Đại Giá Thế Tử Phi


Sắc mặt Cung Hy Nguyên đại biến, muốn hắn nhường ngôi, dánh chính ngôn thuân leo lên hoàng vị, sao có thể? như vậy thì hắn thực sự chết chắc rồi, không còn ngày thể hiện nữa.
"Người đâu, có thích khách!" Cung Hy Nguyên quyết tâm, kêu lớn một tiếng, Lục Phương Đình muốn hắn nhường ngôi, danh chính ngôn thuận làm hoàng đế, đương nhiên sẽ không giết hắn nhanh như vậy, hắn phải đánh cuộc, nếu cấm quân có thể giết Lục Phương Đình, vậy thì có thể xoay chuyển tình huống được rồi.
Lục Phương Đình thực sự không định giết Cung Hy Nguyên, nghe Cung Hy Nguyên kêu thành tiếng, liền bịt chặt miệng hắn lại, đem hắn che trước người mình.
Từ bên ngoài lập tức có vài thị vệ hoàng gia mang đao vào, thấy tình cảnh bên trong cũng sửng sốt.
"Thành Trường Thanh?" Lục Phương Đình thấy người đi vào cũng sững sờ.
"Có mạt tướng!" người dẫn đầu đi vào là nam nhân trung niên, nghe Lục Phương Đình gọi một tiếng, liền quỳ một chân trên đất.
Cung Hy Nguyên trợn tròn mắt, hắn chỉ mới làm hoàng đế, đến cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng là người của Lục Phương Đình!
Sao có thể chứ? Thành Trường Thanh là trung lập, không bao giờ xuất hiện cùng Lục gia, chỉ trung tâm với Cung gia.
"Đứng dậy đi, Cung Hy Nguyên muốn cướp thê tử của ta, không còn nể tình quân thần nữa, ta bắt hắn lại.

Các ngươi có thể nguyện theo ta? nếu các ngươi cảm thấy ta đại nghịch bất đạo, có thể ra tay." Lục Phương Đình híp mắt nói lý do, Tô Thê Thê lúc này mặc đồ quý phi chính là chứng minh tốt nhất.

Truyện Võng Du
Vừa rồi Lục Phương Đình bị Tô Thê Thê kích thích, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, có nhiều chuyện vọt lên não, mặc dù không nhớ hết được, nhưng cũng khiến nàng biết được nhiều chuyện, Cung Hy Nguyên nói vậy, trước kia Lục gia chịu nhục, còn một thời gian nàng phản loạn từng hiện lên, trước đây nếu không có phụ thân kiềm chế, nói không chừng nàng đã khởi sự rồi.

Lúc này đã bộc phát toàn bộ.
Mấy năm qua Lục Phương Đình đã học được cách giấu cảm xúc của mình, im lặng bày bố rất nhiều, cho dù Cung Hy Nguyên làm hoàng đế, nàng cũng không tin Cung Hy Nguyên hoàn toàn, còn giữ một chút thế lực ngầm, đề phòng bất kỳ tình huống nào, những thứ này nàng tự mình biết, Thành Trường Thanh chính là một trong số đó, trước đó Lục Phương Đình mất trí nhớ, những bày bố này nàng cũng không nhớ ra, lúc này Trường Thành Thanh xuất hiện, kích phát một phần trí nhớ của Lục Phương Đình.
"Mạt tướng chỉ trung duy với Lục tướng quân, như thiên lôi sai đâu đánh đó." Thành Trường Thanh nghe Lục Phương Đình nói không đứng dậy, mà nói khí thế, những cấm vệ quân còn lại cũng đi vào quỳ xuống đất nghe lệnh.
"Được, quốc chủ bất nghĩa, ta cũng không nhân.

Các ngươi ra ngoài nghe lệnh, chờ một chút, theo ta dự tiệc." Lục Phương Đình trầm giọng nói, những người đó nghe lệnh liền đi ra.
Cung Hy Nguyên sắc mặt xám đen, cảm giác không có ngày xoay sở nữa.
"Từ giờ trở đi, ta nói chính là lệnh, nếu không tuân, lấy mạng chó của ngươi!" Lục Phương Đình buông Cung Hy Nguyên ra nói.
Cung Hy Nguyên run rẩy, nhịn 10 năm, thật vất vả được làm hoàng đế, không ngờ, một chiêu sai cả bàn đều thua!
Hắn đánh giá thấp Lục Phương Đình, không ngờ thay cấm vệ quân Lục Phương Đình sắp xếp, thì vẫn là người của Lục Phương Đình!
"Ah...!ngươi." Cung Hy Nguyên tuyệt vọng, đột nhiên cánh tay đau nhức, kêu lên một tiếng.
Lục Phương Đình thực sự bẻ trẹo hai tay của Cung Hy Nguyên.
"Không được phép lên tiếng, ta cho ngươi nói mới được nói!" Lục Phương Đình nắm cằm Cung Hy Nguyên lạnh lùng nói.
Đối với ánh mắt của Lục Phương Đình, Cung Hy Nguyên đau đến toát mồ hôi cũng không dám phát ra tiếng.
"Tỷ tỷ...." Tô Thê Thê đứng dậy nhìn Lục Phương Đình kêu một tiếng, thu lại việc diễn của mình, ánh mắt sáng rực nhìn Lục Phương Đình một thân bá vương.

Hiện tại có thể thấy Lục Phương Đình đã nắm chắc phần thắng, đến cả cấm vệ quân Cung Hy Nguyên tin nhất cũng là người của Lục Phương Đình, cấm vệ quân không còn, trấn nam quân của Lục gia là thiên hạ rồi, ai còn có thể ngăn cản được?"
"Ta cho ngươi nói chuyện sao? quỳ xuống không được nhúc nhích." Lục Phương Đình ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Tô Thê Thê nói.
"...." cảm giác ánh mắt Lục Phương Đình lạnh lùng khiến Tô Thê Thê bối rối.
"Còn không quỳ xuống." Lục Phương Đình dùng kiếm chỉ Tô Thê Thê nói, trong giọng nói tràn đầy lạnh lùng.
Tô Thê Thê chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Cảm giác Lục Phương Đình hiện tại rất xa lạ, trong lòng đau khổ, Lục Phương Đình không lẽ coi lời nàng nói vừa rồi là thật chứ? mẹ ơi, trời ơi, cứu mạng a!
Thành cũng vì diễn, bại cũng vì diễn!
Tô Thê Thê muốn giải thích, Lục Phương Đình sao chịu nghe nàng giải thích, để Cung Hy Nguyên ngồi vào chính giữa, rồi tuyên cung nữ và thái giám vào, chuẩn bị một chút, viết xuống thánh chỉ, ấn ngọc tỷ vào, sau đó Lục Phương Đình kêu hai cấm vệ quân vào trông coi Tô Thê Thê, nàng khoác áo mang theo Cung Hy Nguyên ra ngoài.
Vừa nói thay long bào cũng chỉ là nói vậy, còn chưa cử hành nhường ngôi, đã thay long bào cũng không hợp quy củ, huống long bào không đúng với số đo của Lục Phương Đình, nàng cũng không mặc đồ của Cung Hy Nguyên.
Tô Thê Thê bĩu môi nhìn Lục Phương Đình vội vàng ra ngoài, cũng không nhìn nàng một cái, bi thương thành biển, trên đầu đều là bóng ma.
Nói khao thưởng tam quân, toàn quân đại yến, hoàng đế ra ngoài cũng chỉ là phụ, trấn nam quân có quân chủ sắp đưa vào đại điện.
Lúc Lục Phương Đình đến, các tướng lĩnh đã chờ, Lục Phương Đình không nói gì, chỉ để Cung Hy Nguyên tiến lên, các tướng sĩ sau khi hành lễ Cung Hy Nguyên mới mở miệng nói chuyện.
"Trẫm vì bệnh cũ tái phát, không thể đảm nhiệm làm quốc chủ.

Hộ quốc tướng quân Lục Phương Đình, trí dũng song toàn, dẹp quân phản loạn, giúp dân chạy nạn, có công lớn, có thể đảm nhiệm trọng trách.

Vì dân mà lo nghĩ, vì vận Đại Sở mà lo nghĩ, trẫm nguyện noi theo gương Nghiêu Thuấn cổ pháp, nhường ngôi vị quốc chủ cho Lục Phương Đình."
Cung Hy Nguyên chịu đau, nói cho xong rồi để thái giám tuyên đọc thánh chỉ.
Tướng lĩnh trấn nam quân nghe tin này, đồng thanh hô vạn tuế, vẻ mặt mừng rỡ như điên, Đại Sở này là của Lục gia! đại hoàng đế này mới thực sự là minh quân a! tốt quá rồi!
Thấy phản ứng của mọi người, Cung Hy Nguyên lần nữa thất bại, hắn rốt cuộc bị mê hoặc cái gì vậy? sao phải làm như vậy?
Lục Phương Đình để các tướng lĩnh hô xong, lúc này mới triệu tập những tướng tâm phúc, bắt đầu bày trí.
Đối với những người tâm phúc này, Lục Phương Đình cũng nói nguyên nhân như đã nói với cấm vệ quân khi nãy, hắn cướp thê tử của Lục Phương Đình, còn muốn giết Lục Phương Đình, những nguyên nhân này cũng đủ cho các tâm phúc và trấn nam quân tức giận rồi, cái thể loại thỏ khôn chờ chó săn chết này là điều mà các tướng lĩnh ghét nhất.
Trấn nam quân trung tâm coi Lục gia là chủ, có một ít là trung với Cung gia, ngoại trừ trấn nam quân, trấn bắc quân các nơi, còn có người trung với Cung gia, đều cần có kế hoạch khống chế, hôm này vì ở trong trấn nam quân, cho nên Lục Phương Đình to gan công bố trước, cũng muốn có được lòng trấn nam quân giúp đỡ, cùng nhau tính chuyện về sau.
Vì đem tin tức cho trấn nam quân thả ra, để lộ tin tức.

Lục Phương Đình quyết định dùng tốc độ nhanh nhất quay về kinh thành đăng cơ, định lại đại cục, cho nên bắt đầu từ lúc đó liền bàn bạc với các tướng lĩnh cho đến sáng.
Thương nghị kết thúc, Lục Phương Đình kêu người chuẩn bị xe ngựa, xuất phát quay về kinh thành.

Lục Phương Đình trước khi đi còn nhớ Tô Thê Thê còn ở chỗ Cung Hy Nguyên lúc đầu, đang bị người trông coi, liền đi tìm Tô Thê Thê.
Ký ức mấy ngày qua, Lục Phương Đình không quên, Tô Thê Thê nói, Lục Phương Đình mặc kệ thật giả, nhưng có một chút là thật, đó là thân thể Tô Thê Thê, vừa kiều lại mềm, nàng rất thích, cùng Tô Thê Thê ở chung là điều yêu thích khiến nàng chưa từng có.
Lục Phương Đình bắt Tô Thê Thê quỳ trên đất, còn để hai người trông coi nàng, Tô Thê Thê tức đến khóc, trái một người phải một người, Lục Phương Đình cũng không ở đây, đến khi mệt quá, hai người Lục Phương Đình ra lệnh cũng không dám thả lỏng, không cho Tô Thê Thê di chuyển, Tô Thê Thê che kín áo choàng đành nằm bò dưới đất ngủ, tư thế này nàng không quen, nhưng mà mệt quá, nên vẫn phải ngủ.
Chờ Lục Phương Đình tới, thì thấy Tô Thê Thê chổng mông co thành một đoàn nằm trên đất, nhìn có chút đáng thương.
Lục Phương Đình bế Tô Thê Thê vào xe ngựa, nàng cũng vào xe ngựa.
Không nói cái khác, Tô Thê Thê lớn lên đúng là xinh đẹp, mi dài lại kiều, làn da trắng nõn, người vừa phải không mập không gầy, sờ rất đã, Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê liền muốn sờ vài cái, ghé vào hôn mấy cái.
Tô Thê Thê mơ màng cảm giác có người chạm vào nàng, mở mắt ra thì thấy Lục Phương Đình.
"Tỷ tỷ, ngươi....!ngươi hãy nghe ta nói trước, vừa rồi ta chỉ diễn với Cung Hy Nguyên thôi, không phải thật.

Ngươi đừng hiểu lầm....." Tô Thê Thê thở hổn hển vội nói.
"Hay thay đổi, còn nói bậy, ngươi chính là yên tinh hại nước hại dân.

Bây giờ ta là hoàng đế, nữ nhân của ta chính là hoàng hậu.

Nhưng mà, ngươi không xứng....." Lục Phương Đình hạ giọng nói, động tác không có dừng, thậm chí còn mạnh hơn, khiến Tô Thê Thê rất đau.
Tô Thê Thê khóc thật, Lục Phương Đình hiện tại không tin nàng, còn lăng ngược nàng, bộ dạng như vậy thực sự rất đáng sợ, trí nhớ của nàng nhất định là chưa khôi phục, thế nhưng thần tình không còn đơn thuần như trước rồi, quá quỷ súc rồi, không phải trong lúc vô tình nàng kích phát nhân cách quỷ súc của nàng rồi chứ?
Cứu mạng a!
"Ngươi nói, trước đây ngươi cũng đối với ta như vậy? cũng hay nói bậy! ta sao có thể bị động như vậy, tùy ý ngươi lấy lòng? tiểu dâm phụ, ngươi xem bây giờ ngươi giống cái gì?" Lục Phương Đình vừa làm vừa thì thào.
Tô Thê Thê đau lòng muốn chết, nhưng Lục Phương Đình làm nàng như vậy, nàng không có phản ứng mới lạ.
Lục Phương Đình nói chuyện trước đó là chuyện Tô Thê Thê giả công, lúc đó Tô Thê Thê chứng minh mình là người của Lục Phương Đình, nên đổi vị trí của hai người, còn lừa Lục Phương Đình nói Lục Phương Đình khi chưa mất trí nhớ hai người cũng đã như vậy.
Trời a, nàng có tội, không nên nói dối như vậy, Tô Thê Thê khóc không ra nước mắt.
Dày vò hơn nửa canh giờ, Lục Phương Đình rời khỏi người Tô Thê Thê, rồi hừ lạnh một tiếng, xuống xe ngựa, để lại Tô Thê Thê còn chưa mặc quần áo.
Tô Thê Thê chỉ có cảm giác, Lục Phương Đình dũng mãnh thì ra như vậy ôn nhu cỡ nào, hiện tại người kia chỉ xem nàng như món đồ chơi!
Tô Thê Thê cũng không còn sức mà khóc, chỉ dùng áo khoác che thân mình, thút thít, ánh mắt trống rống nhìn vách xe ngựa đờ ra, nước mắt im lặng chạy xuống một bên mắt khác, chảy vào trong tóc.
Mỹ nhân phu quân đã không còn là mỹ nhân phu quân mà mình biết nữa rồi, nàng nói mình không có tư cách làm hoàng hậu, không lẽ là muốn tìm người lập hậu?
Nếu thật sự tìm hoàng hậu mới, phải làm sao đây?
Nhưng nàng còn chưa khôi phục ký ức.

nếu khôi phục ký ức thì tốt rồi.

Nhưng làm sao để người kia khôi phục ký ức đây? nếu cả đời không nhớ được gì thì sao đây?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta biết các ngươi lại giơ lên đại đao, đỉnh trước trên oa cái...
Kỳ thực ta cảm thấy được tuyệt không ngược, ho khan....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui