Đặc Công Manh Phi


“Chủ nhân vật nhỏ này sinh ra đến giờ mới sáu tháng thôi, thế nhưng nó hẳn là là dưới cơ duyên xảo hợp (gặp may trùng hợp) nuốt lầm thập cấp huyền đan (huyền đan cấp 10), bởi nó tuổi còn nhỏ, còn không có năng lực làm tiêu tan thập cấp huyền đan kia, cho nên đối với sáu người vừa rồi công kích có vẻ yếu một chút, lúc đó người vừa dùng chính là thiên địa linh khí cấp nó chữa thương, thiên địa linh khí là linh khí hiếm có mà huyền thú tu luyện, phía sau không cần ta giải thích nữa, chủ nhân người biết rồi!!”
Mộc Nghiên tỉ mỉ nhìn tiểu chính thái trước mặt: “Thật là bởi vì ta, cho nên ngươi đã tiến hóa thành người?”
Tiểu chính thái bỗng nhiên trực tiếp bổ nhào về phía Mộc Nghiên, âm thanh non nớt vang lên: “Hu hu, ngươi là người tốt, sau này ta liền theo ngươi, mặc kệ ngươi đánh ta thế nào, mắng ta, ta đều không rời khỏi ngươi.” Tiểu chính thái đầu nhỏ còn đang ở trong lòng Mộc Nghiên cọ cọ, chính là mùi vị này, a a, hắn nói thế nào cũng không rời đi nàng.

“Chủ nhân, hắn a là huyền thú cấp 10, dựa theo nhân loại huyền khí hay nói chính là chí tôn cấp bậc, tự người xem mà xử lí đi.” Tiểu thạch đầu thanh âm lần thứ hai vang lên, mẹ nó, người này quá may mắn, giẫm lên phân chó cũng có thể gặp may, chủ nhân hắn chính là ví dụ tốt nhất.
“Ôi chao ôi chao, ngươi tiểu tử này, ngươi trước đứng lên!” Mộc Nghiên hai tay dừng lại ở giữa không trung, không vì cái gì khác, bởi vi tiểu gia hỏa này chính là trần trụi, muốn chết à!!!
“Ừ!” Tiểu chính thái dừng cọ, ngược lại vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi tên gì? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Mộc Nghiên quyết định trước phải biết rõ ràng lai lịch tiểu gia hỏa này.

Tiểu chính thái hai tay nắm ở sau lưng, tựa như tiểu hài tử làm sai chuyện, một chân vẽ vòng vòng trên mặt đất, nho nhỏ trả lời: “Ta là Phượng Tà, tỷ tỷ tỷ có thể gọi là tiểu Phượng, cha ta là thú vương, ta tham ăn không cẩn thận đem thập cấp huyền đan lầm ăn mất, ta sợ cha biết sau đánh ta. Vì vậy ta liền len lén từ rừng Thần phạt chạy ra ngoài, thế nhưng ai biết bị người khác nhìn thấy, sự tình về sau tỷ cũng biết rồi.”
Tiểu Phượng nói xong hai mắt lóe lệ quang, hắn không phải cố ý, hắn chỉ là tham ăn thôi, hu hu hu cha biết chắc chắn sẽ hung hăng đánh mông hắn, hắn không muốn…
Mộc Nghiên đặt mông ngồi vào trên mặt đất, miệng mở thật lớn, hai mắt nhìn chằm chằm tiểu chính thái trước mặt, đại não trống rỗng, nhi tử thú vương rừng Thần phạt, ặc…
“Tỷ tỷ, tỷ có phải cũng không muốn tiểu Phượng? Có phải cũng cảm thấy tiểu Phượng là hài tử xấu?” Nói nói tiểu Phượng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, bộ dạng như vậy làm cho người ta vô cùng thương yêu, khiến người ta cảm giác tràn ngập tội ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận