Ánh mắt Nam Nhiễm di chuyển trên người mẹ kế.
Con ngươi đen nhánh trừ bỏ dạ minh châu hiếm khi lộ ra hứng thú với đồ vật khác.
Sắc mặt cha Nam trắng bệch, suy yếu ho khan vài tiếng.
"Vô luận nói như thế nào, con bé cũng là chị gái con, chuyện như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra một lần nào nữa!"
Cha Nam nói xong những lời muốn nói liền đỡ tay vịn, đứng lên, từng từng bước lên lầu nghỉ ngơi.
Cả đoạn đường mẹ kế đều kề bên đỡ cha Nam.
Thời điểm đi tới đầu cầu thang, mẹ kế quay đầu, hai mắt đỏ bừng liếc nhìn Nam Nhiễm một cái.
Chỉ là biểu tình khổ sở bất đắc dĩ lúc trước đã biến mất.
Chỉ có ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén.
Nam Nhiễm dựa vào sô pha.
Hai tay vô thức quơ quơ trái phải, không chút để ý.
Cô ngồi trong phòng khách một lát.
Rồi đứng dậy, dọc theo cầu thang đi lên lầu.
Từng bước đạp lên bậc thang.
Cuối cùng dừng lại trước căn phòng đầu tiên ở bên phải hành lang.
Cô đẩy ra cửa phòng, đi vào.
Đây là phòng của Nam Đồng.
Lúc này, Nam Đồng vẫn đang ngủ.
Cả phòng được trang trí theo phong cách công chúa.
Mỗi một đồ vật đều phủ màu hồng phấn.
Cô đứng đó một lát, Nam Đồng liền tỉnh lại.
Cô ta mở mắt, vừa thấy bóng dáng Nam Nhiễm hai mày liền nhăn lại.
"Mày tới đây làm gì?"
Thanh âm không hề có chút kiên nhẫn nào.
Đại khái bởi vì trước đó từng bị Nam Nhiễm nhốt trong phòng tối.
Khiến Nam Đồng hoàn toàn bạo phát.
Tất cả mọi bất mãn cùng khinh thường mà trước kia cô ta đè ép đều bộc lộ ra ngoài.
Một đứa cha không thương mẹ không đau cũng dám ra oai trước mặt cô ta?
"Là chị nói với cha em đem chị bỏ vào phòng tối?" Nam Nhiễm mở miệng.
Nam Đồng ngồi thẳng dậy.
Trải qua thời gian tĩnh dưỡng, sắc mặt cô ta đã khôi phục lại bình thường.
Ánh mắt Nam Đồng quét về phía Nam Nhiễm, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Tựa hồ không thể tin Nam Nhiễm dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô ta.
Nam Đồng nhíu mày, khẩu khí có chút tức giận.
"Giọng điệu này là ý gì? Chất vấn tao?"
Nam Nhiễm biếng nhác.
"Rất khó trả lời?"
Nam Đồng không để bụng.
Trợn mắt nhìn Nam Nhiễm.
"Phải thì sao, sự thật không phải như thế ư? Dù sao từ nhỏ đến lớn mày đều muốn hại tao. Trộm đồ của tao, ghen tỵ tao lớn lên xinh đẹp hơn mày. Còn hạ thuốc xổ cho tao. Trong lòng cha, mày chỉ là thứ bùng loãng không thể trát tường."
Dứt lời, Nam Đồng dừng lại một chút, không biết vì sao bỗng nhiên tức giận.
"Hơn nữa, hiện tại mày còn dám lừa tao, nhốt tao vào cái địa phương dơ bẩn kia. Thật độc ác!"
Nam Nhiễm lắc đầu.
"Không, em thật sự muốn chị trở thành bạn gái của Bạc Phong."
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Nam Đồng không nhịn được lưu chuyển.
Liếc mắt nhìn Nam Nhiễm một cái, đáy mắt ẩn ẩn có chút chờ mong.
Bất quá đối diện với sự chờ đợi của Nam Đồng, Nam Nhiễm có chút ghét bỏ.
"Ai ngờ chị lại vô dụng như vậy!"
Khiến mọi nỗ lực trước kia của cô đều đổ sông đổ bể.
Nam Đồng tức giận, hai mắt trừng lớn.
"Mày!"
Lúc Nam Đồng đang muốn phát hỏa với Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm bỗng nhiên sáp lại gần.
Sợi tóc rơi vào gương mặt trắng mịn của Nam Đồng.
Thanh âm chậm rãi, truyền vào lỗ tai Nam Đồng.
"Ở trong phòng tối chơi vui không?"
Chỉ cần nhắc tới những chuyện trải qua trong phòng tối, cả người Nam Đồng không khỏi run rẩy.
Nam Nhiễm duỗi tay sờ sờ đầu Nam Đồng.
"Nếu chị ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ không ném chị vào phòng tối nữa. Được không?"
Lời này là đang thương lượng.
Nhưng Tiểu Hắc Long lại mở miệng.
[hệ thống nhắc nhở, giá trị hắc ám của kí chủ có xu thế tăng lên, xin ký chủ kiềm chế.]
Mà Nam Đồng lúc này cũng bị động tác sờ đầu của Nam Nhiễm làm cho lạnh cả sống lưng.
Không biết vì lý do gì.
Vừa nhìn thấy Nam Nhiễm, dù cô không làm ra bất luận hành động nào cũng khiến người khác rùng mình.
Giống như là gặp một thứ gì đó rất đáng sợ.
Thân thể Nam Đồng tức khắc co rụt lại, lùi về phía sau.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Nam Nhiễm.
Không thể tin được.