Ước chừng mười phút sau sắc mặt cha Nam bắt đầu hòa hoãn lại, cả người cũng có tinh thần hơn nhưng vẫn phải dựa vào sô pha, thở phì phò từng ngụm.
Nam Nhiễm ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Hai chân đan chéo.
Vô cùng bình thản như chưa xảy ra chuyện gì.
Mẹ kế thấy vậy, hai mắt tức khắc đỏ bừng.
"Kiến Quân, anh làm em sợ muốn chết."
Vừa nói, vừa ôm chầm lấy cha Nam.
Nước mắt lưng tròng.
Lúc này, cha Nam mới bình tĩnh lại, duỗi tay, vỗ vỗ tay mẹ kế.
Thanh âm suy yếu.
"Anh không sao."
Thấy trong lời nói của ông mang theo chút mệt mỏi còn thêm chút suy yếu.
Mẹ kế liền ghé vào vai cha Nam.
Bày ra tư thái chim nhỏ nép vào người.
Chỉ là hai mắt ngập nước kia đã biến mất.
Ngược lại, ánh mắt cha Nam lúc nhìn về Nam Nhiễm đã không còn tia chán ghét cùng không kiên nhẫn.
Đó là loại ánh mắt thâm trầm, khó đoán.
Trên đầu ông vẫn còn dấu vết xanh xanh tím tím do Nam Nhiễm gây ra.
Nhưng cha Nam cũng không tiếp tục tìm Nam Nhiễm tính sổ.
Thanh âm suy yếu.
"Nam Kiếm Quân ta tự hỏi chưa bao giờ có lỗi với con. Con là nữ nhi của ta, lại cả ngày không nên thân, chỉ biết chơi bời. Tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ xảy ra chuyện!"
Nói xong, không biết có phải do quá kích động hay không, cha Nam liền ho khan vài tiếng.
Nam Nhiễm dựa cả người trên sô pha.
Không chút để ý.
"Kêu con trở về chỉ để nói cái này?"
Nam Kiến Quân nhăn mày.
"Con đem chị gái mình nhốt vào địa phương như vậy, thật sự muốn con bé đi vào chỗ chết? Từ nhỏ thân thể của chị con đã không tốt, vạn nhất nếu không phát hiện kịp, con bé sẽ mất mạng. Đến lúc đó có hối hận cũng không được!"
Một tay Nam Nhiễm chống cằm, khuôn mặt hướng về phía Nam Kiến Quân
Cô cười tủm tỉm.
"Mẹ con vì biết cha có con riêng ở bên ngoài nên mới khó sinh, xuất huyết mà chết. Loại chuyện ngoại tình vô đạo đức, gia phong bại hoại như vậy, trước giờ con chưa từng làm."
Nam Khiến Quân ôm ngực, tức giận trừng mắt nhìn Nam Nhiễm.
Dường như một câu này của cô đã chọc phải vảy ngược của ông.
"Từ lúc cùng mẹ con kết hôn, ta chưa từng làm việc gì có lỗi với bà ấy! Mẹ con bởi vì sinh con mới chết!"
"Ý của ông là chị gái cùng cha khác mẹ kia là sau khi mẹ tôi chết mới có?" Ánh mắt Nam Nhiễm hơi mở.
Thời điểm cô nói ra lời này cũng rất tò mò.
Tiểu Hắc Long ở một bên nhịn không được ho khan vài tiếng.
[ký chủ, đây là thường thức cơ bản nhất a, chỉ có thể sinh em gái chứ không có cách nào sinh ra một chị gái.]
Cha Nam cau mày.
"Chuyện giữa ta và mẹ kế xảy ra trước khi ta kết hôn với mẹ con. Sau khi kết hôn, hai người bọn ta đã chấm dứt mọi liên hệ, không còn liên quan đến nhau nữa! Còn về Tiểu Đồng, là ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ được!"
Đến đây, tiếng khóc của mẹ kế liền vang lên.
"Tiểu Nhiễm, con thật sự muốn chọc cha con tức chết sao? Con sao lại nhẫn tâm như vậy? Tiểu Nhiễm! Vô luận cha con có làm cái gì, ông ấy cũng là người thân duy nhất của con a."
Cha Nam dựa vào sô pha, vẻ mặt mệt mỏi, tựa hồ không muốn nói tiếp.
Mà Nam Nhiễm nghe hai người kia nói, trong đầu liền xuất hiện vài cảnh tượng.
Cô biết đó là ký ức của nguyên chủ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cha cô là một tên hoa tâm dối trá, mà mẹ của nguyên chủ cũng vì chồng mình ngoại tình mới khó sinh mà chết.
[ký chủ, căn cứ vào tất cả tư liệu thu thập được, quả thật giống hệt lời cha Nam, ông ấy không có nói dối] Tiểu Hắc Long mở miệng.
Vừa tiếp nhận thông báo của Tiểu Hắc Long, tầm mắt Nam Nhiễm liền dạo quanh cả phòng khách một vòng, rồi dừng lại trên người mẹ kế.
Không biết có phải do ánh mắt Nam Nhiễm quá mãnh liệt hay không.
Trong giây lát đã khiến mẹ kế chú ý.
Nhìn về phía Nam Nhiễm.
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
Nam Nhiễm không chút để ý mở miệng.
"Mẹ thật lợi hại."
Mẹ kế lau đi nước mắt trên mặt, một bên an ủi cha Nam, một bên thở dài mở miệng.
"Mẹ chỉ là một người phụ nữ nội trợ, lợi hại ở chỗ nào? Cái nhà này, vẫn phải dựa hết vào cha của con. Cha con chính là tất cả của mẹ."