Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 22: Lục Phong

Dương Khai lắc đầu, nhún vai, nói tiếp:

- Vĩnh Dạ Cốc xuất hiện tại Hư Thần Tinh đã hơn sáu vạn năm, nhưng dù là vùng ngoài biên hay trung tâm đều có vô số nguy hiểm ẩn tàng. Muốn thuận lợi đi theo tuyến đường an toàn thì phải có bản đồ, có điều số lượng bản đồ rất ít. Bản đồ của chúng ta là được tông môn truyền xuống mà thôi. Hoặc là đi cùng với bọn ta, hoặc là hai người bọn ngươi tiếp tục quanh quẩn ở Vĩnh Dạ Cốc. Muốn lựa chọn thế nào tùy ý, ta không có ép buộc.

Vừa nói, hắn vừa làm ra bộ dáng đạo mạo, thoạt trông rất phong lưu tiêu sái.

Người khác thì không biết, nhưng loại người thế này, Tinh Hồn đã gặp qua quá nhiều rồi. Hắn dù sao cũng đã sống gần ngàn năm, nói là lão quái thành tinh cũng không hề quá quắt chút nào.

Thể loại như Dương Khai, mời hai người Tinh Hồn vào, hẳn là để lợi dụng cho mục đích nào đó.

Tuy vậy, có một điều Dương Khai nói rất chính xác. Đó chính là Vĩnh Dạ Thâm Uyên tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm. Như trước đó gặp phải bầy đom đóm, may mắn khi rơi xuống, Tinh Hồn đã để ý đến ánh sáng tán ra từ Kim Quang Thụ, nếu không chưa chắc gì hắn và Cố Tinh Hải bình yên được như bây giờ.

Dù phần nào đoán được mục đích của Dương Khai là gì, nhưng Tinh Hồn tạm thời chỉ có thể giả ngốc.

Hắn bàn tay xoa xoa cằm, ánh mắt lộ ra suy tư, một lúc sau thì mới gật đầu, miễn cưỡng đáp:

- Đã vậy thì mạn phép làm phiền các vị. Tại hạ tên Tinh Hồn, còn nha đầu này là cháu gái của tại hạ, tên Cố Tinh Hải. Không biết cao danh của các vị là gì để tiện cho việc xưng hô.

Tinh Hồn ôm quyền, gương mặt biểu hiện ôn hòa, ngữ điệu khách khí, ôm quyền hướng Dương Khai mà nói.

Thấy hai người Tinh Hồn đồng ý, trong lòng Dương Khai cười lạnh một tiếng, tựa hồ như đã nắm chắc việc Tinh Hồn chấp thuận trong tay rồi, có điều vẫn làm ra điệu bộ khách khí đáp lại.

- Ta tên Dương Khai, đệ tử Thiên Kiếm Tông. Còn đây là…

Dương Khai lần lượt giới thiệu những nhân vật nổi bật và thân thuộc với Tinh Hồn.

Hắn có thể nhìn ra được, trong mắt những người này lóe lên một tia khinh thường, dù giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị Tinh Hồn nhìn ra.

Hắn không để tâm lắm việc này, quan trọng vẫn là có thể ra khỏi Vĩnh Dạ Thâm Uyên này, đó mới là điều tối quan trọng.

Sau khi giới thiệu xong, Tinh Hồn kéo Cố Tinh Hải lùi lại, đi ở vị trí cuối cùng của đoàn người.

Dương Khai âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ đồng môn bí mật quan sát, không để cho Tinh Hồn và Cố Tinh Hải có cơ hội bỏ trốn. Xem ra trong lòng kẻ này đã nuôi một kế hoạch xấu nào đó.

Tinh Hồn vừa đi vừa giữ thái độ cảnh giác, khi có ai hỏi thì mới lên tiếng, còn không thì giữ thái độ im lặng.

Đúng lúc này, phía trước mặt bỗng có một thanh niên bước chân hơi chậm, tựa hồ là y cố ý làm vậy để hai người Tinh Hồn kịp sánh bước cùng với y.

Người thanh niên này mắt sáng mày cao, một thanh hôi bào, phía sau lưng áo có thêu hình một thanh thiên kiếm màu vàng. Hắn ta chính là Lục Phong.

- Tại hạ Lục Phong, hân hạnh gặp mặt.

Lục Phong gương mặt cười hòa đồng, giọng nói chậm rãi thốt lên.

Tinh Hồn chỉ gật đầu, nhưng không có đáp lại câu nào cả.

Trái lại Cố Tinh Hải lại cười rất tươi, tựa hồ đối với Lục Phong này rất thuận mắt. Tuy Lục Phong không có đẹp trai và đầy khí chất tôn quý như Dương Khai, nhưng Cố Tinh Hải có thể thấy được sự chân thật của hắn ta.

Trên miệng nở một nụ cười tươi, thân thủ nhanh nhảu như một con thỏ con, từ bên trái lách qua phía bên phải, chen vào vị trí chính giữa.

Ánh mắt thiên chân vô tà, trong veo như nước mùa thua, nghiêng đầu nhìn Lục Phong, đáp lời:

- Chào ca ca, tên của ta là Cố Tinh Hải.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại thò ra, bắt tay với Lục Phong.

- À… chào tiểu muội. Ha ha ha…

Lục Phong hơi giật mình, gương mặt hắn có chút hơi ửng hồng, giống như đây là lần đầu tiên tiếp xúc với nữ tử khác giới.

Lục Phong hơi liếc mắt nhìn Tinh Hồn dò xét. Dù sao trước đó, Tinh Hồn đã tự nhận là thúc thúc của Cố Tinh Hải.

Mà Cố Tinh Hải tu vi Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, còn Lục Phong chỉ là Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ đỉnh mà thôi.

Có một số tiền bối pháp lực vô biên có thể che dấu tu vi, làm cho các tiểu bối nhất thời xem thường. Lục Phong này đoán chừng tâm tính khá cẩn mật. Tinh Hồn âm thầm nhận xét.

Thấy Tinh Hồn biểu hiện như thường, Lục Phong trong lòng thở ra một hơi. Sau đó mới hỏi tiếp:

- Không biết hai vị là người vùng nào mà lại đi lạc vào nơi đầy hung hiểm thế này?

Lục Phong giọng nói ôn hòa, xã giao hỏi.

- Ta và thúc thúc đến từ một chỗ rất xa, chỉ vô tình nên mới lạc vào nơi quỷ quái này.

Cố Tinh Hải giọng lanh lảnh đáp thay lời Tinh Hồn.

- Lục Phong tiểu ca, bọn họ đang muốn đi đâu vậy?

Trước đó, Cố Tinh Hải bị Tinh Hồn nhắc nhở kỹ lưỡng, tuyệt đối không để cho người khác nhìn ra thân phận, tận lực che dấu. Cố Tinh Hải vốn thông minh, vừa nghe liền hiểu ý. Thế nên không để cho Lục Phong dò xét thêm, liền đá sang một câu chuyện khác.

Lục Phong xem ra đoán được tâm tư Cố Tinh Hải là gì, nếu người ta đã không muốn trả lời, hắn liền không dò xét nữa, tránh cho việc gây ra phản cảm.

Lục Phong mắt đảo lên mấy người Dương Khai đi ở phía trước, giọng thấp xuống, nói:

- Ta cũng không biết nữa. Đi đến nơi này, cũng là việc bất đắc dĩ.

Hắn cười khổ một tiếng, rồi nhìn mấy người khác.

- Ở đây có không ít người giống ta, đều là bị ép buộc.

- Sao không từ chối?

Cố Tinh Hải khó hiểu, hỏi.

- Bởi vì thân phận và địa vị của chúng ta tại Thiên Kiếm Tông rất thấp, chỉ cao hơn đệ tử tạp vụ một chút xíu mà thôi. Muội nhìn Dương Khai đi, sở dĩ hắn là người dẫn đoàn, không phải vì hắn thực lực cao cường, mà là vì thế lực của hắn tại Thiên Kiếm Tông rất lớn. Những đệ tử thấp hèn như ta, nếu không nghe lời, tháng ngày sống tại Thiên Kiếm Tông vô cùng khó khăn. Chỉ đành nghe theo lệnh của hắn, nếu may mắn sống sót qua nhiệm vụ lần này, biết đâu Dương Khai tốt bụng tặng cho một hồi tạo hóa.

Tiếng cười gượng khổ não khe khẽ vang lên từ miệng Lục Phong.

Cố Tinh Hải nhẹ nhàng gật đầu, như đang thấm nhuần mấy câu nói của Lục Phong.

Thấy cô gái này tâm tính đơn thuần, vô cùng ngây thơ, non nớt với sự đời, nội tâm Lục Phong không khỏi sinh ra một tia ưa thích. Hắn nói tiếp.

- Tinh Hải tiểu muội còn trẻ tuổi mà tu vi cao cường, nếu ta có gặp nguy hiểm, hy vọng Tinh Hải tiểu muội tương trợ.

Lục Phong ôm quyền, mặt tươi cười nói với cô gái nhỏ.

Chỉ thấy Cố Tinh Hải cười toe toét, điệu bộ thích thú, thế nhưng nàng ôm lấy cánh tay Tinh Hồn, áp gương mặt trắng nõn phúng phính, giọng thanh thót nói:

- Ưu tiên thúc thúc trước, sau đó mới tới lượt Lục Phong tiểu ca.

- Ha ha, nên như vậy…

Cố Tinh Hải và Lục Phong nói chuyện dường như rất hợp rơ với nhau, hoàn toàn trái ngược như lúc đi chung với Tinh Hồn.

Cũng là bởi vì tính tình của hắn lâu nay đã như vậy rồi, không thể nào trách được.

Vậy nên bây giờ được giải phóng khi tiếp xúc với Lục Phong, Cố Tinh Hải rất ư là thích thú.

Đi phía đằng trước, Dương Khai mắt lộ tia âm trầm liếc nhìn ra sau, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Cô gái vũ mị đi bên cạnh hắn ta chợt hỏi:

- Dương sư huynh, rốt cuộc huynh có kế hoạch nào đây?

Nàng ta liếc nhìn Dương Khai, tựa như cái liếc mắt đưa tình, thật đúng là quá yêu mị, khó mà làm cho nội tâm người ta kiềm chế được.

Dương Khai cười cười, vừa đi vừa nói:

- Còn kế hoạch gì, đem hai người đó cho Lục Nhãn Tử Văn Hạc làm thịt, tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian hái xuống U Hải Quả.

Hắn ta căn bản không thèm che sự tà ác của mình, ngữ điệu hời hợt, tựa hồ là một chuyện hiển nhiên.

- Dương sư huynh cũng thật quá quyết đoán à!

- Đều là học từ sư ca ta cả, ha ha.

Dương Khai trong đầu hồi tưởng một bóng người, giọng nói đầy tự hào.

- Có thể tiết kiệm được một ít nhân lực cũng là một điều tốt, miễn cho sau này có một số người đố kỵ với ta nói này nói nọ.

- Hì hì, số phận của hai người đó vốn nên chết tại Vĩnh Dạ Cốc. Có thể giúp sức cho Dương sư huynh, âu cũng là phúc phận của họ.

- Chỉ có Tô Đài sư muội là hiểu được tâm ý của ta. Sau khi lấy được U Hải Quả, Dương sư huynh đây nhất định sẽ trọng thưởng cho sư muội thật hậu hĩnh.

Trong mắt Dương Khai lộ ra sự dâm tà, ánh mắt vô ý vô tứ nhìn lên đôi gò bồng căng tròn ẩn sau lớp y phục mỏng manh, thiếu điều như muốn nứt toát ra kia, như hận không thể ngay lập tức làm thịt Tô Đài.

Mà Tô Đài không hề sinh ra sự phản cảm nào, ngược lại còn nương theo đó mà làm tới, thân thể nóng bỏng quyến rũ hơi áp sát Dương Khai, áp đôi gò bồng căn tròn cạ cạ vào người Dương Khai, đôi môi đỏ hồng hơi chu lên, mị hoặc trả lời:

- Dương sư huynh không được quên đâu đấy!

- Nhất định sẽ không, ha ha ha…

Dương Khai ngửa đầu cười lớn một cách thích thú.

Đi gần nửa ngày trời, thanh niên mặt vuông là người giữ bản đồ được Thiên Kiếm Tông ban xuống, hắn nhìn địa điểm phía trước. Chỉ thấy phía trước mặt cách chỗ bọn họ đang đứng khoảng chừng ba bốn mươi trượng có một cái đầm nước lớn. Phía trung tâm của đầm nước có ánh sáng màu xanh thẩm tản mát ra xung quanh, nhìn khung cảnh trông khá mộng mị.

Thanh niên mặt vuông vui mừng, hướng Dương Khai mà nói:

- Dương sư huynh, phía trước chính là Thanh Nhai Trạch.

- Ồ, cuối cùng cũng đến nơi.

Dương Khai gương mặt sáng lên, giựt tấm bản đồ trong thanh thanh niên mặt vuông quan sát.

- Hơn nửa tháng trời, rốt cuộc cũng đến được Thanh Nhai Trạch rồi. Chỉ cần thu được U Hải Quả, ta nắm chắc sẽ đột phá Phù Tiên Cảnh. Đến lúc đó thí luyện ngoại môn, còn ai là đối thủ của Dương Khai ta nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui