Đặc Công Manh Phi


Đúng vậy, lúc này Mộc Nghiên nhìn bộ dáng thương tâm của hắn, trực tiếp tràn ngập cảm giác tội ác.
“Không phải, tỷ tỷ không có ghét đệ…”
“Tiểu Phượng biết mà, tỷ tỷ là người tốt, làm sao có thể không muốn tiểu Phượng chứ. Hi hi…” Tiểu Phượng lại một lần nữa nhào vào trong lòng Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên khóe miệng co quắp, nha nàng vừa muốn nói nói còn chưa hoàn đâu, đã bị tiểu tử này cắt đứt, còn có này nước mắt rất chẳng đáng.

Bất quá lúc này trước vẫn là nên đem này thân thể trần trụi này giải quyết, nàng cũng không có luyến đồng phích. (luyến đồng phích: bệnh yêu trẻ con như tình yêu nam nữ ấy.)
Trực tiếp từ trong tồn vật giới (giống như túi đựng đồ vật) của tiểu thạch đầu đưa cho lấy ra một bộ y phục khi còn bé của nàng.
Khi Mộc Nghiên ba tuổi theo quỷ y rời đi, thế nhưng Môc gia đưa Mộc Nghiên rất nhiều quần áo, Mộc Nghiên chưa từng bỏ được, vẫn giữ lại, không nghĩ tới hiện tại lại có công dụng.
Bất quả tiểu gia hỏa này là nhi tử thần phạt thú vương, mình cứu con hắn, nói thế nào chỗ tốt cũng nhất định không phải ít, A ha ha…. Theo liền theo đi, ngươi có lão cha cường đại hậu thuẫn, ta rất vui lòng cho ngươi theo, o(n_n)o ha ha.
Tiểu thạch đầu thở dài, đây chính là nhi tử thần phạt thú vương? Làm sao ngu ngốc như vậy? Sợ rằng bị chủ nhân bán vậy mà còn giúp chủ nhân kiếm tiền mà.

Tiểu Phượng mặc vào y phục của Mộc Nghiên, đồng dạng cũng là bạch sắc, rất sạch sẽ, một chút cũng không hoa tiếu (chắc là chỉ nữ tính ấy, vì Mộc Nghiên là con gái mà… @_@), mặc ở trên người tiểu Phượng rất thích hợp, phía trên còn có mùi của Mộc Nghiên, khiến tiểu Phượng vô cùng vui vẻ, dọc theo đường đi đều nghe hắn chít chít động động nói, Mộc Nghiên rất đau đầu, ngươi ấy miệng sẽ không khô sao? Không nên nhiều nước bọt như vậy?
Mộc Nghiên không biết là, trước không thể nói như người, đột nhiên có thể nói, cái loại tâm tình kích động này nàng không thể lĩnh hội được.
Xác định đêm nay dừng chân ở nơi này, Mộc Nghiên bắt hai con gà rừng, sau khi đến bờ sông rửa sạch, lại châm lửa, trên gà rừng đã rửa sạch đặt rất nhiều cỏ thơm, ở ngọn lửa lớn bắt đầu thiêu khảo (nướng, quay), mùi thơm xông vào mũi.
Tiểu Phượng hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Mộc Nghiên còn đang nướng gà rừng, thơm quá thơm quá, hắn rất tham ăn!!
Miệng mở to, chỉ thấy trong miệng tiểu Phượng chảy ra vật thể màu bạc. (nước miếng ^^)
Ack… Mộc Nghiên đầu đầy hắc tuyến, đây lại còn có nhiều nước bọt như vậy, chậc chậc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận