Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Cả ba không hẹn mà cùng bộc phát, nói đến, cả ba tên này, không ai không huyết sát ngập trời, trong không gian như nổi lên một trận máu tanh huyết lãnh, cảm giác lạnh lẽo như tiến vào một vùng giá lạnh. 

Vô Ngân tán tiên trong lòng buồn bực chuẩn bị rời đi, thế nhưng không ngờ lại bị ba tên đệ tử của Huyết Luân hộ pháp chặn lại. Gương mặt lão ta trở nên khó coi, dù sao bản thân cũng là một nhân vật tiếng tăm tại Loạn Tiên Hải, luận thân phận thì chính là bậc tiền bối, thế nhưng lại bị ba tên tiểu bối này khi dễ đến như vậy.

“Hừ, hắn phế bỏ đệ tự đắc ý của bản tiên, kế tiếp lại vô lễ với tiền bối, bản tiên nể mặt Huyết Luân hộ pháp, không muốn tính toán chuyện này nữa, ba người các ngươi còn muốn thế nào? Đừng tưởng bản tiên lùi một bước mà khi dễ, muốn hay không bản tiên thay Huyết Luân hộ pháp dạy các ngươi một bài học?”

Thanh âm trầm uống, bên trong không giấu giếm sự phẫn nộ, trên người khí thế mạnh mẽ bộc phát, dù sao cũng là một gã hậu kỳ Linh Tiên cảnh, há có thể lại bị một đám tiểu bối hù dọa, cho dù bọn hắn có là đệ tử của Huyết Luân hộ pháp đi chăng nữa, lão ta cũng không vì vậy mà khiếp sợ. 

Địa Ngục giáo phát ra thiếp mời, lão ta dẫn theo đệ tử đến đây tham dự Tinh Vương Chiến, trên sàn đấu đệ tử đắc ý của lã – Trịnh Ngọc Tiêu bị Tinh Hồn phế bỏ, do không biết Tinh Hồn đã bái Huyết Luân hộ pháp làm sư tôn, thế nên lão ta không kiêng dè tìm đến hắn trả thủ cho đệ tử, tuy rằng bên trong lão ta sai, nhưng muốn lão ta nhận lỗi, trừ khi đích thân Huyết Luân hộ pháp, còn đám tiểu bối này muốn bức bách lão, đừng hòng.

Nụ cười ôn nhuận trên môi Ma Luân biến mất, đôi mắt đang nhắm lại đột ngột mở ra, chỉ thấy bên trong ẩn chứa một loại sát khí khủng bố nhiếp người, tựa nhìn thấy liền rơi vào vây hãm ám ảnh. 

Người quen biết Ma Luân lâu năm thì tự nhiên sẽ nhận thức được, một khi tên nhà sư này nụ cười biến mất, đôi mắt mở ra thì liền xảy ra viễn cảnh máu chảy thành sông. 

Khi nụ cười chợt tắt, từ trong cơ thể Ma Luân phóng thích ra một cỗ sát lục chi khí, bầu trời vốn đã mờ ảo, nay bị sát lục chi khí của Ma Luân ảnh hưởng, chỉ thấy mây đen ngụt ngụt xuất hiện, từng trận hắc phong thổi lên, phảng phất như một tôn ma thần xuất thế. 

Chuỗi hạt màu đen đeo trên cổ phát ra từng đạo huyết quang, trong giây lát mười tám viên ngọc bên trong xuất hiện ra đồ đằng đầu lâu màu đỏ tựa như máu, nhìn vô cùng đáng sợ. 

“Đại sư huynh đã nổi giận.”

Lục Phong bên cạnh Ma Luân gương mặt biến đổi, đồng thời trong bụng cười lạnh một tiếng, một khi Ma Luân nổi điên lên, vậy tất sẽ có chuyện hay xảy ra. 

“Bần tăng trước đến giờ chỉ được sư tôn dạy dỗ qua, còn chưa được người ngoài một phen chỉ điểm.”

Khóe miệng Ma Luân một nụ cười độc ác nở rộ, chiếc lưỡi dài liếm mép một cái, nhìn hắn ta lúc này cực kỳ quỷ dị, tựa hồ biến thành một con người khác vậy. 


Đã được nhìn thấy bộ dạng này của Ma Luân vài lần, thế nhưng Lục Phong mỗi lần nhìn thấy thì lại một phen rùng mình. 

Trong số đám sư huynh, người khiến cho Lục Phong sợ hãi nhất chính là Ma Luân. 

Chỉ thấy Ma Luân đôi mắt phát ra ánh huyết quang sáng chói, như một đầu mãnh thú nhìn thấy con mồi của mình, bản năng sát thủ theo đó mà bộc phát ra. 

“Bần tăng muốn thử nếm trải cảm giác bị người ngoài dạy dỗ là như thế nào!”

Lời còn chưa dứt, Ma Luân thân thể đã hóa thành một đạo huyết quang xông đến trước mặt Vô Ngân tán tiên, tiên lực trong cơ thể luân chuyển, bàn tay hóa thành chưởng ấn, hướng về phía Vô Ngân tán tiên xuất thủ.

“Kim Cương Chưởng.”

Chưởng pháp xuất hiện, chỉ thấy chưởng này ẩn tàng sát lục chi khí rất khủng bố, một chưởng vừa ra, huyết tinh bao phủ lấy không gian, cảm giác bên trong đạo chưởng này có ngàn vạn tiếng quỷ khóc, tuy rằng là phật môn vũ kỹ, thế nhưng lại sát khí bậc này thật làm cho lòng người rung động.

Vô Ngân tán tiên biến sắc, không ngờ được rằng Ma Luân như vậy mà trực tiếp xuất thủ, hai bên ân oán chỉ là một hồi khúc mắc, như thế nào lại chuyện bé xé ra to. 

Bất quá, Vô Ngân tán tiên cũng không thủ túc đứng yên chịu trận, tiên lực toàn lực vận chuyển, mái tóc hoa râm bay bổng, khí thế mạnh mẽ bạo phát, nhất quyền tế xuất, chân chính đối diện với Ma Luân.

“Không Nguyên Chưởng.”

Vô Ngân tán tiên chính tu vi đã gần muốn chạm vào Thiên Tiên cảnh giới, tiên lực thâm hậu, không phải là có tiếng mà không có miếng.

Hai đạo chưởng pháp va chạm vào nhau, tiếng bạo tạc vang lên, phảng phất như một vụ nổ vừa mới xảy ra, thiên địa một mảng cuồng phong càng quét, trên bầu trời hắc vân cuồn cuộn trôi nổi, một mảnh không gian như muốn sụp đổ, tầng tầng hủy diệt. 


Tiên nhân xuất thủ, vỏn vẹo chỉ mới giao thủ, thế nhưng cũng đủ làm cho một mảnh không gian triệt để hủy diệt đi. Tòa phủ đệ hoành tránh của Tinh Hồn còn chưa ở đầy một ngày đã bị hai người bọn họ thổi bay trong phút chốc. 

Trong đám khói bụi hai bóng người theo hai hướng khác nhau bay ra, chính là Ma Luân và Vô Ngân tán tiên. 

Ma Luân biểu cảm tà dị, dường như càng thèm khát thêm chiến đấu. Ma Luân chính là như vậy, một khi đã lâm vào quyết chiến, đừng nói ở đây chỉ là địa phương của Địa Ngục giáo, chân chính ngay tại Địa Ngục giáo hắn cũng không chút kiêng nể. 

Trái ngược với sự hưng phấn của Ma Luân, Vô ngân tán tiên sắc mặt vô cùng khó coi. 

Ma Luân lĩnh ngộ chính là tà ma quy tắc, thuộc về âm chi pháp tắc, mỗi lần xuất chiêu, tuy không thể đánh bại được đối phương, thế nhưng do sát lục chi khí của hắn quá mạnh khiến cho đối phương tạo thành ảnh hưởng đến thần trí, cơ thể cũng bị một loại sát lục chi khí tàn phá, nếu không cẩn thận là bị cắn trả. 

Chân chính giao chiến mới biết, chẳng trách chiến lực của Ma Luân lại khủng bố đến như vậy, cho dù là tiên giả tu vi cao hơn hắn ta một bậc cũng chưa chắc có thể trấn áp được Ma Luân. 

Đại đồ đệ của Huyết Luân hộ pháp thật không tầm thường. 

Vô Ngân tán tiên trong lòng lúc này cảm giác vô cùng ủy khuất, từ lúc thành đạo đến nay, có khi nào nếm trải qua cảm giác bị người ta khinh thị cỡ này, mà khinh thị bởi một đám tiểu bối nữa chứ.

Kinh biến khiến cho những người xung quanh cấp tốc rời khỏi phạm vi quyết chiến, cả Ma Luân và Vô Ngân tán tiên đều không phải nhân vật tầm thường, hơi không cẩn thận bị cuốn vào, không mất mạng thì cũng trọng thương.

Kinh biến này cũng dẫn đến những cường giả tại Kỳ Xà thành chú ý đến.

“Là Ma Luân? Ai chọc giận hắn?” Bên trong tòa phủ đệ nằm ở trung tâm Kỳ Xà thành, nơi dành cho cao tầng Địa Ngục giáo nghỉ ngơi. Huyết Luân hộ pháp lúc này đang ngồi ở trong phòng đọc sách, đột nhiên cảm giác được một trận ba động, chớp mắt liền phát hiện chủ nhân của luồng ba động khí tức này là ai.

Ngoài Huyết Luân hộ pháp, những cường giả khác như phu thê Chu Thiên Tử, ba vị hộ pháp Địa Ngục giáo… tất cả đều cảm nhận được bên trong Kỳ Xà thành đang có tiên giả cấp bậc Linh Tiên tiến hành giao chiến với nhau.


“Đi xem thử.”

Không hẹn mà tất cả bọn họ đều hiện thân, muốn xem tại Kỳ Xà thành này kẻ nào lớn gan gây chuyện. 

“Ma Luân, dừng tay.”

Người chưa đến nhưng thanh âm đã vọng lại, nghe thanh âm nghiêm nghị này, Ma Luân liền đình chỉ ngừng tấn công Vô Ngân tán tiên lại. 

“Sư tôn.”

“Là Huyết Luân hộ pháp”

Nhiều người nhanh chóng nhận ra luồng khí tức kịch liệt mạnh mẽ truyền đến.

Vô Ngân tán tiên cũng đồng thời ngừng lại giao chiến, nếu như còn tiếp tục, chỉ sợ lão ta sẽ bị Huyết Luân hộ pháp trút xuống lửa giận.

“Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử cùng phu nhân Hồng Sam tiên tử đến.”

“Tam đại hộ pháp, các trưởng lão Địa Ngục giáo đều đến cả.”

“Kia là Liệt Thiên tán tiên, Kỳ Ngô chân nhân…”

“………”

Chiến đấu giữa Ma Luân và Vô Ngân tán tiên khiến cho rất nhiều người không thể ngồi yên một chỗ, đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Loạn Tiên Hải, dễ dàng khiến cho người ta chú ý đến.

“Ai giải thích cho bản tọa nghe có chuyện gì đang diễn ra ở đây?”


Chu Thiên Tử giọng nói uy nghiêm vang lên. Tại đây, Chu Thiên Tử chính là người địa vị cao nhất, dĩ nhiên phải ra mặt xử lý.

“Giáo chủ, là lão Vô Ngân đó đầu tiên tìm đến đệ tử Địa Ngục giáo dọa giết, sau đó lại sỉ nhục sư tôn của ta, vì vậy mới khiến cho Ma Luân sư phẫn nộ xuất thủ.”

Lục Phong nhanh nhẹn chạy ra phía trước Chu Thiên Tử, cung kính ôm quyền hành lễ, sau đó ngón tay chỉ vào Vô Ngân tán tiên, gương mặt lộ vẻ bức xúc nói.

“Có việc này?”

Lục Phong là một trong số những đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, được Huyết Luân hộ pháp chú trọng bồi dường, dĩ nhiên là Chu Thiên Tử nhận thức được hắn.

Chỉ thấy Chu Thiên Tử chân mày như núi nhướng lên, mục nhãn nhìn vào Vô Ngân tán tiên. Vô Ngân tán tiên giật mình, không hổ là tiên giả thực lực mạnh nhất Loạn Tiên Hải, chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ khiến cho người ta giật mình sợ hãi.

“Chu Thiên Tử đạo hữu, hắn ta hồ ngôn loạn ngữ, ta tuyệt đối không hề tìm đến đệ tử Địa Ngục giáo hạ sát thủ, cũng chưa từng hướng Huyết Luân hộ pháp sỉ nhục gì cả, đều là hắn ta bịa đặt.”

Vô Ngân tán tiên phản ứng, nếu không phải ở đây đông người, là địa bàn của Địa Ngục giáo, chỉ sợ lão ta đã một chưởng đập chết Lục Phong rồi. Trong lòng thầm nguyền rủa Lục Phong, tên tiểu gia hỏa này cũng đủ cay độc.

“Hừ, ta hồ ngôn loạn ngữ? Mọi người ở đây đều chứng kiến cả, lão già ngươi đừng hòng chối bay chối biến.”

Phía đằng sau lưng chính là sư tôn Huyết Luân hộ pháp, Lục Phong há lại đi sợ hãi Vô Ngân tán tiên kia, hắn đã không còn là tên đệ tử nhút nhát khi còn tại Thiên Kiếm tông nữa rồi.

“Lục Phong, ở đây có giáo chủ và sư tôn làm chủ, ngươi đem hết mọi việc nói ra rõ ràng. Nếu như ngươi hồ ngôn loạn ngữ, phỉ báng Vô Ngân đạo hữu, vi sư liền phế bỏ ngươi rồi trục xuất khỏi sư môn. Bất quá, nếu như lời ngươi nói là thật, vậy thì bản tọa cần một lời giải thích từ Vô Ngân đạo hữu.”

Huyết Luân hộ pháp nhìn Lục Phong, ánh mắt nghiêm trọng lên mấy phần. 

Chỉ thấy Lục Phong khóe miệng một vệt cong lên, đôi mắt thoáng qua một tia dị quang.

“Tuân lệnh sư tôn.” Hướng về phía Huyết Luân hộ pháp và Chu Thiên Tử hành lễ, Lục Phong sau đó xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vô Ngân tán tiên, trong ánh mắt lộ ra sự khinh miệt, như đang muốn nói rằng: lão già, kỳ này xong ngươi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận