- mặc kệ chơi tiếp
Lâm Đằng:- mà này sao không thấy Huyết Lệ đâu?
/PHÍA CON SÔNG/
Huyết Lệ:-*8 tháng đã lên được Đan Tuệ Trung Kì một cách nhanh chóng, không biết luyện đan nhưng lại luyện ra Tam Đan Thăng Phẩm dễ dàng chỉ trong 1 lần duy nhất, sự tò mò của ta về muội lại tăng thêm nhiều rồi đấy Huyền Hoàng!*
ẩn danh:- chủ nhân có cần thuộc hạ đi điều tra về cô gái Huyền Hoàng kia không?
Huyết Lệ:- không cần! cứ để ta dù sao sống chung một nhà với nhau đã gần một năm rồi làm như vậy giống như đang phản bội muội muội của mình vậy
ẩn danh:- nhưng....cô gái đó không phải muội muội ruột của chủ nhân, muội muội ruột của người đang ở nhà đợi người quay về bên cô ấy
Huyết Lệ:- nhà? từ lâu ta đã không còn là người trong cái nhà đó nữa rồi, muội muội thì cứ suốt ngày bám lấy ta không tha, khiến ta không có một chút phút giây yên tĩnh, hai sư huynh thì luôn châm chọc bài cớ để phụ thân trách mắng ta còn mẫu thân là người duy nhất thương yêu ta nhưng thật đáng tiếc.......bà ấy lại bỏ ta ở lại mà ra đi không nói một lời, ngươi nghĩ xem đó có phải là nhà không?
ẩn danh:- thuộc hạ......
Lâm Đằng:- ôi này, Huyết Lệ làm gì mà từ sáng tới giờ không thấy ngươi thế? ngươi ở đây làm gì vậy? ngắm cảnh à ? cho ta ngắm với
ẩn danh:- thuộc hạ cáo lui
Huyết Lệ:- * cái tên này nghĩ gì vậy không biết, ta mà ngắm cảnh á? ở đây chẳng có một cái lá để ngắm huống chi nguyên khung cảnh lãng mạn để ta phải đứng từ sáng đến giờ*
Lâm Đằng:- này! đi chơi cờ với ta không?
Huyết Lệ:- không có hứng thú
Khánh Hiên:- ( từ đâu chui ra) đi đi mà Huyết Lệ hắn thắng ta đã 21 ván liên tiếp rồi đấy ngươi định để hắn dành được danh hiệu người chơi cờ giỏi nhất trong 3 chúng ta à?
Huyết Lệ:- Huyền Hoàng đâu? * lạ nhỉ sao chỉ thấy mỗi tên Khánh Hiên và Lâm Đằng?*
Khánh Hiên:- ta không biết, chắc muội ấy đi đâu rồi
Lâm Đằng:- chắc vậy rồi không cần lo lắng dù sao tu vi của muội ấy cao hơn chúng ta nên chắc không xảy ra chuyện gì đâu
Huyết Lệ:- ừm.....mong là như vậy
/TÂN LA THÀNH/

Huyền Hoàng:- át xì, át xì, át xì, ÁT XÌ
Tố Biên:- Hoàng Chủ chắc người bị cảm lạnh rồi
Huyền Hoàng:- hình như có ai nhắc đến ta thì phải á......át.....xì
Tố Biên:- ôi trời! như vậy mà không bị cảm ta cũng phục
Huyền Hoàng:- thôi ngươi đi đi ta muốn yên tĩnh
Tố Biên:- vậy Tố Biên cáo lui
Huyền Hoàng:- ai mà rảnh hơi đi nhắc đến mình nhiều thế làm gì đấy
/CHUYỂN QUA BA TÊN GÀ MỜ/
Huyết Lệ:- ta thắng rồi
Lâm Đằng:- ta đến thứ 2 này
Khánh Hiên:- hic hic sao chỉ có mình ta tới sau hoài vậy?
/XOAY LẠI VỚI MINH ĐÀM SAU KHI TIỆC MỪNG THỌ NGŨ CÔNG CHÚA KẾT THÚC QUÁ KHỨ/
Hoàng Đế Âm Hạ:-ngươi đã có câu trả lời chưa? ta đã cho ngươi cả mấy tháng rồi
Minh Đàm:-bẩm hoàng thượng thần đã có rồi
Hoàng Đế Âm Hạ:- mau trả lời đi chọn 1 hay
Minh Đàm:- thần chọn cưới công chúa nhưng thần có hai điều kiện
Hoàng Thượng Âm Hạ:- điều kiện gì ngươi cứ nói để trẫm làm hết, dù sao ngươi cũng đã là con rể của trẫm rồi !
Minh Đàm:- điều kiện thứ nhất cho ta gặp một người ở trong kinh thành có tên là Bách Linh Huyền Hoàng
Hoàng Thượng Âm Hạ:- trẫm chưa từng nghe qua cái tên này nhưng ngươi hãy nói lên màu tóc và màu mắt càng quan trọng hơn là độ tuổi để trẫm phái người đi tìm
Minh Đàm:- cô ấy có mái tóc màu vàng nhạt đôi mắt cam đỏ khoảng chừng 16-17 tuổi
Hoàng Thượng:- được trẫm đồng ý điều kiện này của ngươi vậy ngươi hãy ra điều kiện thứ 2
Minh Đàm:- điều kiện thứ 2 là dựa trên danh phận phu quân của công chúa thần có thể coi như là Hoàng Thượng và chỉ cưới nhau thần không muốn có long thai hay gì từ công chúa vậy Hoàng Thượng có thể đồng ý
Hoàng Thượng:- điều kiện này không phải quyết định của trẫm mà là của Phi Hà con bé sẽ tự quyết định còn danh phận Hoàng Thượng của ngươi trẫm có thể chấp nhận khi trẫm đã băng hà
Minh Đàm:- tạ Hoàng Thượng* Huyền Hoàng liệu ta có thể gặp lại cô lần cuối không? cô có phải giết mẹ của ta hay không ta vẫn muốn gặp cô một lần nữa coi như là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau*
/CHUYỂN QUA HUYỀN HOÀNG HIỆN TẠI/
Lâm Đằng:-* mãi chơi với mấy tên kia quên mất đột nhiên Hoàng Thượng lại hạ chỉ đó có ý gì? Huyền Hoàng thật giống với miêu tả*
Huyền Hoàng:- át xì....!ta đã làm gì nên tội mà trong 1 ngày nhột mũi liên tục thế này?
nô hoàn 1:- chắc là sức khỏe của Thành chủ không tốt nên mới nhột mũi liên tục
Huyền Hoàng:- hết Tố Biên lại đến các ngươi nói ta bị cảm lạnh sao người trong Tân La Thành ai cũng giống nhau hết vậy?
nô hoàn 2:- vậy thì chúng thần cáo lui
Huyền Hoàng:- đi đi ta muốn yên tĩnh( xua tay lả tả)
.
.
.
.
.
.
*sao đột nhiên mình lại nhớ đến Minh Đàm thế? chắc không đâu có lẽ bây giờ hắn đang ở Hoàng Cung sung túc với bao nhiêu cô gái làm gì mà nhớ đến ta ước gì bây giờ có thể đến Hoàng Cung gặp hắn lần nữa*
/RẦM/
Lâm Đằng:- không xong rồi Huyền Hoàng, Hoàng Thượng hiện tại có chỉ phải đi bắt mấy cô gái tóc vàng nhạt mắt cam đỏ khoảng 16-17 tuổi đến Hoàng Cung muội cũng có tóc vàng nhạt mắt cam đỏ đấy
Huyền Hoàng:- huynh có thể bĩnh tĩnh được không? có gì mà làm quá lên thế ta cũng đang muốn đến đó đấy
Lâm Đằng:- cho ta xin lỗi tại ta sợ muội không muốn đến nhưng lão già ấy đột nhiên muốn bắt những cô gái tóc vàng mắt cam 16-17 tuổi để làm gì chứ?
Huyền Hoàng:- để ta đi thử dù sao ta cũng đang muốn có gì để luyện cơ tay đây nếu lão ta mà dám làm bậy bạ gì với ta thì ta sẽ đấm cho lão vài phát hehehehe
Lâm Đằng:- đá....đáng sợ quá luyện cơ tay á? nếu không phải Hoàng Thượng hạ chỉ thì có lẽ bây giờ ta đã làm bao cát cho muội ấy đấm rồi
Huyền Hoàng:- chừng nào xuất phát?
Lâm Đằng:- đi liền càng tốt
Huyền Hoàng:- được ! huynh đi với ta
Lâm Đằng:- như....nhưng ta còn có việc
Huyền Hoàng:- còn gì mà còn đi với ta một chuyến thì có gì đâu
binh lính:- Thành chủ định đi đâu? có cần thần dẫn lính đi theo không?
Huyền Hoàng:- không cần đâu
binh lính :- nhưng tu vi của người thấp hơn của chúng thần đấy ạ

Huyền Hoàng:- ( bị trúng tim đen) khụ khụ ta ít tập luyện nên tu vi mới thua các ngươi thôi
/Ở NƠI NÀO ĐÓ/
ẩn danh:-Thiên Thượng.....
*-chạy từ từ thôi coi chừng té đấy
- biết rồi
.
.
.
.
.hic hic hic đau quá đau quá
- đã nói rồi mà, nam nhân phải đứng lên bằng chính sức mạnh của mình chứ
- thuộc hạ sẽ tự đứng
lê...n
-vậy mới coi là mạnh mẽ chứ đúng không? ngươi mới 4 tuổi bằng ta mà đã như vậy thì tên cũng phải giống như tính cách Y Cát nhớ tên của ngươi là Y Cát, Y Cát
- Y Cát
- đúng đấy
vì trong tộc chỉ có mình ta là khác với tất cả nên mọi người đều xa lánh và nói xấu ta thậm chí là còn muốn đánh ta ra khỏi tộc, lúc ta tuyệt vọng nhất thì ngài lại vớt ta lên như vớt một con vật đang xém chết vậy ngài không quan tâm bề ngoài của ta có giống với người khác hay không, đều ta biết là trong mấy trăm người của một tộc thì chỉ có ngài là không ghét ta, tuy rằng bằng tuổi nhưng ngài ấy lúc nào cũng hơn ta về mọi mặt và không bao giờ để mấy cái đó khoe ra cả, ta đã rất kiên định mới có thể lên được hôm nay cứ tưởng rằng sẽ được cùng ngài đứng trên cao ai ngờ bi kịch kéo đến không kiệp cản*
Thiên lính :- này! sống cũng mấy trăm năm rồi ta chưa hề biết tên của Tôn Chủ đấy
Thiên lính 2:- tên của Tôn Chủ là do Thiên Thượng đặt chỉ có Thiên Thượng mới có thể đoán ra thôi
Thiên lính:- đúng là một người khó đoán
- các ngươi làm gì mà nói xì xầm thế?
Thiên lính 1:- ngài là Thiên Trùng của 1 trong Tam Thiên Đại Ky.

Sĩ?
Thiên Trùng:- thì sao ta không được phép xuất hiện ở đây à?
Thiên lính 2:- không không Thiên Trùng đại nhân muốn làm gì thì làm
Thiên Trùng:- ta muốn gặp Tôn Chủ người hiện đang ở đâu?
Thiên lính 2:- bẩm Thiên Trùng đại nhân Tôn Chủ đang tịnh dưỡng ở Cung Môn
lộp
cộp
lộp
cộp
lộp
cộp
Y Cát: là ngươi à Thiên Trùng?
Thiên Trùng:- quả nhiên không qua được Tôn Chủ mới nghe có tiếng bước chân mà đã biết là ta
Y Cát:- đừng nói nhảm, nói! ngươi đến đây làm gì?
Thiên Trùng:- ta muốn biết tên thật của Tôn Chủ liệu có được không
Y Cát: - sao hôm nay ngươi lại hỏi về tên của ta?
Thiên Trùng:- nếu Tôn Chủ không muốn nói thì thôi ta không ép ngài
Y Cát:- ta đã nói là "không" bao giờ?
Thiên Trùng: ( bất ngờ) Tôn Chủ sẽ nói tên của mình thật à?
Y Cát:-tên của ta là Y Cát, Thiên Y Cát
/NHÂN GIỚI/
Huyền Hoàng:- huynh nói xem, lệnh này mới hạ chỉ à?
Lâm Đằng:- nghe nói Hoàng Thượng bây giờ không phải Kỳ Âm Hạ mà là......
Huyền Hoàng:- là ai cơ?
Lâm Đằng:- nói ra thì.....chính là cái tên mà muội đã nói khi lần đầu gặp ta ở 9 tháng trước đấy hắn tên là Khổng Chi Minh Đàm
Huyền Hoàng:- ra là vậy, kết hôn rồi ư?

Lâm Đằng:- hắn kết hôn rồi muội đừng nhớ đến hắn nữa, hắn đã là nam nhâ..à không phu quân của công chúa Phi Hà rồi
Huyền Hoàng:- vậy sao ? vậy hắn còn triệu tập tất cả người như ta làm gì định bắt cá nhiều tay à?
Lâm Đằng:-......cứ cho là vậy
/TRONG TÂM HOÀNG/
Huyền Hoàng:-* kết hôn rồi sao? ta cứ tưởng ta với ngươi sẽ không gặp nhau nữa cơ chứ *
Thiên Đông:- hắn là người mà ngài thầm thương à?
Huyền Hoàng:- im đi !thầm gì mà với thương chỉ là bạn bè thôi
Thiên Đông:- hehe đừng có nói vậy chứ hắn mà nghe được thì đau lòng đấy
Huyền Hoàng:- ngươi có im đi không? toàn nói ba cái vớ vẩn
Thiên Đông:- được rồi đừng có cáu giận ta sẽ im cho ngài vừa lòng
Huyền Hoàng:- tốt nhất là đừng hé ra một tiếng
Thiên Đông:- ta biết rồi
Huyền Hoàng:- có gì một chút ta sẽ hỏi ngươi ngươi phải trả lời đấy
Thiên Đông:- vâng ta sẽ nghe theo ngài nói
/BÊN NGOÀI/
Huyền Hoàng:- Lâm Đằng chừng nào mới tới đấy ta mệt lắm rồi
Lâm Đằng:- chịu khó đi, đến Hoàng Cung mà bay bay không chừng sẽ bị làm que thịt xiên đấy
Huyền Hoàng:- hay là huynh cõng ta đi
Lâm Đằng:- nhưng....muội phải tự đi chứ
Huyền Hoàng:- đi mà
Lâm Đằng:- được rồi bà cô của tôi ơi leo lên đi
Huyền Hoàng:- cảm ơn( leo lên lưng Lâm Đằng)
Lâm Đằng:- muội....ăn...cái gì....mà....nặng thế?
Huyền Hoàng:- ta có biết gì đâu
Thiên Đông:-* ôi trời ạ, sao cái tính cách chẳng hề thay đổi nhỉ, người lạ thì làm ra vẻ không quen biết lạnh nhạt lắm còn người quen thì lại vứt bỏ hết uy nghiêm sĩ diện thế không biết, ta thật sự chịu với ngài rồi đấy*
Huyền Hoàng:- át xì ai nhắc đến ta đấy?
Lâm Đằng:- chắc muội bị cảm rồi
Huyền Hoàng:- bà đây bực rồi đấy từ sáng tới giờ hết người này tới người khác và đến huynh cũng nói ta bị cảm bộ ta yếu lắm à?
Lâm Đằng:- ui ui này nhẹ thôi muội đang trên lưng ta đấy gãy xương thì ta bắt đền đấy
Huyền Hoàng:- huynh.....
/ĐI ĐƯỢC MỘT ĐOẠN/
Lâm Đằng:- tới rồi xuống được chưa?
Huyền Hoàng:- ấy nhanh thế? mới đây mà đã tới rồi à?
Lâm Đằng:-* nhanh ư? bà cô này chỉ biết ngồi trên lưng ta vùng vẩy nói chuyện chứ có quan tâm ta cực nhọc cổng muội ấy một quảng đường dài không?*
/SẢNH CHÍNH CỦA HOÀNG CUNG/
Huyền Hoàng:-oa nó rộng hơn rồi này
Lâm Đằng:- ta thấy có thay đổi cái gì mới đâu
thái giám:- khụ khụ Hoàng Thượng giá đáo
-BÁI KIẾN HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ-
Minh Đàm:- các khanh hãy bình thân đi hôm nay trẫm muốn nói là ai tên Bách Linh Huyền Hoàng thì hãy bước ra và lên trước mặt trẫm
Huyền Hoàng:- thật không ngờ một tên bình dân như ta đây lại được Hoàng Thượng cao quý mời đến Hoàng Cung đấy
thái giám:- xấc láo! thật không biết sống chết dám ăn nói với Hoàng Thượng như vậy
Minh Đàm:- im lặng đi
thái giám:- thần biết rồi ạ xin bệ hạ thứ lỗi
Minh Đàm:- 8 tháng không gặp cô chẳng thay đổi gì cả nhỉ? vẫn ngang ngược như lúc trước
Huyền Hoàng:- ta không dám nhận cái khen của Hoàng Thượng, mới 8 thì ngài đã thay đổi một cách chóng mặt, đúng là ta không biết ngài có bao nhiêu cái mặt chưa lộ ra đây
thái giám:-CÂM MỒM! LOẠI ĂN MÀY NHƯ NGƯƠI MÀ DÁM ĂN NÓI VỚI HOÀNG THƯỢNG KIỂU ĐÓ
Minh Đàm:- vậy theo khanh người dám làm trẫm không vui thì sẽ bị như thế nào? phạt trượng?, xiềng xích?
thái giám:- thần nghĩ nên là phạt 100 trượng
Minh Đàm:- được! người đâu đem tên thái giám này ra ngoài phạt 100 trượng!
thái giám:- Hoàng Thượng? ngài làm gì vậy không phải là ta mà là ả kia kìa
Minh Đàm:- hình phạt này là ngươi đã tự ban thưởng cho mình đừng hỏi trẫm
Huyền Hoàng:-* đúng là đã thay đổi rồi, phải chuồng thôi ở lại thì không đau mông cũng lành ít dữ nhiều*
không có gì thì ta xin về
Minh Đàm:- trẫm đã cho ngươi đi chưa?
Huyền Hoàng:-* không xong rồi, làm sao bây giờ?
Lâm Đằng:-* kiểu này là chết chắc rồi*
Minh Đàm:- trẫm có phần thưởng này coi như là cho tình bạn cũ 1 tháng
Huyền Hoàng:-* phần thưởng hả? tuyệt vời không uổng phí một chuyến của lão nương*
Lâm Đằng:-* không biết nha đầu kia nghĩ gì mà cái mắt trông như mừng thế kia? tưởng là vàng bạc châu báu à? ai mà biết hắn thưởng cái gì chứ, nhưng mà.....lúc nãy cho tình bạn 1 tháng là coi như quà rồi sắp có tiền ngập mặt rồi*

Thiên Đông:-* ôi trời, hai người này quả thật y chang sư huynh muội ruột cái cách ham tiền chẳng khác gì nhau cả, chuyện này mà nói với Tôn Chủ thì thế nào ngài ấy cũng sẽ......
" Ở ĐÂY TA CÓ TẤT CẢ CHẲNG THIẾU CÁI GÌ SAO LẠI HAM CÁI HOÀNG CUNG PHÀM NHÂN ĐÓ CHỨ?"
không dám nghĩ đến*
ngài mau chạy đi coi chừng là cái bẫy đấy
Huyền Hoàng:*- sao mà tin ngươi được nhỡ là vàng bạc à?*
Thiên Đông:- không phải lúc ở trường đấu ngài cũng không tin ta sao? nhưng kết quả lại khác
Huyền Hoàng:*- được rồi chốt lần này thôi đấy*.....( bất ngờ chụp lấy tay Lâm Đằng)
Lâm Đằng:- muội làm gì vậy?
Huyền Hoàng:- chạy thôi chứ làm gì?
Minh Đàm:- * không tin ta đến thế sau?* bắt hai tên kia lại, bắt được rồi phạt mỗi tên 200 trượng trẫm sẽ thưởng cho người đó 100 lượng vàng
Huyền Hoàng:- cái gì 200 trượng á? tên này có bị điên không vậy thay đổi nhanh đến mức làm ta chóng hết cả mặt
Lâm Đằng:- đừng nói nhảm nữa chạy đi không thôi cái mông của hai chúng ta không còn nguyên vẹn mà trở về đâu, tại muội cả đấy tự nhiên chạy làm gì để xảy ra chuyện như bây giờ
Huyền Hoàng:- huynh không lo chạy đi, một hồi bọn chúng bắt được huynh ta không cứu đâu đấy
binh lính 1:* 100 lượng vàng đủ để cả gia đình mình sống hết 2 năm rồi
binh lính 2:* tận 100 lượng vàng à? phát tài rồi
binh lính 3:-* nhất định 100 lượng vàng sẽ thuộc về ta*
binh lính 4:-* 100 lượng vàng này đủ để chơi xa hoa 1 tháng rồi*
Huyền Hoàng:- bọn này có bao nhiêu tên thế?
Lâm Đằng:- khoảng ba mươi mấy tên lính đấy
Huyền Hoàng:- chết tiệt chạy nhanh lên
Lâm Đằng:- biết rồi muội khỏi cần nói ta cũng tự giác chạy đâu có ngu mà dừng lại cho bọn chúng bắt được rồi phạt 200 trượng
_ tình thế như vậy kéo dài suốt mười mấy phút với cảnh tượng là, 2 người đằng trước kéo nhau chạy bán sống bán chết, phía sau là ba mươi sáu tên lính đuổi theo không dừng_
Huyền Hoàng:- bọn này ăn cái gì mà dai thế không biết
Lâm Đằng:- nghĩ thử coi phần thưởng là 100 lượng vàng đấy, ai mà từ bỏ qua cho được
Huyền Hoàng:-* đều tại ngươi cả đấy tên ẩn danh kia*
_nhưng lúc này thần hồn của Thiên Đông đã bay đi mất tiêu từ lâu rồi_
Lâm Đằng:- cứ chạy mãi như thế này sao?
Huyền Hoàng:- chơi liều vậy đánh thì đánh sợ gì( đột ngột thắng lại)
Lâm Đằng:- này đừng có vận dụng sức mạnh
Huyền Hoàng:- gần chết đến nơi mà không cho vận dụng sức mạnh để đánh thì chỉ có tiêu đời, ra đây kiếm........................
/ĐÙNG/
Huyền Hoàng:- sao lại không có tác dụng
Lâm Đằng:- có sao không? ta đã nói rồi không được vận dụng sức mạnh ở đây
Huyền Hoàng:- tại sao chứ sao kiếm của ta lại không hiện ra?
Lâm Đằng:- đây là chỗ cấm địa sức mạnh hay còn được gọi là vô tàn sức mạnh nếu vận dụng linh lực ở đây thì sẽ bị một thế lực vô hình đánh trả đến trọng thương
Huyền Hoàng:- chết tiệt bọn chúng đuổi tới đây rồi......dù sao ta cũng muốn thử thêm một lần nữa
-NGU NGỐC
Lâm Đằng:- ai đó?
Huyền Hoàng:- là tên nào đang giả thần giả quỷ mau ra đây cho lão nương
-không biết sống chết, trẫm đang ở trên đầu các ngươi
Huyền Hoàng:- ( ngước lên)
Lâm Đằng:-( ngước lên)
Đằng và Hoàng:-LÀ NGƯƠI?-
Minh Đàm:- sao? bất ngờ lắm à không ngờ chứ gì?( hạ xuống)
tất cả binh lính:- Hoàng Thượng sao người lại ở đây?
Minh Đàm:- một lũ vô dụng, thay vì trẫm ngồi coi các ngươi đấu đá nhau thì tự tay làm có phải sẽ tốt hơn không?
tất cả binh lính:-.............
Huyền Hoàng:- ngươi biết võ công?
Minh Đàm:- ngươi nghĩ từ khi ngươi rời đi trẫm chỉ biết ở đó ngồi không sao? trẫm đã tu luyện xuyên ngày xuyên đêm để mới có thể đến được như ngày hôm nay
Lâm Đằng:- hắn không phải dạng vừa chỉ có trên Đan Tuệ mới có thể bay lên không trung, nhưng hắn lại bay thành thạo như vậy chắc chắn tu vi của hắn cao hơn chúng ta( ghé sát tay Huyền Hoàng)
Minh Đàm:- ngươi cũng thông minh đấy chàng trai
Lâm Đằng:- nhiều lời, muốn chém muốn giết tùy ngươi để Huyền Hoàng đi là được
Minh Đàm:- ôh, tình huynh muội thiệt mẫn cảm, nhưng rất tiếc thứ trẫm cần không phải ngươi mà là cô gái kia
Huyền Hoàng:- ý ngươi là gì?
Minh Đàm:- nợ ơn trả ơn nợ máu trả máu
chết đi!
/ĐÙNG/
-ai cho ngươi cả gan đụng tới Hoàng chủ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận